Kẻ thù hoàn mỹ

 
Cô bỗng nhớ tới đêm hôm ấy, cũng là ở trong phòng đàn, Hoắc Sở Trầm nói với cô rằng, sở dĩ anh biết cô có thể chơi được piano là do gân duỗi ngón tay của cô lộ rõ hơn so với những người khác. 
Nhưng bây giờ, nhìn thấy xương lộ ra thông qua mấy vết thương sâu trên mu bàn tay của Hoắc Sở Trầm cô mới biết được.
Gân duỗi ngón tay của anh đã bị người ta cắt đứt.
“Không phải em hay thắc mắc vì sao tôi luôn đeo bao tay sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Sở Trầm lãnh đạm hỏi: “Em nghĩ là vì sao?”
Kinh Hạ muốn hỏi do ai làm, nhưng mở miệng ra lại cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy, không nói nên lời.
Dường như anh hiểu được suy nghĩ của cô, cho nên thản nhiên trả lời: “Kẻ thù.”
“Từ khi nào?” Kinh Hạ hỏi lại.
Hoắc Sở Trầm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Hơn mười năm trước.”
Giọng nói của anh không chút gợn sóng, giống như anh đang kể một câu chuyện vu vơ nào đó không liên quan gì đến anh vậy.
Nhưng đôi bàn tay có ý nghĩa như thế nào đối với một người chơi đàn piano, Kinh Hạ hiểu rõ hơn ai hết.
Trước mắt cô hiện lên vài thông tin lộn xộn: Bức ảnh, đàn piano, bàn tay bị thương, thay tên đổi họ…
Những mảnh ghép bé nhỏ trong phút chốc được chắp nối lại với nhau, Kinh Hạ nghĩ mình không nên hỏi thêm điều gì về người nhà của anh nữa.
Vết thương dù đã đóng vảy cũng vẫn còn là vết thương.
Bọn họ đều là người đã trải qua quá nhiều đau đớn, cô biết rằng không cần thiết phải lấy tư cách an ủi ra để chọc vào nỗi đau máu chảy đầm đìa ấy một lần nữa.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, là lòng bàn tay mềm mại của cô, có chút mồ hôi và run rẩy.
Những vết thương đó đã không còn cảm giác từ lâu, thế nhưng bây giờ bị cô chạm vào như vậy lại sinh ra một chút chua chát trước nay chưa từng có.
“Vậy nên anh đã từng sợ hãi sao?”
Câu hỏi đột ngột này của cô khiến Hoắc Sở Trầm nhất thời ngẩn ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Hạ cũng nhận ra mình đã nói quá nhanh cho nên nhanh chóng thu lại biểu cảm rồi giải thích: “Ý tôi là, hơn mười năm trước chắc anh cũng chỉ mới mười mấy tuổi…”
Bầu không khí mập mờ lại rơi vào sự yên tĩnh kỳ dị.
Điều này đối với Hoắc Sở Trầm thực sự quá xa lạ.
Trong thế giới của anh, mọi người chẳng qua đều là bị số phận đẩy về phía trước. Từ trước đến nay sợ hay không sợ không bao giờ là điều cần suy xét.
Bởi vì vẫn còn phải sống tiếp.
Nhưng khi nghe cô hỏi câu đó, cảm xúc bị phủ bụi ở nơi nào đó trong thâm tâm dường như đang trỗi dậy.
Anh lại nghĩ đến cái đêm đông thật lâu trước kia: “Chàng trai mười bốn tuổi nhà tan cửa nát ở nơi đất khách quê người phải sống lang thang đầu đường xó chợ, không thể không ở lại Mát-xcơ-va lạnh lẽo đến thấu xương, phải tranh nhau chút thức ăn với chó hoang và chen chúc cùng một chỗ với chúng nó để sưởi ấm.
Anh chưa từng kể cho ai biết về sự khốn khổ của mình trong quá khứ, nhưng điều đó lại không lọt qua nổi đôi mắt của cô gái này.
Kinh Hạ nhạy bén nhận ra được sự dao động dưới dáng vẻ bình tĩnh kia của anh, cũng không gặng hỏi nữa.
Cô cúi người xuống, nhấc tấm vải trắng trên chiếc đàn piano lên rồi hất cằm hỏi anh: “Có thể đàn được không?”
Hoắc Sở Trầm hơi giật mình, lãnh đạm nói: “Không đàn được.”
Kinh Hạ nghe vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ mở nắp đàn ra rồi ngồi xuống, chừa lại một khoảng ở bên cạnh rồi hỏi: “Cùng nhau đàn?”
Điếu thuốc trên tay anh đã cháy hết, phòng đàn hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Hoắc Sở Trầm im lặng trong chốc lát nhưng rồi vẫn ngồi xuống.
Ánh đèn neon cùng với ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ đều có chút mơ hồ, chút ánh sáng từ phía xa chiếu đến khẽ rọi lên gương mặt của cô gái.
Anh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh đến như vậy ở cô.
Hợp âm ảm đạm nhanh chóng vang lên, một giai điệu u ám và khắc nghiệt.
Bàn tay cô gái mảnh khảnh, đánh ở trên phím đàn lại mang đến khí thế mạnh mẽ. Hào hùng mà lôi cuốn, mang đến sự khích lệ sục sôi, giống như những tia sáng đột ngột xuyên qua đám mây đen.
Thứ cảm xúc ấm áp chậm rãi lan ra trong lồng ngực, lúc này Hoắc Sở Trầm mới nhận ra rằng, có lẽ anh vẫn luôn chờ đợi một người như vậy xuất hiện.
Chờ người ấy hỏi anh có đau không, có sợ không.
Bởi vì như thế anh có thể trả lời cô ngay lập tức, anh rất đau, rất sợ, con đường trước kia vẫn luôn chỉ có một mình anh đơn độc bước đi, bây giờ đã có hơi mệt mỏi rồi.
Trong tiếng đàn, anh nghiêng người ôm lấy cô, đưa tay vuốt ve gò má vẫn còn lưu lại chút ẩm ướt rồi hôn xuống.
Không giống như bất kỳ nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ nào trước đây, nụ hôn này rất nhẹ nhàng và triền miên, chỉ là nó còn mang theo chút vội vàng.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, giai điệu dưới tay cô cũng trở nên rối loạn.
“Pang!”
Tiếng đàn im bặt.
Hoắc Sở Trầm ôm lấy eo Kinh Hạ, đè cô lên chiếc đàn piano tạo ra một loạt tiếng vang hỗn loạn.
Dục vọng vừa bị dập tắt lại dễ dàng bùng cháy như vậy, dường như chỉ cần đối mặt với cô thì anh sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình.
“Em có biết… Tôi đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh đè em dưới thân sau đó làm tình với em từ khi nào không?”
Hơi thở của người đàn ông hơi rối loạn, giống như có men say trong người, khẽ thở dốc bên tai cô.
Kinh Hạ lắc đầu, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào anh, hai chân vòng lên kẹp lấy vòng eo rắn chắc của anh.
“Là lần đầu tiên nhìn thấy em ngồi đánh đàn ở đây.”
Lúc đó anh đã nghĩ đến việc ấn cô xuống ở chỗ này, để tiếng ngâm nga của cô hoà chung với tiếng đàn.
Ngón tay anh khẽ vén những sợi tóc đang loà xoà bên khoé môi cô sang một bên, hai cái trán áp vào nhau, trong hơi thở còn vương lại mùi thuốc lá(1) khi nãy cả hai hút.
Nhưng Hoắc Sở Trầm lại cảm thấy, khác với thuốc lá, giờ phút này Kinh Hạ lại giống như ma tuý khiến người ta nghiện, không có thuốc chữa.
Vậy nên bây giờ anh không muốn quan tâm đến điều gì nữa.
Tóm lại là anh muốn để cô ở bên cạnh mình, cho dù cho bị thiêu thành tro muôn kiếp không thể trở lại thì cô cũng phải thiêu cùng anh, trở thành một nắm tro không thể tách rời.
“Pang!”
Lại là một tiếng vang hỗn độn nữa vang lên.
Kinh Hạ lại bị Hoắc Sở Trầm bế lên một lần nữa, đặt cô nằm trên nóc đàn, đôi chân thon dài buông xuống dưới, dẫm lên những phím đàn đen trắng, tạo nên những giai điệu rời rạc.
Vạt áo ngủ bị kéo lên, để lộ ra nơi thầm kín đang khép chặt.
Bởi vì vừa mới trải qua một trận kích tình cho nên nơi đó vẫn còn hơi ửng hồng.
Hoắc Sở Trầm nương theo ánh trăng ngắm nhìn trong chốc lát, duỗi tay ấn nhẹ lên bụng dưới của Kinh Hạ, bảo cô nằm ngửa ra một chút. Sau đó anh cúi xuống, dùng ngón tay thon dài của mình tách âm hộ mềm mại của cô ra, để lộ ra hai cánh mỏng đang run rẩy ở bên trong.
Kinh Hạ căng thẳng đến mức hít một hơi thật sâu, đồng thời kiễng chân dẫm lên phím đàn 
“Đừng nhìn.” Kinh Hạ giãy giụa ngồi dậy, muốn đưa tay che đi nơi riêng tư đang lộ ra của bản thân.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui