“Ngài Hoắc...ngài Hoắc...” Kinh Hạ ngắt quãng gọi anh: “Nhanh...nhanh quá...”
Nói nhanh quá nhưng không khiến anh làm chậm lại.
Hoắc Sở Trầm thấy dáng vẻ yếu đuối cau mày này của cô, dường như mê đắm giơ tay ra vuốt ve đôi lông mày đang cau có.
Chỉ có lúc này cô mới ngoan ngoãn, nghe lời nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thích nhìn dáng vẻ cau mày thất thần của cô, càng thích dáng vẻ mít ướt, đôi mắt đỏ hoe của cô.
Cũng chỉ có lúc này anh mới cảm thấy, người phụ nữ này là của anh, từ cơ thể đến trái tim đều thuộc về anh, tất cả những thứ của cô thuộc về anh đều không có chút tạp niệm nào.
Vậy nên anh càng muốn ăn thịt cô.
Ép cô xuống dưới người mình, mạnh mẽ dùng lực làm cô khiến cô khóc ra tiếng.
Đôi chân mềm nhũn được đặt lên tay, Kinh Hạ kêu lên, chỉ thấy thân thể trống rỗng, giây sau đó, đến cả hô hấp cô cũng không làm được.
Hoắc Sở Trầm hôn cô cuồng nhiệt, nắm mông cô, dùng sức ép cô vào người.
Ngay sau đó, tiếng vỗ vào tầng tầng lớp lớp da thịt vang khắp căn phòng trống trải.
Cô dùng lực ôm lấy lưng anh.
Ngón tay co quắp lại mỗi khi anh dùng lực.
Cô nhớ đến một lần nhìn lưng trần của anh lúc anh chiến đấu, vẻ đẹp đẽ của đôi vai dưới tay cô giống như đôi cánh đại bàng oai phong.
“Ngài Hoắc...Hoắc, ngài Hoắc...” Tiếng lẩm bẩm trong vô thức bị nụ hôn của anh chặn lại, vừa cắn vừa nghiến, mang theo sự tức giận kéo dài.
Kinh Hạ cảm thấy rằng hôm nay Hoắc Sở Trầm có thể thực sự muốn làm cô đến chết ở đây.
“Thoải mái không?” Hết lần này tới lần khác, anh không biết xấu hổ cắn vành tai cô hỏi, âm thanh vô cùng khàn khàn.
Kinh Hạ hừ một tiếng, đổi lại là một cú đâm vào thật sâu.
“A!!!” Hai chân tê dại, đầu dương vật chạm vào phần thịt non mềm, cả người cô như bị điện giật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thoải mái không?” Người đàn ông lại nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Sở Trầm!” Kinh Hạ bị anh trêu chọc rất khó chịu, đây là lần đầu tiên gọi đầy đủ tên anh.
Hành động này thường là khiêu khích, nhưng hiện tại, khi được một người phụ nữ ôm vai và quấn lấy anh mà nói ra, nó lại trở nên quyến rũ.
Hoắc Sở Trầm cười rộ lên lại tiếp tục hỏi: "Thoải mái không?"
Vừa hỏi, anh vừa cố tình dùng bụng dưới săn chắc của mình cọ xát hột le đang sưng đỏ của cô.
Cảm giác thoải mái khiến đầu óc Kinh Hạ trống rỗng, cô chỉ có thể rối loạn chống cự sự đàn áp của anh, móng tay trắng hồng gần như cắm sâu vào da thịt anh.
Cô không biết khi nào bị Hoắc Sở Trầm đẩy vào tường.
Phía sau là cẩm thạch lạnh lẽo, phía trước là thân thể nóng bỏng của người đàn ông. Máu thịt trộn lẫn, từng tấc da thịt đều bị thiêu đốt, máu chảy như dung nham sôi trào.
Hoắc Sơ Trầm không hỏi "Có thoải mái không?" nữa, bởi vì từ hơi thở đến cái mày đang nhíu chặt của cô đã trả lời tất cả.
Mồ hôi đầm đìa, hai người họ quấn lấy nhau.
Trong lúc hoảng hốt, dường như anh lại nghe thấy cô gọi tên anh——Hoắc Sở Trầm, Hoắc Sở Trầm…
Đột nhiên, một sự hưng phấn truyền đến từ xương cụt truyền đến tai, Hoắc Sở Trầm căng thẳng, không tự chủ được mà gầm nhẹ một tiếng.
Tiếng khàn khàn giống như con quái thú đang phẫn nộ.
Đột nhiên Kinh Hạ bị anh tăng thêm sức lực làm cho suýt chút nữa vỡ nát, cuối cùng chỉ có thể cắn vai người đàn ông, nức nở nhìn ánh đèn thành phố vụt tắt, biến thành những đốm sáng mờ ảo.
“Tách--”
Tia lửa bùng lên ở đầu ngón tay, phản chiếu dục vọng vẫn chưa biến mất nơi đuôi mắt của người phụ nữ.
Ánh sáng nhất thời đốt cháy khuôn mặt nghiêng quyến rũ của cô, làn khói nhẹ tỏa ra từ môi và răng cô, tỏa ra sự lười biếng và thoải mái trong làn gió buổi tối ở Manhattan.
Hoắc Sở Trầm dựa vào cửa lẳng lặng nhìn cô, Kinh Hạ không để ý cho đến khi điếu thuốc sắp hết cũng không nhận ra.
Đột nhiên, Kinh Hạ hất tay một cái, quay đầu lại liền nhìn Hoắc Sở Trầm với đôi mắt ướt át.
"Ngài Hoắc..."
Sau khi bị bắt gặp hút thuốc trong phòng, Kinh Hạ có chút xấu hổ khi bị phát hiện làm chuyện xấu.
Không giống như vài lần trước, Hoắc Sở Trầm không trực tiếp dập tắt điếu thuốc của cô, mà chỉ kẹp nó giữa các ngón tay, sau đó nhìn cô chằm chằm.
Đèn trong phòng đánh đàn không bật, ngoại trừ ngọn lửa đêm của thành phố và ánh trăng mơ hồ xuyên qua cửa sổ lớn chiếu sáng từ trần đến sàn nhà, tất cả ánh sáng đều đến từ vết đỏ tươi giữa các ngón tay anh.
Khi tìm kiếm nguồn sáng, lúc này Kinh Hạ mới phát hiện ra Hoắc Sở Trầm đã tháo găng tay từ lúc nào.
Nhưng ánh sáng quá tối, cô nhìn không rõ, chỉ có thể lờ mờ nhận ra ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng của người đàn ông.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bàn tay anh như nâng ánh sao lên, che đi nơi cô đã cắn, gò má của người đàn ông hóp lại, đường nét sâu thẳm chợt sáng lên, rồi lại tối sầm lại.
Hoắc Sở Trầm quay đầu nhìn cô, kéo cô vào, sau đó cúi đầu hôn cô.
Mùi vị thuốc lá rất nồng, mùi cháy khét theo miệng người đàn ông đi vào, khuếch tán giữa các kẽ răng, vào cái mũi không ngừng thở hổn hển rồi thấm ra ngoài, nhẹ nhàng khuếch tán vào không khí.
Một nụ hôn mang theo sự say mê như vậy khiến đầu Kinh Hạ có chút choáng váng, cô vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích của Hoắc Sở Trầm, quay đầu lại.
"Ngài Hoắc..." Hơi thở của cô không ổn định, giọng nói nhẹ nhàng hơn so với bình thường một chút:"Ngài Hoắc biết hút thuốc sao?"
Hoắc Sở Trầm cúi đầu nhìn điếu thuốc trên tay, gật đầu.
“Tôi còn tưởng anh rất ghét thứ này"
"Ừm" Hoắc Sở Trầm vẫn gật đầu, giữa hai lông mày có ra khói nhẹ, vẻ mặt bình thản: "Thuốc lá khiến người ta tỉnh táo."
"Vì vậy, anh không hút thuốc bởi vì anh không muốn sống quá tỉnh táo."
Qủy thần xui khiến, Kinh Hạ cảm thấy mình hiểu câu tiếp theo mà anh không cần nói.
Hoắc Sở Trầm ngơ ngác một chút, sau đó yên lặng cười cười, anh đã không còn ngạc nhiên vì người phụ nữ này hiểu mình nữa.
Một bàn tay rộng lớn của một người đàn ông đưa về phía Kinh Hạ - xương cốt rất đẹp, khớp xương rõ ràng, trắng nõn khô ráo, lòng bàn tay không có vết chai.
Cô nhìn Hoắc Sở Trầm, không hiểu ý anh.
Khi bàn tay lớn đặt trước mặt cô, Kinh Hạ chỉ cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.