Kẻ thù hoàn mỹ

 
Tất nhiên Kinh Hạ không chỉ đi xem mỗi Ôn Vãn Vãn.
Ngay gần Central Park có rất nhiều quán cafe đông khách, mỗi ngày đều chật ních bởi các khách du lịch hoặc nhân viên văn phòng.
“Thưa cô.” Người phục vụ ăn mặc gọn gàng bước đến, đặt một chai nước khoáng trong cái khay lên bàn của Kinh Hạ: “Đây là nước của cô, xin mời dùng.”
“Cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ gật đầu, vặn mở nắp chai, lấy thuốc tránh thai khẩn cấp vừa mới mua từ trong túi ra, tách lấy một viên rồi uống.
Tiếng chuông báo khách leng keng vang lên ở cửa, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi vào.
Tầm mắt hai người giao nhau, rồi lập tức di chuyển sang nơi khác, như thể hai người xa lạ không hề quen biết.
Mylan cầm cốc cafe, đi tới chỗ ngồi đằng sau Kinh Hạ rồi quay lưng ngồi xuống.
Kinh Hạ vội vã cất thuốc tránh thai ở trên bàn, lấy cốc cafe làm vật chắn để che lấy miệng.
“Tối qua trong quán bar ở Manhattan, hình như tôi nhìn thấy có tay súng tham gia khủng bố.”
“Gì cơ?” Giọng nói hơi run phát ra từ đằng sau, Mylan ngừng lại, sau khi ổn định tâm trạng mới hỏi lại lần nữa: “Em chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Kinh Hạ hạ thấp giọng, giả bộ vô tình mở một quyển tạp chí du lịch ở bên cạnh: “Tôi nhìn thấy hình xăm trên cánh tay hắn.”
Phía sau không có âm thanh nào.
Được một lúc, Mylan mới thì thầm hỏi: “Em muốn bảo tôi làm gì?”
“Điều tra hình vẽ này và tất cả những thứ có liên quan tới nó, tiệm xăm, quán bar, bất kể nơi nào.” Nói xong cô đập khuỷu tay xuống, quyển tạp chí du lịch trên bàn cũng rơi theo tiếng động phát ra.
Trong cùng một lúc hai người quay người lại, giả vờ như lần đầu gặp mặt, tỏ vẻ xin lỗi một cách lạ lẫm.
Mylan nhặt quyển tạp chí lên đưa trả cho cô, Kinh Hạ thừa dịp nhét một mảnh giấy vào tay hắn ta.
“Đặc điểm tướng mạo những thứ có thể tôi đã viết hết rồi, anh trở về xem lại đi.”
Kinh Hạ vừa nói vừa đứng dậy, vì động tác quá nhanh nên một chiếc cúc trên áo khoác bị mắc vào tay vịn ghế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đợi chút.” Mylan gọi cô lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: “FBI nhận được tin, nói rằng Ôn Dịch Hành do Hoắc Sở Trầm giật dây,  sắp sửa vận chuyển một lô súng đạn về phía Trung Đông, chúng ta phải xác minh thân phận của người mua, có lẽ có quan hệ với cuộc khủng bố ở Lincoln Center, em nghĩ cách lấy được tin tức tình hình bên trong cuộc giao dịch đi.”
Kinh Hạ ớn lạnh sống lưng, nghĩ tới trận bán đấu giá của Sotheby's trước đó.
Thì ra Hoắc Sở Trầm rời khỏi New York là đi thương lượng cuộc làm ăn này.
Trong lòng bồn chồn, không thể nói ra được là cảm xúc gì, Kinh Hạ cuối cùng chỉ hờ hững đáp lại một tiếng “Ờ” rồi đẩy cửa rời đi.
Mãi cho tới khi khoé mắt nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở quảng trường trước quán cafe, Mylan mới mở mảnh giấy Kinh Hạ để lại cho hắn ta.
“Thưa ngài.” Người phục vụ trong quán tới gần, trong tay còn cầm món đồ vừa lấy từ trên bàn của Kinh Hạ.
“Đây là cúc áo trên quần áo ngài sao?”
Mylan ngẩn người, vừa định lắc đầu, lại đột nhiên nghĩ tới chiếc áo khoác Kinh Hạ mặc hôm nay.
Đây là cúc áo của cô.
Với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, hắn ta hoàn toàn không nên giữ lại đồ của Kinh Hạ. Nhưng Mylan vẫn do dự gật đầu, thò tay về phía người phục vụ.
Người phục vụ mỉm cười, đặt đồ ở trong tay xuống, rồi cúi người giúp hắn ta nhặt chiếc cúc đó lên.
Ở trong khay, một mảnh giấy nhôm có kích cỡ bằng đầu ngón tay thu hút tầm nhìn của hắn ta, giống như là… vỏ mặt sau của loại thuốc nào đó.
Mylan sững lại, ma xui quỷ khiến mà nhặt mảnh vỏ còn sót lại lên xem.
ECPs… Thuốc tránh thai khẩn cấp.
… 
Đi ra khỏi quán cafe, Kinh Hạ đi tới chung cư của Ôn Vãn Vãn.
Khoảnh khắc thang máy mở ra, cô bị choáng váng bởi đống bầy bừa trong phòng khách…
Chiếc đèn cầy bị đổ, chai rượu rơi bể, cốc thuỷ tinh vỡ tan tành, còn có cả quần áo vứt bừa bộn đầy trên sàn nhà…
Nếu không phải hôm nay Ôn Vãn Vãn mới trả lời tin nhắn của cô, chỉ sợ ngay lúc đặt chân vào chỗ này, Kinh Hạ sẽ gọi điện thoại báo cho Vito biết chung cư của Ôn đại tiểu thư bị kẻ thù cướp sạch trong đêm.
“Ôn tiểu thư?” Cô nhíu chặt lông mày gọi cô ta.
Không có người đáp lại.
Căn chung cư này có 7 tầng, phòng ngủ của Ôn Vãn Vãn ở tầng thứ 4, nếu cô ta vẫn còn đang ngủ, mà không nghe thấy tiếng cũng rất là bình thường.
Kinh Hạ vừa suy nghĩ, vừa đi lên tầng.
Cho đến khi đi tới sảnh của tầng 4, có tiếng nước tí tách phát ra từ trong phòng tắm cách đó không xa.
Bên ngoài phòng của Ôn Vãn Vãn, cánh cửa không đóng hết. Cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ngủ khoả thân trên chiếc giường lớn màu trắng, chiếc chăn mỏng đắp hờ ở mông eo, phần lưng trắng sáng đang nhấp nhô theo hơi thở như một chiếc lá đang đung đưa trong nước xuân.
Suy nghĩ trong đầu trống rỗng ba giây, Kinh Hạ ngạc nhiên đứng ở ngoài cửa.
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là cánh cửa trước mặt bị kéo mở ra ngay tức khắc, mà người đang đứng đằng sau cánh cửa chính là Vinson chỉ khoác một chiếc áo tắm.
Bốn mắt nhìn nhau, Vinson phản ứng lại đầu tiên, bèn tránh sang một bên, tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Kinh Hạ bất chợt đã hiểu ra được điều gì đó, sắc mặt sầm lại, nhìn Vinson rồi lạnh lùng nói: “Anh Vinson, chúng ta nói chuyện một lát.”
Hai người đi lên sân thượng ở tầng trên cùng.
Cuối mùa xuân ở New York, ánh mặt trời không gay gắt.
Tầm nhìn sân thượng ở tầng cao nhất của toà nhà Pinnacle vô cùng đẹp, có thể nhìn thấy Central Park ở phía xa. Mùi bụi toả ra thoang thoảng trong không khí, quả là một buổi chiều khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Nhưng Kinh Hạ lại không có tâm trạng ngắm nhìn tất cả những điều này.
Cô theo thói quen sờ vào túi quần, thì mới phát hiện bản thân đi vội ra khỏi cửa, nên không mang bật lửa thuốc lá.
Người bên cạnh đưa tới một bao Dunhill chưa bóc vỏ.
Cô không kén chọn bèn rút lấy một điếu, mượn bật lửa trong tay Vinson rồi châm thuốc.
Mùi thuốc lá di chuyển vào bên trong phổi, quét sạch sự kinh ngạc lẫn hoang đường khi nãy.
Tiếng thở dài thoát ra từ trong khoang mũi, Kinh Hạ chống tay trên lan can, bình tĩnh xác định: “Nếu nhớ không lầm, thì anh Vinson là luật sư của tập đoàn Wings, đúng không?”
Người bên cạnh rít hơi thuốc rồi “Ừ” một tiếng theo làn khói phả ra trong khoang mũi.
“Thế thì lạ đấy.” Kinh Hạ nghiêng đầu, ánh mắt trầm mặc nhìn hắn ta: “Tôi thế mà không biết luật sư của Wings không những chơi súng giỏi mà ngay cả đua xe với võ thuật tổng hợp cũng thành thạo tới vậy.”
Một câu hỏi khiến đối phương câm nín.
Mỗi lần gặp Vinson đều là vào lúc Ôn Vãn Vãn rơi vào nguy hiểm. Tình hình gay go, cô không có cơ hội để suy nghĩ kỹ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui