Bóng đen lướt nhanh như gió, khoác lên bầu trời đêm thành phố một màu đỏ rực, lúc lướt qua Kinh Hạ để lại một trận gió lớn.
Chiếc Rolls-Royce di chuyển một góc 90 độ, kích cỡ to lớn của nó đã hoàn toàn che đi chiếc Harley bé nhỏ.
Một loạt tiếng nổ dày đặc như mưa vang lên, đập ầm ầm vào những tấm thép dày và cứng, tia lửa bắn tứ tung, khắp nơi đều là tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe phía trước đột nhiên bị mở ra, sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông được tia lửa đạn chiếu sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người lái xe là Hoắc Sở Trầm.
“Lên xe.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp âm u xen lẫn cả một chút tức giận, vừa mới dứt lời, bên tai đã truyền đến một tiếng nổ lớn.
Kính xe theo tiếng nổ đó vỡ tan tành, chiếc Rolls-Royce bị tác động mạnh theo quán tính văng xa mấy mét, đến trước mặt Kinh Hạ mới khó khăn dừng lại.
“Lên xe.”
Lần này là Kinh Hạ nói.
Sắc mặt của Hoắc Sở Trầm không mấy tốt đẹp, anh do dự một lát rồi trầm mặt, thuận tay lấy khẩu súng tiểu liên MP5 trên ghế lái phụ rồi xuống xe.
Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, khẩu súng trong tay đã bị Kinh Hạ lấy mất.
Cô đẩy người về phía sau rồi nói: “Anh lái.”
Thái độ vênh váo lúc sai khiến người khác kia của cô chẳng khác anh là mấy.
Lông mày của Hoắc Sở Trầm khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng càng ngày càng trầm xuống, nhưng vẫn sải bước đến cạnh chiếc Harley Davidson kia của Kinh Hạ.
Chân ga nẹt ầm ầm, giống như tiếng sấm rền cuồn cuộn phía chân trời. Bô xe bên dưới tuôn ra một làn khói trắng, thân ảnh nhanh chóng lao vút đi, ánh đèn neon trong thành phố cũng trở thành một vùng loang lổ.
Người của Nanno cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng súng loáng thoáng ở phía sau truyền đến rất nhanh, bên cạnh không ngừng loé lên tia lửa bắn ra từ những viên đạn sượt qua lan can.
Gió lớn phần phật khiến mái tóc của cô bị thổi tung, thỉnh thoảng lại quấn lấy sườn má và cổ khiến anh vừa đau vừa ngứa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Việc không ngừng giẫm chân ga khiến cho tốc độ gần như đã vọt lên 200km/h.
Tốc độ quá nhanh cũng giống như dùng ma tuý, khiến cho các dây thần kinh cảm giác của con người bị tê liệt.
Mọi thứ xung quanh dường như đã biến mất, lúc này Hoắc Sở Trầm dường như chỉ có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gái ở phía sau.
Cô đang dùng một tay ôm eo anh, một tay cầm súng.
“Pằng pằng pằng pằng.”
Không biết là tiếng súng hay tiếng tim đập nữa, Hoắc Sở Trầm cảm thấy hơi căng thẳng.
Ngay giây tiếp theo, đôi chân thon dài đang kẹp ở eo anh đột nhiên thả ra.
Cũng may là Hoắc Sở Trầm có tâm lý vững vàng, bằng không thì vào thời điểm quan trọng như vậy, chỉ cần một cái lắc nhẹ của anh thôi cũng có thể khiến hai người mất mạng ngay lập tức.
“Em làm cái gì vậy?” Anh hỏi cô, nhưng tiếng gió quá lớn cho nên khi nói chuyện gần như là phải hét lên.
“Anh bỏ một tay ra! Để tôi lên đằng trước!” Kinh Hạ đáp lại, vừa nói vừa di chuyển, một chân đã quỳ trên yên sau.
Hoắc Sở Trầm đột nhiên hiểu ra cô định làm gì, còn chưa kịp cảnh cáo cô thì Kinh Hạ đã xoay người lại rồi.
Hoắc Sở Trầm sợ cô ngã xuống bên dưới nên đành phải hợp tác, lúc anh buông tay phải ra thuận tiện đỡ vào eo cô giúp cô ngồi xuống vững vàng hơn.
Chiếc Harley vẫn đang chạy như bay.
Trên cầu Brooklyn, một nam một nữ đang ngồi đối diện đan xen vào nhau, hai chân của Kinh Hạ kẹp chặt lấy eo của Hoắc Sở Trầm, tựa cằm vào vai anh, cảnh tượng thoạt nhìn vô cùng mập mờ và lãng mạn.
Ngoại trừ khẩu súng trong tay cô.
Bây giờ rốt cuộc cô cũng có thể ngắm được mục tiêu tốt hơn.
“Pằng pằng pằng pằng!”
Bốn viên đạn bắn trúng bốn chiếc xe.
Trong đó một chiếc mất tay lái, trượt bánh, bị kẹt lại ở giữa đường sau đó bị đâm hỏng do va chạm với mấy chiếc xe ô tô ở phía sau.
Kinh Hạ khẽ mỉm cười, hơi thở nóng rực đột nhiên cọ qua vành tai của Hoắc Sở Trầm.
Chiếc Harley rung lắc dữ dội, suýt chút nữa đã ném văng Kinh Hạ đi.
May mà cô phản ứng nhanh dùng cả tay lẫn chân ôm chặt người đàn ông phía trước, không giống như lúc trước đi đấu giá mỗi lần lên xe đều phải trốn tránh cái nhìn của người khác.
Thân thể mềm mại của cô cọ xát với bộ ngực mạnh mẽ rắn chắc như sắt của anh. Chưa kể đến bây giờ anh còn đang cảm thấy rất căng thẳng, ngay cả ngón tay út cũng đang âm thầm dùng sức.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Màn đêm ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại, bên tai vang lên từng hồi nhịp tim, cũng không biết là của anh hay của cô.
Kinh Hạ âm thầm tự nhủ với bản thân, chắc là anh đang kích động vì việc đua xe và bắn súng mà thôi, lại đột nhiên nhớ đến vẻ mặt của Hoắc Sở Trầm lúc dạy cô cách chiến đấu lúc trước, nghiêm túc nói một câu: “Tập trung vào.”
Quả nhiên Hoắc Sở Trầm bị chọc tức đến xanh mặt.
Coi như hoà nhau, Kinh Hạ không thèm để ý đến anh nữa, chuyên tâm đối phó với những người kia.
Lúc cả hai lao ra khỏi cầu tiến vào thành phố thì đoàn xe hùng hậu phía sau cũng chỉ còn lác đác vài cái.
Chiếc Harley xuyên qua màn đêm ở Lower Manhattan, trốn vào dãy mười bảy trong khu hàng tích trữ.
Từng thùng hàng được chất lên nhau chỉ để hở ra những con hẻm chật chội, cho nên không ai có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của chiếc Harley khi nó vụt qua.
Đoàn xe của Nanno buộc phải dừng lại ở bãi đất trống phía trước.
“Kít!”
Ánh sáng chói mắt.
Kinh Hạ ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua bả vai của Hoắc Sở Trầm nhìn thấy mấy chục chiếc xe địa hình không biết từ đâu tới, trong chớp mắt tất cả đèn xe đều được bật sáng, toàn bộ đám người Nanno đã bị bao vây.
Lúc này Vito mới cà phất cà phơ đi ra từ phía sau đoàn xe, mái tóc vàng loá mắt, trên tay cầm một khẩu súng tiểu liên bóng loáng, thẳng thừng mắng một câu ngắn gọn: “Fuck!”
Tiếng súng rung trời ngay lập tức vang lên.
Cùng lúc đó có một bàn tay to lớn kịp thời che mắt Kinh Hạ lại.
Cảm giác rất lạnh lẽo mang theo mùi vị da trâu Italy.
Là bao tay của Hoắc Sở Trầm.
Đầu của Kinh Hạ bị anh từ từ ấn xuống dưới, cho đến khi trán cô áp vào lồng ngực thấm đẫm mồ hôi của anh, cô mới giật mình nhận ra bên tai đều là nhịp tim của anh.
Cô nhất thời ngẩn ra, muốn dãy dụa nhưng lại bị Hoắc Sở Trầm giữ chặt lấy eo.
“Đừng nhìn”, giọng anh khi nói chuyện hơi trầm thấp.
Không biết có phải do cô ảo giác hay không thế nhưng Kinh Hạ lại có thể nghe ra một chút dịu dàng trong lời nói của anh.
Hoắc Sở Trầm vẫn bình tĩnh như cũ.
Mặc cho tiếng súng đằng sau vang lên, anh chỉ quay đầu lại, đôi mắt tĩnh lặng cúi xuống, trong ánh mắt bỗng xuất hiện từng cơn sóng biển dập dờn.
Một tia sáng lạnh đột nhiên cắt qua ánh trăng.
Chiếc áo trong của anh khẽ rung, anh quan sát xung quanh thì nhìn thấy một bóng người đang ẩn náu trong bóng tối sau thùng hàng cách đó không xa.
Ánh lửa từ chiếc hộp diêm lóe lên, người kia cũng đã nhìn thấy anh.
Xuất phát từ loại bản năng của một người hằng ngày đối mặt với giết chóc, Hoắc Sở Trầm vừa nhìn thấy ánh mắt của người kia đã ngay lập tức nhận ra ý đồ của anh ta.