Hòn đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rớt xuống.
Điều này cho thấy anh vẫn chưa nghi ngờ Mylan, Kinh Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông tiến lên một bước, ôm cô gần hơn, gần đến mức Kinh Hạ có thể cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm giữa hai chân anh.
Mà Hoắc Sở Trầm lại vô cùng kiên nhẫn, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Tại sao trước đây em không nói cho tôi biết?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ cũng không vòng vo, nói thẳng: “Tôi sợ sẽ gây phiền phức cho Ôn tiểu thư.”
“Vậy bây giờ không sợ nữa sao?”
Kinh Hạ lắc đầu: “Bây giờ đã biết, chỉ cần tôi cầu xin, ngài Hoắc sẽ không so đo tính toán nữa.”
Một câu nói này đã chiếu ngược lại anh một quân cờ, không chỉ cho anh bậc thang để bước xuống, mà còn cắt đứt đường lui của anh.
Hoắc Sở Trầm sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày.
Cô quá thông minh, loại thông minh này không chỉ mê hoặc anh mà còn khiến anh cảm thấy nguy hiểm.
Trong ván cờ này tưởng chừng cô sẽ bị đánh bại, nhưng từ đầu đến cuối, Hoắc Sở Trầm đều biết ai là người đang kiểm soát cảm xúc của mình.
Đối với anh, cô có thể đâm dao xuống mà không do dự.
Nhưng với cô, anh lại luôn sớm nắng chiều mưa, lùi bước hết lần này đến lần khác.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Trong lòng nóng như lửa đốt, không biết là tức giận hay là dục vọng.
Giờ phút này, thậm chí Hoắc Sở Trầm không muốn truy hỏi thêm về mục đích thực sự của việc cô ở lại bên cạnh mình.
Suy cho cùng, anh hoàn toàn có đủ tự tin vào bản thân, anh có thể giữ lại bất cứ ai nếu muốn — đối với cô, giam lại cũng tốt, khoá lại cũng được. Vào ngày cô chọn ở lại thì nên nghĩ tới việc anh sẽ không thả cô đi một lần nữa.
Đây chính là điều cô đã chọn.
“Ngài Hoắc?” Kinh Hạ gọi anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phần eo bị người đàn ông nắm hơi đau, vừa định lùi về phía sau thì bị một loại sức lực kéo vào lồng ngực của người đàn ông.
Không kịp chuẩn bị sẵn sàng, hai thân thể liền áp vào nhau, mềm nhũn mà va vào lồng ngực mạnh mẽ của người đàn ông, Kinh Hạ nhỏ giọng kêu ra tiếng.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của cô bị chặn lại bởi nụ hôn bất ngờ của người đàn ông.
Anh hôn cô mãnh liệt.
Nhân lúc cô mở miệng hô hấp mà thừa cơ xâm nhập vào, càn quét bừa bãi trong nơi ẩm ướt và mềm mại thuộc về cô, hận không thể in dấu vết của anh ở khắp mọi nơi.
Hô hấp bị cướp đi, Kinh Hạ càng ngày càng cảm thấy choáng váng.
Cô đã cố gắng hết sức để bản thân buông lỏng và thích nghi, nhưng Hoắc Sở Trầm không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
Một bàn tay to lạnh lẽo luồn vào chân tóc cô, giữ lấy phía sau đầu cô, tay còn lại xé nát phần áo trên, kéo lớp vải phủ bên ngoài áo lót của cô xuống.
Bộ ngực trắng nõn bị lớp áo lót trói buộc, khi mất đi lớp vỏ bọc đã dựng đứng thẳng tắp, hai điểm đỏ ửng vừa tròn trịa vừa cứng rắn trên nền tuyết trắng bởi vì đột ngột bị hơi lạnh xâm nhập mà co rút lại rồi phồng lên.
“Ưm…”
Một cảm giác ngứa ran lan ra từ lồng ngực, dồn đến giữa hai chân như lửa đốt.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm qua liếm lại trên làn da non mềm như sữa, Kinh Hạ đã sớm trở nên ướt át.
Cho dù trong lòng có cảm giác như thế nào đối với Hoắc Sở Trầm, thì thân thể thành thực cũng không thể lừa được chính mình.
Người đàn ông này nhìn giống như là một người lịch sự, nhưng trên người lại mang theo sự hung dữ và hoang dã khiến người khác muốn ngừng mà không được. Cởi bỏ bộ tây trang và áo gió trên người xuống, trong nội tâm của anh dường như có một con thú dữ đang phẫn nộ.
Kinh Hạ không biết dục vọng của Hoắc Sở Trầm đối với cô đến từ đâu, cô cũng không có hứng thú biết.
Cô chỉ biết rằng mình sẽ không từ chối việc làm chuyện thân mật như vậy với Hoắc Sở Trầm.
Giữa họ luôn đạt được những gì mà cả hai muốn.
Nụ hôn nóng ẩm chuyển từ ngực đến bên cổ, vết thương trên cánh tay không còn chảy máu. Một tay Hoắc Sở Trầm đặt lên trước ngực, ôm lấy thân thể cô làm cô quay người ra, sau đó liếm từng chút một vết máu trên cánh tay cô.
Đau đớn lan tràn, kéo theo đó là một sự ấm áp khó nói lên lời.
Anh đang ở rất gần cô, gần như thu mình lại bên cạnh cô, đường nét sâu thẳm của anh trông càng thêm yên bình dưới ánh đèn hành lang màu vàng mờ ảo.
Máu nhuộm lên đôi môi hơi tái nhợt, khiến cả người anh lộ ra một chút vẻ đẹp ma mị. Nhưng anh chỉ cụp mắt xuống và chuyên tâm hôn lên miệng vết thương của cô.
Giống như một con thú đực cố gắng hết sức để xoa dịu người bạn đời của mình.
“Ngài Hoắc...Ngài Hoắc...” Kinh Hạ lẩm bẩm, ngả người ra sau.
Hoắc Sở Trầm cũng cởi chiếc quần dài của cô xuống, ném sang một bên.
Người đàn ông đứng thẳng dậy, tháo chiếc cà vạt đang buộc chặt và đưa tay giữ cổ cô lại.
“Không.” Kinh Hạ tránh qua một bên, thoát khỏi hành động của anh.
“Đừng che mắt.” Kinh Hạ ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa nhìn anh.
Bàn tay đang kéo cà vạt dừng lại, không cử động nữa.
Kinh Hạ dựa người lại gần, vòng tay qua cổ anh, dịu dàng nói: “Tôi muốn nhìn anh, ngài Hoắc, để tôi nhìn anh.”