Sau khi linh mục đọc xong kinh thánh, ca đoàn vào chỗ, nhạc trưởng ra sức lắc chiếc que trong tay, tiếng hát nặng nề vang khắp cả giáo đường.
Nhưng đây không phải là giai điệu bài “Requiem” của Mozart thường dùng trong tang lễ, mà là “Funeral march” của Chopin.
Sẽ không có ai chơi bản nhạc này trong tang lễ.
Bởi vì nó không phải kể về cái chết của một người mà là sự sụp đổ của một quốc gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nanno sửng sốt, tại sao trong tang lễ lại có thể xảy ra một sai lầm như thế này?
“Dừng lại!” Hắn ta bật dậy rồi rút súng chĩa vào nhạc trưởng đang ngơ ngác.
Nhưng tiếng nhạc lại không dừng.
Hiển nhiên, khúc nhạc này không được phát trực tiếp tại hiện trường mà là phát ra từ loa phát thanh của nhà thờ.
Trong giáo đường có người rút súng, từng tiếng “cạch!” lạnh lẽo vang lên, giống như những hạt mưa bên ngoài cuối cùng rơi xuống.
Sắc mặt của Nanno bỗng chốc trở nên tái nhợt, lúc này hắn ta mới nhận ra rằng bọn họ đúng là không chơi sai nhạc.
Âm nhạc đã bị người khác hoán đổi, ca khúc “Funeral march” là món quà cuối cùng mà Hoắc Sở Trầm gửi đến cho gia tộc Nanno.
Quả thực, sát nhân toàn gia đều giữ thể diện như vậy.
Ngay sau đó, cánh của nhà thờ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Gió thổi nghiêng mang theo những hạt mưa bay tới, ánh nến cùng với ánh mặt trời chiếu xuống bóng dáng cao gầy của người đàn ông. Giữa sáng và tối, đôi lông mày và vẻ mặt của anh vẫn lạnh lùng như vậy, giống như một sứ giả địa ngục đang truy đuổi linh hồn.
“Hoắc Sở Trầm…” Nanno cười nhạo và cảm thấy bất lực.
Từ đầu đến cuối Hoắc Sở Trầm vẫn không lộ ra chút biểu cảm gì, mãi khi đến gần Nanno, anh mới ngồi xuống bên cạnh hắn ta, hai tay đặt lên đùi.
Không có lời giải thích, anh bình tĩnh nói: “Nếu ngài đã không muốn gặp tôi, thì tôi chỉ còn cách tự mình đến đây.”
Những chuyện như ngoan cố chống cự, Nanno vẫn luôn khinh thường.
“Tôi vẫn luôn muốn biết, Nanno và Navoi chưa bao giờ can thiệp lẫn nhau, dù là có xung đột trong kinh doanh, cũng chưa đến mức khiến ngài Nanno đây năm lần bảy lượt liên tục gây hấn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sở Trầm quay đầu nhìn Nanno: “Ngài có gì muốn nói?”
Người bên cạnh sửng sốt, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, lạnh lùng nói: “Ngài Hoắc quả thực rất biết giả vờ vô tội.”
Nanno quay đầu nhìn Hoắc Sở Trầm, hốc mắt đỏ hoe: “Có phải ngài Hoắc là người đã chặn việc tôi vận chuyển vũ khí đến Trung Đông không?”
“Cái gì?” Hoắc Sở Trầm nhướng mày, chân tướng sự việc lại khiến anh kinh ngạc.
Nanno tiếp tục cười nhạo: “Nếu đã dí súng vào đầu tôi, vậy thì ngài Hoắc cũng không cần phải tiếp tục diễn kịch rồi nhỉ?”
Hoắc Sở Trầm cúi đầu lạnh lùng, cũng không phản bác gì thêm.
Nanno cười lạnh rồi tiếp tục nói: “Tàu của tôi đi từ eo biển Gibraltar vào Địa Trung Hải đã biến mất. Tin tức tôi nhận được là mảnh vỡ của con tàu được tìm thấy ở Napoli nước Ý. Đó là quê hương của ngài Hoắc nhỉ, huống hồ chuyện này trong số những người có liên quan đến Nanno, ngoại trừ ngài Hoắc, tôi không thể nghĩ ra được người nào có khả năng làm như vậy.”
“Thế nào?” Nanno hỏi: “Lý do như vậy, chắc ngài Hoắc sẽ không thấy oan ức bởi vì vướng víu với Nanno nhỉ?”
Cả hai vẫn im lặng, trong nhà thờ vẫn đang vang lên khúc ca diễu hành tang lễ nặng nề, u ám.
Hoắc Sở Trầm vừa đứng dậy thì bị Nanno chặn lại.
“Tôi rơi vào tay ngài, thì tôi nhận thua. Nhưng tôi chỉ cầu xin một chuyện, hãy tha cho những người phụ nữ và trẻ nhỏ trong gia tộc Nanno, họ vô tội.”
Bước chân dừng lại, Hoắc Sở Trầm không quay đầu lại, cũng không có biểu hiện gì.
Bầu trời âm u chiếu xuống khuôn mặt u ám của anh, Hoắc Sở Trầm đứng trước nhà thờ. Anh ngước đầu nhìn lên cây thánh giá trên trên nóc nhà.
“Ông chủ!” Vito cầm ô từ phía sau đi tới, giúp anh che ô: “Đám phụ nữ với trẻ nhỏ đó thì sao?”
Lại một khoảng trống thật dài.
Dưới cơn mưa lớn không ngừng xuất hiện sương trắng. Một lúc sau, đôi lông mày và ánh mắt lãnh đạm của Hoắc Sở Trầm khẽ động đậy, anh mở miệng bỏ lại một câu “Giết.” rồi quay người bước lên xe.
Cửa kính ô tô đóng lại, cô lập với cơn mưa bão đặc biệt dữ dội ở Winscote.
Trên đường trở về, Hoắc Sở Trầm vẫn luôn im lặng, giống như vừa giải quyết được Nanno, mối họa lớn trong lòng, lại không đáng để anh vui.
Vito dù có ngốc đến đâu, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Hoắc Sở Trầm. Cả đoạn đường, cậu ta đều giống như con chim cút, không dám hé miệng nói nửa lời.
Câu trả lời của Nanno thực sự đã khiến Hoắc Sở Trầm phải kinh ngạc.
Mặc dù anh vẫn luôn không thích cách làm ăn của Nanno, nhưng chuyện buôn lậu vũ khí của mafia chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến thị trường của anh.
Việc phái người đi đánh chặn loại hàng hóa này vô cùng nhàm chán tốn thời gian và công sức này, Navoi tuyệt đối sẽ không can thiệp.
Nhưng eo biển Gibraltar và Napoli thực sự đều nằm trong phạm vi của gia tộc anh. Ngoại trừ anh ra, chẳng lẽ có người còn người nào có thế lực như thế?
Không biết tại sao một người vẫn luôn bình tĩnh như Hoắc Sở Trầm hiện tại lại cảm thấy bất an.
Nếu tất cả những chuyện này thực sự là có người ở đằng sau cố ý sắp đặt, vậy mục đích của bọn chúng hẳn không chỉ là chọc phá mối quan hệ của anh với Nanno.
Phải phái người liên hệ với phía bên Ý điều tra số vũ khí đó đã đi về đâu.
“Ông chủ.” Vito ngồi ở ghế đầu nhỏ nhẹ lên tiếng, sau đó quay người đưa điện thoại: “Cuộc gọi của khách hàng, muốn hẹn ngài hai tuần nữa thảo luận về chi tiết về chuyến hàng vũ khí.”