Kẻ thù hoàn mỹ

 
Hai mắt cô vẫn bị cà vạt che đi, nhìn không thấy tia ánh sáng nào. Kinh Hạ dựa vào người Hoắc Sở Trầm để nghỉ ngơi một lúc, cô nhẹ nhàng nói: “Đặt tôi xuống dưới đi.”
Nói xong định tháo cà vạt đang che mắt mình xuống.
Trên cổ tay bỗng nhiên bị giữ chặt, khi tay cô vừa mới giơ lê đã bị tay người đàn ông nắm lấy.
“Ngài Hoắc?” Cô chần chừ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà cơ thể cô bỗng trở nên nhẹ bẫng, giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông nâng hai chân rồi bế lên.
Động tác rất bất ngờ, suýt nữa thi Kinh Hạ đã ngã từ trên xuống, may là cô phản ứng nhanh, ôm lấy cổ người đàn ông.
Hai chân cô dang rộng, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Sở Trầm ôm cô như vậy bước ra ngoài.
Không thể cử động trong bóng tối, Kinh Hạ hoàn toàn không biết anh muốn đưa cô đi đâu.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng, cơ thể cô ướt sũng, cơn gió lạnh trên đường đi xua tan sự khô nóng sau màn làm tình mãnh liệt vừa rồi.
“Ngài Hoắc?” Kinh Hạ gọi anh thêm lần nữa.
Người đàn ông “Ừm" một tiếng thật nhỏ, hơi nóng phà lên má cô hơi ngứa ngứa.
Nhưng chưa đi được mấy bước, Hoắc Sở Trầm đã dừng lại. Bên tai cô vang lên tiếng sột soạt, giống như tiếng kim loại cọ xát vào nhau.
Nhưng Kinh Hạ còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy ngực mình chợt lạnh, có gì đó bằng phẳng bóng loáng đè lên đó.
Cà vạt được tháo ra, cô nhìn thấy quang cảnh New York vào ban đêm.
Căn penthouse Hudson có cửa sổ sát đất có thể nhìn ra toàn cảnh New York.
Đứng ở chỗ này nhìn ra, nhìn thấy những ánh đèn neon không bao giờ tắt trong đêm.
Thời gian như dừng lại, quá khứ đau khổ hay vui sướng đều trở nên vô hình, những vết thương nhức nhối lên mủ đều đã đóng vảy.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sung sướng từ sau khi Mata qua đời.
Là cảnh tượng trước mắt hay là dư vị sau cao trào đã cho cô cảm giác này?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ không muốn nghĩ nhiều, chỉ dựa cơ thể vào cơ thể ở đằng sau mình, để anh ôm mình chặt thêm một chút.
“Cho tôi.”
Yêu cầu vừa thẳng thắn vừa đơn giản, cùng với hơi thở hỗn loạn và âm mũi, giống như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Dương vật đang đặt ở kẽ mông rất nhanh đã cứng lên lần nữa, cây gậy dài dựng thẳng lên từ khe thịt bên dưới của cô. Lúc nó cọ xát còn đụng vào âm vật đã ướt dầm dề từ lâu.
“Cho cô cái gì?” Người đàn ông đang ở thế chủ động nhẹ nhàng cử động vòng eo, không nhanh không chậm.
Động tác đã bớt đi một phần lỗ mãng, lại thành thạo hơn.
“Làm tôi.”
Giọng nói của Kinh Hạ cứng cỏi, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Hoắc Sở Trầm ở bên tai.
Anh nâng cả người cô lên trên, lúc từ từ đặt xuống, lối đi bên trong lại một lần nữa bị dương vật khai phá.
Nhưng vào lúc này, động tác của anh đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, lưu luyến mà triền miên.
Có lẽ là vì ảo ảnh, Kinh Hạ thấy bóng hai người đè lên nhau trong cửa sổ sát đất. Thời gian chạy rất chậm, trong khoảnh khắc này lại làm người ta không phân biệt được quá khứ hiện tại.
Bọn họ giống như hai động vật phù du cô độc lao vào ánh sáng, dây dưa lôi kéo nhau tại nơi cao nhất của thành phố sương mù.
Mãi cho đến khi Hoắc Sở Trầm lại vùi dương vật vào cơ thể cô, phần kết nối hai cơ thể cũng chạm vào mặt pha lê lạnh lẽo.
Âm vật bị cái lạnh kích thích, cô cảm thấy mình đang sắp lên đỉnh lần nữa.
Người đàn ông di chuyển không nhanh không chậm, hạt đậu giữa hai cánh hoa cọ xát lên mặt pha lê, lửa nóng bên trong và cái lạnh bên ngoài làm Kinh Hạ khóc không thành tiếng.
“Có biết tôi muốn đè em dưới thân từ khi nào rồi không?”
Người đàn ông thở hổn hển, giọng nói khàn khàn như dã thú động dục.
Lúc này đầu óc của Kinh Hạ đã trống rỗng, phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, ngoại trừ lắc đầu, cô không nói được câu nào.
Thì ra một người phụ nữ lạnh lùng như cô, khi bị làm cũng sẽ khóc.
Hoắc Sở Trầm nghĩ ngợi, trong ngực bỗng thấy ấm áp, anh dịu dàng hôn sau tai rồi lại hôn cổ cô.
Nốt ruồi chu sa đỏ rực giữa màu nước và màu của ánh đèn neon, rất gợi dục.
Làn da xung quanh rất mỏng manh, sau đó là màu đỏ của máu… trào ra, mê hoặc, kích động, lôi kéo…
Còn có cả sự ấm áp.
Rất nhanh anh đã không thể khống chế được ham muốn tình dục, đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua sườn cổ cô.
Mở miệng, mạnh mẽ cắn xuống…

Lâu lắm rồi Kinh Hạ không được ngủ ngon như vậy.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô phát hiện rèm phòng vẫn chưa được kéo ra.
Xung quanh rất tối, chỉ có thể thấy vài tia nắng mặt trời trên sàn nhà.
Ý thức rất hỗn loạn, Kinh Hạ thất thần, bỗng không nhớ được bây giờ mình đang ở đâu.
Cô do dự trở mình, đầu gối đụng phải một cơ thể nóng như lửa.
Suy nghĩ trở nên căng thẳng, dường như là xuất phát từ bản năng, cô nâng cánh tay đặt lên cổ người nọ.
Cùng lúc đó, người trước mặt cũng tỉnh lại, động tác nhanh như gió, lấy một đồ vật màu đen từ dưới gối đầu ra.
“Rắc!”
Khi khuỷu tay cô chạm tới cằm của người đàn ông thì một cây súng lạnh băng cũng đặt giữa hai mày của cô.
Hai người đồng thời “A" lên một tiếng.
Rèm cửa điều khiển bằng giọng nói tự động mở ra, ánh nắng tiến vào trong. Hai con người vừa mới triền miên tối hôm qua ngơ ngác nhìn nhau.
Sau đó lần lượt nhếch khóe miệng lên…
Mãi tới lúc này, Kinh Hạ mới nhớ lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua, bỗng cảm thấy thật khó tin.
Còn Hoắc Sở Trầm vẫn bình tĩnh, sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt, anh ném khẩu súng lên chiếc tủ đầu giường ở đối diện rồi yên lặng xốc chăn đứng dậy. Hoàn toàn xem cô là không khí.
“Hôm nay em nghỉ ngơi đi, không cần đi theo tôi.” Người đàn ông vừa đóng nút tay áo vừa nói, đầu cũng không ngẩng lên.
Kinh Hạ hơi không vui, cô cũng đứng dậy nhìn xuống gầm giường mới nhớ ra đây là phòng ngủ của Hoắc Sở Trầm nên không có quần áo của cô. Thế nên cô lấy chăn mỏng quấn người mình lại.
“Ngài Hoắc.” Thấy anh phải đi, Kinh Hạ vội vàng gọi anh lại: “Tôi sẽ đi thăm Ôn tiểu thư.”
“Được.” Anh gật đầu: “Để tôi nói Vito đưa em đi.”
“Không cần, tôi muốn tự đi.”
Cô vừa nói dứt lời, Hoắc Sở Trầm quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Kinh Hạ không để ý, giải thích: “Tôi nghĩ ngài Hoắc cũng không có dự định để cho ngài Ôn biết quan hệ của chúng ta vào lúc này nhỉ? Những việc ngoài lề như thế nào sẽ gây rắc rối cho cả anh và tôi.”
Hoắc Sở Trầm nhăn mày, không vui cho lắm.
Trước khi đóng cửa chỉ nói một câu không mặn không nhạt: “Tuỳ em.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui