Kẻ thù hoàn mỹ

 
Vẻ mặt cô lạnh lùng, tránh sang một bên, Hoắc Sở Trầm lại dán sát tới.
Bụng dưới căng lên, một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, động tác nhẹ nhàng. Kinh Hạ liền bị anh lật úp người lại tựa vào chiếc tủ thấp trong phòng chứa đồ.
Người đàn ông bước tới, dang tay nhốt cô vào giữa tủ quần áo và chính anh.
Ở độ cao như vậy, tầm mắt hai người vừa hay ngang nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi lạnh từ mặt bàn đá cẩm thạch truyền qua lớp vải đến tận đùi, anh đứng trước mặt cô, hai chân cô hơi mở ra vòng lấy eo anh.
Sắc mặt của Kinh Hạ không dễ nhìn, nhưng nhịp tim của cô lại đột nhiên đập nhanh hơn.
“Tại sao phải ra tay?” Hoắc Sở Trầm hỏi.
Kinh Hạ tỏ vẻ bình tĩnh, quay đầu sang một bên. Vừa định di chuyển, Hoắc Sở Trầm đã nắm lấy cằm của cô xoay người cô lại.
Anh tiến thêm một bước, ép hai chân đang buông thõng hai bên của cô phải mở rộng hơn, bụng dưới của người đàn ông gần như chạm vào chỗ mềm mại giữa hai chân cô.
“Tại sao phải ra tay?” Anh hỏi lại một lần nữa.
Kinh Hạ có thể nghe thấy được Hoắc Sở Trầm đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân.
“Bằng không thì sao?” Kinh Hạ nhìn qua: “Anh ta nói muốn làm tôi, nếu không ra tay thì làm sao bây giờ? Cởi quần ra rồi nằm xuống?”
Nghe được lời này Hoắc Sở Trầm nhíu mày, sắc mặt dịu đi một chút lại nói thêm: “Vậy cũng không cần phải cậy mạnh như thế.”
“Tôi có thể đánh thắng được.” Kinh Hạ không phục: “Anh ta chỉ có một khẩu súng mà thôi.”
“Em biết ý của tôi là gì.” Hoắc Sở Trầm ngắt lời cô: “Nếu em nói với anh ta rằng em là người của tôi, nếu anh ta không lập tức thả người, anh ta cũng sẽ phái người đến hỏi. Hoặc là giam lỏng, hoặc là đuổi em xuống lầu, tôi cho rằng em đã nghĩ rõ ràng rồi.”
Kinh Hạ bị hỏi đến sững sờ, thậm chí còn có chút khâm phục khả năng liên tưởng của Hoắc Sở Trầm.
Trong tình huống lúc đấy, chắc hẳn bất kể là ai sợ là cũng không thể nhịn xuống được cục tức này.
Hơn nữa, cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, cô hiểu rằng không có gì đáng tin cậy hơn nắm đấm của mình.
Những đứa trẻ không được bảo vệ kỹ càng từ nhỏ, khi gặp sự cố, đều sẽ phản ứng theo bản năng của chúng, sẽ không bao giờ đi tìm kiếm sự che chở mà sẽ dùng tất cả sức lực của mình để chống trả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ mở miệng, nhưng lại cố ý hỏi sang một câu khác: “Nghĩ rõ ràng cái gì?”
Hai người im lặng nhìn nhau, một lúc sau, cô nghe thấy tiếng người đàn ông thở dài.
Hoắc Sở Trầm giữ chặt lấy tay cô, lại tiến vào thêm một chút, lần này, bụng dưới của anh thông qua hai lớp vải dán lên người cô.
Nóng và cứng, là hình dáng mà cô quen thuộc.
Bầu không khí căng thẳng ban đầu bỗng trở nên ướt át. Kinh Hạ muốn lùi lại, nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy eo cô.
“Em tức giận sao?” Hoắc Sở Trầm hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.
Kinh Hạ lắc đầu, nhưng trên mặt tràn đầy vẻ không phục: “Tôi là vệ sĩ của ngài Hoắc, tự nhiên không dám phàn nàn về mệnh lệnh của ngài Hoắc.”
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô nhìn thấy cơ thịt trên má của người đàn ông căng ra.
Điều này cho thấy sự kiên nhẫn của Hoắc Sở Trầm đã đạt đến giới hạn.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói nhẫn nhịn và trầm thấp của người đàn ông.
“Em thật sự cho rằng tôi chỉ coi em là vệ sĩ sao?”
Kinh Hạ giật mình, nhịp tim bắt đầu không kiểm soát được.
Cô cố gắng trấn tĩnh, sau đó quay đầu sang một bên nói: “Nếu không thì sao? Là ngài Hoắc nói chính mình không thiếu phụ nữ, để tôi tự hiểu vị trí của mình.”
Hàm dưới bị một bàn tay to siết chặt, Hoắc Sở Trầm quay mặt cô lại.
Tầm mắt giao nhau, Kinh Hạ thấy được sự tức giận, áy náy cùng với không biết phải làm sao trong mắt anh.
Cô biết, vì chuyện ở sòng bạc nên chắc hiện tại Hoắc Sở Trầm đối với cô có thêm mấy phần áy náy.
Không nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng nếu cô có thể tỏ ra nhượng bộ một chút thì sự căng thẳng vẫn luôn tồn tại giữa hai người trước kia có thể được hóa giải.
Hơn nữa…
Kinh Hạ nhớ lại những gì Vito vô tình nói trong xe, quyết định đánh cuộc một lần.
Vì vậy, trước khi Hoắc Sở Trầm mở miệng, cô đã thỏa hiệp: “Ngày hôm đó tôi đến căn hộ của Ôn tiểu thư, nhìn thấy Vinson.”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy hô hấp trên đầu nhẹ đi một chút. Kinh Hạ bình tĩnh nhìn anh, không có tránh né ánh mắt của Hoắc Sở Trầm.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy người đàn ông nghiêm giọng hỏi: “Còn gì nữa?”
“Hết rồi.” Giọng điệu Kinh Hạ thản nhiên vô tư, giữa lông mày không giấu được sự oán trách, giống như một con mèo bị buộc phải thu lại móng vuốt sắc nhọn của nó.
Vẻ mặt nhu nhược như vậy hiển nhiên đã lấy được lòng Hoắc Sở Trầm rồi, tâm trạng của anh cũng ôn hoà hơn, bàn tay đang nắm lấy hàm dưới di chuyển đặt ở eo cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui