Kẻ thù hoàn mỹ

 
Trong phòng điều khiển của tòa nhà Hudson, hầu gái đẩy toa xe đựng đồ ăn ra khỏi phòng của Kinh Hạ.
Bánh xe cọ xát trên sàn nhà phát ra tiếng vang lọc cọc. Đi qua mấy gian phòng cho khách, hầu gái dùng thẻ phòng mở phòng sách của Hoắc Sở Trầm ra.
Nhưng giờ phút này hầu gái thật sự đang nằm hôn mê ở trong phòng của Kinh Hạ.
Kinh Hạ nhìn đồng hồ đếm ngược trong tay, cô chỉ có nhiều nhất hai mươi phút để tìm kiếm toàn bộ thông tin cần thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước tiên cô thử tìm kiếm trên bàn làm việc của Hoắc Sở Trầm và trên giá sách một lần, ngoại trừ một cái máy tình có khóa mật mã thì không còn gì cả. Kinh Hạ sợ máy tính có hệ thống cảnh báo cho nên không dám tùy tiện thử giải khóa.
Cô suy nghĩ, lấy một cái máy nghe trộm mini ra gắn vào một góc ở tận trong cùng của bàn làm việc.
Nhưng mà tiếp theo nên làm cái gì đây?
Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, thời gian đang trôi đi từng phút từng giây, hầu gái có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào, nỗi lo âu phiền muộn trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Lúc cô thu hồi tầm mắt, chợt bị một dải phản quang ở trong góc tường thu hút sự chú ý. Kinh Hạ đi tới trước tủ đứng bằng pha lê, xuyên qua cửa tủ cô nhìn thấy một khung ảnh làm bằng gỗ hồ đào.
Bởi vì thời gian đã qua rất lâu cho nên bức ảnh có chút ố vàng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nhân vật trong bức ảnh, là một đôi vợ chồng cùng với ba đứa trẻ của bọn họ.
Người mẹ là người Châu Á, người cha là người da trắng, ba đứa trẻ đều là con lai… hai đứa con trai, một đứa con gái.
Kinh Hạ nhận ra đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong bức ảnh này là Hoắc Sở Trầm.
Cho nên, có lẽ bức ảnh này là ảnh chụp gia đình của anh.
Nhưng mà cô đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe thấy Hoắc Sở Trầm nhắc về gia đình mình bao giờ.
Kinh Hạ có chút tò mò, mở ngăn tủ lấy bức ảnh gia đình kia ra.
Hoắc Sở Trầm trong bức ảnh này có lẽ chỉ mới năm sau tuổi. Mọi người đang vây quanh trước bàn dài tổ chức sinh nhật cho anh, trước mặt anh có một cái bánh sinh nhật thật lớn, trong lòng ngực anh đang ôm một con thỏ bông, đôi mắt nhìn thẳng máy ảnh tươi cười xán lạn.
Trước mắt bỗng xuất hiện đôi con người nặng mề giống như sương chiều, trong lòng Kinh Hạ chợt nổi lên một chút chua xót.
Cô xoay mặt sau của khung ảnh qua.
Nhưng mà, một hàng chữ nhỏ trên phía sau mặt kính xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ giật mình, lau bụi bặm bám trên mặt kính, rốt cuộc cũng thấy rõ dòng chữ ấy là gì… "Gửi con trai yêu quý của chúng ta, Roche Luciano"
Lại nhìn thấy cái tên này lần nữa, Kinh Hạ nhớ tới thật lâu trước kia, trong một đêm nào đó, cô đã nhìn thấy dòng chữ trên chiếc đàn dương cầm cỡ lớn trong căn phòng đó… "To Roche".
Roche...
Cho nên, tên tiếng Ý của Hoắc Sở Trầm là Roche Luciano sao?
Nếu thật sự là như thế, vậy vì sao anh lại muốn sửa tên đổi họ?
Kinh Hạ không hiểu tại sao, nhưng cũng không có thời gian đứng rối rắm chuyện này. Cô ghi nhớ cái tên này, đặt bức ảnh vào ngăn tủ, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cái máy tính được cài đặt mật mã kia.
Tuy như vậy quá mức mạo hiểm, nhưng cô có một loại trực giác, mật mã mà Hoắc Sở Trầm đặt ra nhất định có liên quan đến cái tên này.
Vì thể cô khởi động máy, ngừng thở, nhập từng chữ cái "Roche Luciano" vào khung mật mã.
Một giây, hai giây...
Thời gian chờ đợi làm người ta lo âu, ngay lúc Kinh Hạ định từ bỏ, màn hình máy tính đột nhiên lóe lóe, sau đó sáng rực lên.
Không ngờ đã đúng rồi!
Nhưng mà giây tiếp theo, niềm vui sướng vừa đến đã bị một vấn đề nan giải khác đánh tan… Trong máy tính của Hoắc Sở Trầm, ngoại trừ các phần mềm thông thường khác, toàn bộ những hồ sơ có liên quan đến Navoi đều bị cài thêm một lớp khóa nữa.
Mà mật mã, là dấu vân tay của Hoắc Sở Trầm.
Kinh Hạ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, tay hình như là vảy ngược của Hoắc Sở Trầm. Muốn lấy được dấu vân tay của anh có lẽ là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cho dù như thế nào thì chuyện cấp bách nhất trước mắt vẫn là tìm cơ hội chịu thua để quay trở lại bên người anh.
"Tích tích, tích tích, tích tích..." 
Âm thanh của đồng hồ đếm ngược vang lên, Kinh Hạ hoàn hồn, nhanh chóng phục hồi toàn bộ mọi thứ lại như cũ, sau đó trở lại phòng ngủ của mình.
Cũng may hầu gái còn chưa tỉnh lại.
Kinh Hạ đổi quần áo của hai người lại, rồi vặn đồng hồ của hầu gái chậm lại mười lăm phút, rồi dùng cái khăn lông lạnh đã chuẩn bị từ sáng sớm đắp lên trán cùng với động mạch cổ của cô ta.
Một lát sau, hầu gái tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn về phía Kinh Hạ.
"Có phải gần đây cô làm việc quá mức mệt mỏi hay không?" Kinh Hạ mỉm cười đưa một cốc nước ấm cho cô ta: "Sao lại đang nói chuyện cũng có thể ngất xỉu đi vậy, nếu thân thể không thoải mái thì đừng làm cố sức quá, có thể xin ngài Hoắc cho nghỉ mà."
Hầu gái gật gật đầu, xuýt xoa một tiếng, cảm thấy phía sau cổ hơi đau nhức, duỗi tay xoa xoa một lúc mới dễ chịu hơn.
"Thật xin lỗi..." Hầu gái vừa xin lỗi vừa nhìn lại thời gian.
Kinh Hạ chỉ cười không nói, đưa khay trên bàn cho cô ta.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui