Kẻ thù hoàn mỹ

 
“Từ lúc gặp tôi, em chưa từng nói một câu thật lòng.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, can đảm. Rõ ràng là giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng khi nói có thể làm người khác nổi gai ốc. 
Hoắc Sở Trầm là người như thế nào, Kinh Hạ sao lại không hiểu rõ. 
Chuyện đến ngày hôm nay, thật ra cô cũng không biết, bản thân rốt cuộc đã dùng cách nào mà lại dùng những lời nói dối vụng về hết lần này tới lần khác để trốn khỏi sự thấu hiểu của anh.  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó chẳng qua là sự nuông chiều của anh, còn là sự kiêu ngạo của anh, Kinh Hạ không dám nói. 
Nhưng việc đó có thể khẳng định là, khác với lần đầu tiên muốn giết người, lần này anh đồng ý ngồi xuống nói chuyện với cô.  
Việc này cũng thể hiện rõ rằng Hoắc Sở Trầm bây giờ, muốn giết cô là thật. 
Không muốn giết cô, cũng là thật. 
Nhưng nếu anh muốn giết cô thật, thì với tính cách của anh, căn bản là lười nghe cô giải thích như thế này rồi
Hai người im lặng vài giây. 
Hoắc Sở Trầm cười rộ lên. Anh không để ý mà dựa lên sofa, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, các góc cạnh trên mặt nổi bật trong màn đêm. 
“Em muốn rời khỏi sao?” Anh đột nhiên hỏi. 
Kinh Hạ không ngờ anh sẽ hỏi câu hỏi đó, có chút giật mình nhìn anh, “Ngài Hoắc đây là...ý gì?”
“Không có ý gì cả,”Hoắc Sở Trầm giải thích, “Lúc đầu tôi đến bên em, không phải chủ ý của tôi, nếu bây giờ em muốn đi, tôi có thể để em đi.”
“Nếu không đi?” Kinh Hạ hỏi lại, giọng điệu quyết đoán. 
Hoắc Sở Trầm ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã lấy lại trạng thái bình thường. 
Một bàn tay của anh bắt đầu vô ý thức đánh vào tay vịn sofa, nhỏ nhẹ nói: “Nếu không đi, thì sau này sẽ không có cơ hội đi được nữa đâu. Trở thành người của tôi, giống như em từng nói, không có đường rút lui.”
Lại im lặng, không khí đóng băng, nói chuyện tiến thoái lưỡng nan, không biết đi đâu. 
Hoắc Sở Trầm dường như hiểu ý của cô, cười, liền đứng lên. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng còn chưa đi được một bước, liền nghe thấy giọng nói người phụ nữ phía sau, cô cũng đứng dậy theo. 
“Tôi ở lại.”
Đơn giản ba chữ, âm thanh hùng hồn. 
Bước chân Hoắc Sở Trầm dừng lại, cau mày nhìn cô. 
“Tôi nói tôi ở lại.”
Kinh Hạ lại nói một lần nữa, ánh mắt và ngữ điệu kiên quyết giống nhau. 
Trong lồng ngực thoáng chốc khơi dậy một cảm giác hoàn toàn trái ngược - vui mừng và buồn bã. 
Chúng tồn tại cùng nhau, giống lửa rừng gặp gió, thổi quét thế giới, chớp mắt nó bùng cháy thành cơn thịnh nộ. 
Màu đen bóng đêm ở ngoài cửa sổ ánh lên trên cổ cô, nốt ruồi chu sa kia rất thu hút, Hoắc Sở Trầm đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa. 
“A...”
Kinh Hạ hoàn toàn không kịp phản ứng, cái cằm của mình cũng bị anh nắm giữ. 
Anh chậm rãi đưa cô lại gần, cho đến khi hơi thở gấp gáp, “Em biết việc này có nghĩa là gì không?” 
Câu hỏi giống lần trước, lần đầu tiên anh hỏi cô. Nhưng bởi vì không tin tưởng, nên muốn cô phải có câu bảo đảm. 
Nhưng trên đời này thứ vô ích nhất chính là bảo đảm, Hoắc Sở Trầm không thể ngay cả vậy cũng không hiểu. 
Kinh Hạ bỏ qua vấn đề này, hỏi lại,“Vậy ngài Hoắc không ngại trả lời tôi trước chứ, nếu không tin tưởng, thì tại sao lại muốn giữ tôi ở bên cạnh?”
Người đàn ông trước mặt nôn nao, giây tiếp theo, một cái hôn lạnh nhạt đặt lên môi cô. 
Tất cả đều quá mức đột ngột, Kinh Hạ hoàn toàn không dự đoán được Hoắc Sở Trầm sẽ làm như vậy, lúc đó theo bản năng mà chống đỡ, cổ tay bị anh nắm chặt. 
Nụ hôn của anh hung ác, bá đạo, giống như một cơn bão cát bất ngờ cuộn lên trên mặt đất.  
Bàn tay to nhéo mặt cô, Kinh Hạ đau, chớp mắt mở miệng, lưỡi của anh cứ thế mà đi thẳng vào.  
Điên cuồng mà không có quy tắc, tràn ngập lực phá hoại mà đoạt lấy. 
Hình thể và thể lực, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Hoắc Sở Trầm, mặc cho cô giãy giụa, cũng chỉ có thể thua hết lần này đến lần khác. 
Hơi thở mạnh lên dần dần, tứ chi mất hết lực, Kinh Hạ lúc đó mới rõ,vừa rồi Hoắc Sở Trầm hỏi câu đó không phải muốn cô đảm bảo. 
Mà là muốn cô biết, giữ cô ở lại gần là bởi vì anh muốn cô. 
Cho nên, cô phải chấp nhận sao?
Suy nghĩ mông lung ngày càng thất thường với nụ hôn mãnh liệt. 
Gần như là ngay sau đó, cánh tay của Kinh Hạ đã ôm lấy cổ của Hoắc Sở Trầm.  
Kháng cự biến thành làm vừa lòng, đối với cô mà nói, cơ bản không suy nghĩ nhiều đến dư thừa. 
Điều duy nhất khiến cho cô sống sót chính là để điều tra hung thủ giết chết Marta, chỉ cần có thể đạt được mục đích, cô có thể không để bụng những việc này. 
Anh muốn cơ thể của cô, cô muốn tiếp tục giữ anh lại bên cạnh. 
Giao dịch này rất công bằng. 
Người đàn ông hôn cô ngẩn ngơ, hai tay ôm lấy eo cô không kiềm chế được sức lực, véo đến khi cô rên rỉ. 
Trước ngực bỗng trở nên lạnh lẽo, một bàn tay to đã luồng vào từ vạt quần áo, cách nội y xoa bóp vòng ngực căng tròn. 
Cơ thể nhẹ nhàng, Kinh Hạ vẫn không phản ứng, đã bị Hoắc Sở Trầm bế lên lầu. 
Cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ, Kinh Hạ gần như là ngồi trong lòng anh. 
Khi đi qua hành lang, anh ngẫu nhiên bật vài cái đèn tường, ánh sáng chiếu trên tường rất giống một đoạn xe lửa, chở hai người xa lạ, từ khi anh rời quê hương đến đất khách quê người. 
Kinh Hạ lảo đảo, cho đến khi bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách. 
Hoắc Sở Trầm ôm cô vào phòng tắm, cởi bỏ áo ngoài, mở vòi sen. 
Giọt nước ấm áp trên vòi chạy xuống, xung quanh rất nhanh đã phủ lớp sương trắng, hơi thở tiếp xúc cùng đều ướt cả, mùi máu và thuốc súng của hai người ở khắp nơi. 
Hoắc Sở Trầm đặt cô lên tường, hôn cô, cảm giác láng mịn và mềm mại, hôn một đường từ môi đến sườn cổ của cô. 
Hơi nước bốc lên, nốt ruồi chu sa đó càng thêm đỏ thắm dưới ánh đèn mờ nhạt, phòng nước lấp lánh, chiếu ánh sáng quyến rũ. 
Hoắc Sở Trầm im lặng nhìn một lát, cúi người đi xuống, dừng lại hôn ở đó. 
Đầu lưỡi dò ra, một lần rồi một lần nữa nhẹ nhàng liếm làn da mỏng. 
Cô giống như rất căng thẳng, môi nhẹ đi lên, có thể cảm nhận được nhịp đập động mạch ở đó. 
Quần lót chữ T ướt nhẹp, dính vào người, ẩn ẩn lộ lộ ra khe rãnh đẩy đà bên trong. Cô ngước lên nhìn qua, đôi lông mày lạnh lùng, cũng lấp la lấp lánh bọt nước. 
Đuôi mắt ửng hồng, là xúc động, cũng là sự mềm mại hiếm thấy. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui