Tại căn hộ trên gác mái tòa cao ốc Hudson, chỉ cách khoảng bốn mét, nhưng khi Kinh Hạ bước vào ký túc xá của vệ sĩ, vẫn là cảm thấy khác biệt với thế giới bên ngoài.
Ngoại trừ Vito thân thiết bên cạnh Hoắc Sở Trầm nhiều năm, những người khác đều ở một phòng hai người và dùng chung phòng tắm với nhà vệ sinh.
Nghĩ đến việc Kinh Hạ là nữ, Vito liền xếp cho cô một phòng riêng.
May là có phòng vệ sinh riêng, chỉ có điều là không gian hơi chật chội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỗ này.”
Vito cà lơ phất phơ đẩy cửa ra, xé tấm bọc trùm trên chiếc giường đơn xuống rồi ném xuống đất. Bụi mịn bay đầy trời, khiến cả hai người ho sặc sụa.
“Trước đây chỗ này dành cho người hầu nữ ở, sau này ông chủ cho vệ sĩ dọn vào nên, người hầu nữ dọn ra ngoài rồi.” Cậu ta hất cằm rồi vỗ bụi bẩn trên tay, uể oải mà nói:
“Sau này cô ở chỗ này.”
Kinh Hạ vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, cô không đáp lại cậu ta, chỉ ném đồ xuống giường rồi bắt đầu kiểm tra khóa cửa và cửa sổ.
Vito cười toe toét rồi bước đến gần Kinh Hạ, cố ý hù dọa cô: “Đúng! Nhớ kiểm tra chốt cửa đoàng hoàng, phẩm hạnh của đám đàn ông bên ngoài kia cô cũng biết rồi đấy, cẩn thận đêm đến bọn họ lén lút lẻn vào phòng, khiến cô à hú(1)!!!”
Nói xong, cậu ta duỗi năm ngón tay làm ra vẻ hổ vồ mồi.
Kinh Hạ đứng tại chỗ, không tránh cũng không né, chỉ cau mày nhìn, dùng ánh mắt đang nhìn một kẻ ngốc để đánh giá cậu ta.
“...” Vito đột nhiên cảm thấy ánh mắt như vậy rất quen thuộc.
Mặc dù cậu ta không nhớ rõ đã từng thấy ở đâu, nhưng cảm giác um ám và lạnh lẽo khiến cậu ta cảm thấy có chút tội lỗi, như thể một giây sau sẽ chĩa thẳng súng vào mặt cậu ta và rồi đầu cậu ta sẽ nổ tung lên như chặt một quả dưa hấu…
Vì vậy, cậu ta giả vờ bình tĩnh thu tay lại rồi giả vờ ho khan hai tiếng, quay người đi ra ngoài, rẽ trái, đi đến thư phòng ở tầng ba.
Hoắc Sở Trầm đang có một cuộc họp bằng video, anh nói tiếng Ý một cách trôi chảy với chất giọng trầm ấm.
Anh nhướng mi lên nhìn Vito, rồi sau đó cúp máy.
“Xong rồi?” Hoắc Sở Trầm hỏi.
Đó chỉ là một câu nói bình thường nhưng Vito lại nghe ra chút ưu phiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xong rồi.” Vito gật đầu: “Phòng trong cùng vẫn luôn để trống, nhiêu đó bụi cũng đủ cô ấy quét dọn một hồi, hì hì…”
Hoắc Sở Trầm không nói gì, ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn nhìn vào văn kiện trên màn hình máy tính khẽ nhìn sang, đôi lông mày có chút không kiên nhẫn mà nhíu lại:
“Tôi đang hỏi chuyện ngày mai của Nanno.”
“...” Vito nghẹn ngào vội vàng đổi lời: “Đã sắp xếp trợ lý đặc biệt xong rồi, sẽ có người của sở cảnh sát và chính quyền bang ứng phó, đã thống nhất nói là đối đầu nội bộ của mafia.”
“Ừm!” Hoắc Sở Trầm trầm giọng đáp, ánh mắt lại nhìn xuống bàn.
Vito nuốt nước bọt vừa định xoay người rời đi thì lại nghe thấy người phía sau gọi lại.
“Ban nãy cậu nói căn phòng ở trong cùng?”
“Hả?” Vito sửng sốt một chút, sau mới nhận ra là Hoắc Sở Trầm đang hỏi đến Kinh Hạ, vội vàng gật đầu nói phải.
Người đối diện vẫn thản nhiên như cũ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Có an toàn không?”
“An toàn.” Vito cười rồi nói tiếp: “Hơn nữa với thân thủ của cô ấy, tôi lo lắng rằng mấy tên đàn ông ở dưới lầu sẽ cảm thấy bất an…”
Lời chưa nói hết lại nghẹn trong cổ họng, Hoắc Sở Trầm yên lặng nhìn cậu ta. Vito suýt chút nữa là cắn vào lưỡi của mình.
Một cảm giác kỳ lạ mà quen thuộc bao trùm lấy toàn thân, cậu ta đột nhiên nhớ ra, ánh mắt ban nãy của Kinh Hạ tại sao lại quen thuộc như thế!
Bởi vì, đó chính là khi ông chủ không chịu đựng nổi cậu, mới xuất hiện ánh mắt như thế mà?
Chỉ khi Vito rời khỏi phòng làm việc của ông chủ, cậu ta mới nghĩ ra.
Hai người này từ khi nào lại trở nên giống nhau như thế?
…
Ngày hôm sau, bên ngoài nhà thờ bên bờ biển ở Winscott, mây đen đột nhiên kéo đến trên bầu trời, những đám mây thấp lơ lửng như muốn báo hiệu sắp có một cơn mưa bão ập đến.
Những người trong gia tộc Nanno đều mặc vest đen trang trọng và tập trung ở bên ngoài nhà thờ.
Năm lần bảy lượt tỉ thí với Hoắc Sở Trầm, bọn họ đều bị tổn thất nặng nề. Thậm chí trong đám tang hôm nay, cũng chỉ còn những tốp hai ba người, cũng không còn khí thế bá chủ của năm băng đảng mafia lớn nữa.
Đi ở đầu hàng chính là ông chủ lớn của Nanno, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, ngay cả cặp kính râm trên sống mũi cũng không thể che giấu được.
Thi thể em trai của hắn ta được gửi trở về trong một hộp quà to. Nó được đặt ở trước cửa của trang viên Nanno.
Dải ruy băng màu hồng nhạt, mộng mơ và ấm áp.
Nhưng cả New York đều biết, “món quà” lịch thiệp và chu đáo như vậy là bút tích có một không hai của Hoắc Sở Trầm.
Trong nhà thờ, một cơn gió thổi qua khiến nến trên bàn thờ khẽ đung đưa. Cảnh sắc bên trong cánh cửa sổ hoa hồng vốn đã ảm đạm, thêm bầu không khí lúc này lại càng u ám hơn.