“Ừm.” Hoắc Sở Trầm chỉ đáp một tiếng rồi lơ đễnh hỏi: “Cậu hỏi hắn muốn gặp ở đâu?”
“Một sòng bạc ở thành phố Atlantic.”
“Nói với hắn ta tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian.”
Những ngày tiếp theo Hoắc Sở Trầm dường như rất bận rộn, bởi vì Kinh Hạ hầu như đều không nhìn thấy anh trong căn hộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân phận hiện tại của cô không còn là vệ sĩ thân cận của ông chủ mà là một thành viên mới nhập bang hội. Ở một nơi cổ xúy với những điều luật man rợ này, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Sau lần giáo huấn đợt trước, đám đàn ông này không còn dám trắng trợn khiêu khích, ngược lại âm thầm tẩy chay.
Thức ăn bị ném và quần áo bị cắt đều là chuyện bình thường. Không tìm được hung thủ, Kinh Hạ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng điều khó khăn nhất là việc mà Mylan nhờ cô thăm dò lại không có tiến triển gì.
Kinh Hạ đã thử lải nhải với Vito vài lần, nhưng cô không biết là Vito nghe không hiểu hay là cố ý.
Bất luận hai người có bắt đầu câu chuyện từ đâu, cậu ta cũng có thể bẻ lái đến việc “Hoắc Sở Trầm xem trọng cậu ta đến mức nào”.
Ví dụ, nếu như Kinh Hạ lấy cớ mượn xe để thám thính về lịch trình sắp xếp của Hoắc Sở Trầm.
Vito sẽ nói: “Cô xem tôi chẳng bao giờ gặp phiền phức đấy, vì tôi đi xe chuyên dụng của ông chủ.”
“...” Kinh Hạ không nhịn nổi mà trợn tròn mắt với cậu ta, lại tiếp tục dò hỏi hành trình kế tiếp.
Vito sẽ lại nói một cách đầy tự hào: “Tôi đương nhiên là sẽ đi theo ông chủ, ngài ấy đi đâu thì tôi đi đó.”
Nói xong lại chuyển chủ đề rồi châm chọc Kinh Hạ: “Có phải lâu rồi ông chủ không nói chuyện với cô? Ngay cả việc ông chủ ở đâu cô cũng không biết, chậc chậc chậc… Cô xem đi, hôm nay ông chủ đã nói chuyện với tôi sáu lần, cô thì sao? Một lần cũng không có à?”
“Hì hì!” Vito lắc đầu, cả người đều toát lên bốn chữ “tiểu nhân đắc ý”, nói: “Điều này chứng minh rằng, ông chủ vẫn là xem trọng tôi.”
“...” Kinh Hạ cạn lời.
Hôm nay quả thực Hoắc Sở Trầm đã nói với cậu ta sáu câu, chỉ là trong đó có ba câu là “câm miệng”, hai câu còn lại là “ra ngoài”, còn một câu nữa là “cút”.
Người trước mặt vẫn còn đang huyên thuyên: “Nhưng nếu như cô không muốn tiếp tục ở đây nữa thì có thể trở về bên cạnh Ôn tiểu thư.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong cậu ta vẫn không quên đâm tiếp vài nhát: “À! tôi quên mất, bây giờ bên cạnh Ôn tiểu thư đã có người khác, chắc chắn cũng không cần cô nữa.”
“Có người khác?” Kinh Hạ ngạc nhiên, rất nhanh liền hiểu ra vấn đề.
Vito ngậm miệng lại, lộ ra vẻ mặt như uy hiếp cô, quay đầu bước lên chiếc Rolls Royce của Hoắc Sở Trầm.
Kinh Hạ nghĩ ra điều gì đó từ việc Vito lỡ lời, vẫn luôn trầm mặc suy tư trong xe van, đến khi ý thức lại thì bọn họ đã đến bên ngoài sòng bạc của thành phố Atlantic.
Kinh Hạ xuống xe, mãi đến khi cô cùng một nhóm người bước vào cửa cấm thì mới nhận được thông báo, Vito đưa cho mọi người một tấm thẻ VIP để vào bên trong, nhưng lại để cô một mình ở đó.
“...” Kinh Hạ thực sự thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, sau cùng chỉ có thể cùng với vệ sĩ của sòng bạc đứng canh ở bên ngoài.
Công việc bảo vệ nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng phần lớn đều là thời gian nhàm chán.
Ở đây lại không có người mà cô quen biết, hơn nữa ngay từ đầu cô cũng không phải là người nhiệt tình. Khi không có việc gì, cô cầm thuốc lá và bật lửa đi đến khu vực hút thuốc.
Vừa mới đi được hai bước thì có một bàn tay đeo đầy nhẫn đã chặn cô lại.