Nghe âm thanh lọc cọc của toa xe dần đi xa, sự khẩn trương trong lòng mới giảm xuống, Kinh Hạ nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Hiện tại chỉ còn tìm cách nào đó để Hoắc Sở Trầm tới gặp cô thôi.
Vấn đề nan giải ở trước mặt, điều khó khăn nhất là hiện tại trong tay cô không có bất kỳ lợi thế nào, mà cô đột nhiên chịu thua cầu hòa, cũng khó tránh khỏi làm cho Hoắc Sở Trầm nghi ngờ.
Kinh Hạ bực bội ghé vào trên bàn hút thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc cô duỗi tay ra, vạt áo ngủ hơi trượt sang một bên làm cổ áo mở rộng ra. Đối diện với tấm gương to trước mặt, trên đầu vai trắng nõn và sườn cổ của cô gái, còn có thể nhìn thấy vệt đỏ mờ mờ.
Đêm diễn ra trận bắn súng kia, hình ảnh Hoắc Sở Trầm đè nặng cô làm từ phòng tắm ra đến tận gian ngoài lại dũng mãnh vọt vào trong đầu.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, bản thân cô đã đi theo anh được gần hai tháng, bên cạnh anh ngoại trừ cô ra hình như đã không còn người phụ nữ nào khác.
Cho nên, điều này cũng có nghĩa rằng cô là ngoại lệ của Hoắc Sở Trầm sao?
Nếu là như vậy, có lẽ cô cũng có thể dùng sự quan tâm của Hoắc Sở Trầm để đánh cuộc một phen?
Nghĩ đến đây, Kinh Hạ xoay người, đẩy cửa sổ phòng ngủ ra… phía dưới là đài quan sát của tòa nhà này.
Từ nơi này nhảy thẳng xuống, khoảng cách không vượt qua bốn mét.
Vừa vặn.
…
Đại lộ Công viên New York, khách sạn Waldorf Astoria.
Trợ lý cầm điện thoại bước nhanh trên hành lang đi về phía phòng họp, lại bị Vito ngăn cản lại.
"Làm gì vậy?" Vito trừng mắt, vẻ mặt "Cậu muốn chết à" nói: "Ông chủ đang đang nói chuyện đấy."
Không đợi trợ lý mở miệng, Vito lại cường điệu thêm một lần nữa: "Chuyện của Nanno."
"Là ngài Bass gọi điện đến."
"Bass? Bass thì ghê gớm lắm à..." Nói đến đây, Vito mới chợt nhớ tới hiện tại Bass cũng đang ở Hudson.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà lúc trước Hoắc Sở Trầm đã dặn dò qua, nếu bên phía Hudson gọi điện đến phải nói với anh trước.
Khí thế lạnh thấu xương vừa nãy chợt uể oải xuống, Vito nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý, chỉnh sửa lại cà vạt và tay áo, sau đó đi vào phòng họp.
"Ông chủ." Cậu ta đi vào từ cửa sau, cúi người xuống ghé vào bên tai Hoắc Sở Trầm nói nhỏ: "Là điện thoại của Bass."
Hoắc Sở Trầm ngẩn người ra, nhận lấy điện thoại.
Vito đứng một bên thấp thỏm chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn trộm biểu tình trên mặt Hoắc Sở Trầm.
Bởi vì cậu ta phát hiện, từ sau khi ông chủ không thể hiểu nổi mà nhốt Kinh Hạ lại, tâm tình càng trở nên táo bạo hơn lúc trước rất nhiều.
Cậu ta rất sợ cuộc điện thoại này sẽ làm bản thân biến thành nạn nhân phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ông chủ...
Nhưng mà biểu tình của Hoắc Sở Trầm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, chưa nói cái gì, chỉ là "Ừ" hai tiếng, sau đó đưa điện thoại lại cho cậu ta, cũng không dặn dò thêm gì cả.
Vito không hiểu chuyện gì mà đi ra ngoài.
Có điều cậu ta vừa bước chân trước ra khỏi phòng họp, sau lưng Hoắc Sở Trầm đã theo ra luôn. Động tác của anh nhanh tới mức làm cho Vito nghi ngờ không biết có phải anh đã trực tiếp kết thúc buổi họp này luôn rồi không.
Nhưng mà chờ đến khi xe đi tới dưới chung cư, không biết Hoắc Sở Trầm nghĩ tới cái gì mà sắc mặt của anh lại trở nên âm trầm, ngồi trong xe khoảng nửa giờ mới chịu đi xuống ấn mở thang máy ra.
Trong phòng ngủ, Kinh Hạ cũng im lặng ngồi ở đầu giường. Một bàn tay đặt dưới ánh đèn bàn màu trắng, ở cổ tay bị sưng to lên một mảnh.
Bass ấn ấn xung quanh, lực tay cũng không nhẹ.
Kinh Hạ bị đau đến mức nhíu mày, cắn răng chuyển tầm mắt sang hướng khác, một bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa bỗng đập vào mắt cô.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau nhiều ngày như vậy, bốn mắt nhìn nhau, không khí vẫn đông cứng như cũ.
Cuối cùng Kinh Hạ vẫn mở miệng trước gọi một câu: "Ngài Hoắc."
Hoắc Sở Trầm không trả lời cô, ánh mắt đảo qua chỗ cổ tay bị thương của cô, dừng lại trên cái trán bị dính một lớp mồ hôi mỏng của cô.
Trái lại Bass còn phản ứng lớn hơn anh, lực tay không khống chế được độ mạnh yếu, làm cho Kinh Hạ đau đến mức "Ui" một tiếng.
"Ngã từ trên cửa sổ xuống." trên mặt của Bass là biểu tình nghiền ngẫm, còn hơi mỉm cười nói tiếp: "Kinh tiêu thư nắm ga giường, chắc là muốn nhảy từ chỗ này xuống đài quan sát, nhưng mà khăn trải giường buộc không chắc, cho nên bị ngã."
Nói xong ông ấy quay đầu lại nhìn Kinh Hạ, khẽ mở nửa mí mắt: "Cũng may chỉ là bị bầm tím ở mô mềm, không nghiêm trọng lắm."
Kinh Hạ dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bass băng bó tay cho cô, để lại một ít cao xoa hoạt huyết tan vết bầm, sau đó rời đi. Lúc đi ngang qua Hoắc Sở Trầm, Bass cười như không cười mà nhìn anh một cái, chậc chậc vài tiếng giống như xả giận.
Trong phòng yên tĩnh lại, Kinh Hạ tắt đèn bàn trên tủ đầu giường đi, dựa vào ánh sáng tối tăm còn sót lại mà ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Sở Trầm.
Nhưng mà cả người anh chìm trong sô pha ở đối diện, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt nhìn cô cũng tối đen không rõ.
Tuy rằng cô đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng Hoắc Sở Trầm vẫn xuất hiện, ít nhất cũng chứng minh rằng bước đi thử đầu tiên này của cô đã đúng rồi.
Cái này làm sự tự tin trong lòng cô vững vàng hơn, tâm tình vốn đang thấp thỏm cũng trấn định xuống, Kinh Hạ dứt khoát mở miệng hỏi thẳng: "Không biết ngài Hoắc còn muốn nhốt tôi bao lâu nữa?"