Kẻ thù hoàn mỹ

 
Ngày hôm sau, Kinh Hạ lại một lần nữa tỉnh dậy trên giường Hoắc Sở Trầm.
Tối hôm qua làm quá kịch liệt, thế nên sáng sớm đau eo đau lưng cũng không cho phép cô mất trí nhớ.
Kinh Hạ xoa xoa cái eo bủn rủn ngồi dậy, phát hiện vị trí kế bên trên giường không có ai.
Trên giá áo ở phía đối diện treo chiếc áo ngủ mà Hoắc Sở Trầm mặc tối qua. Đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường hiện thì chín giờ sáng, cách lúc hầu gái tới dọn dẹp phòng còn khoảng một giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một sợi dây thần kinh trong đầu căng thẳng, Kinh Hạ túm áo ngủ dưới đất lên, nhanh nhẹn đứng dậy khỏi giường.
Trong căn nhà rất yên tĩnh, Kinh Hạ nín thở, ghé vào trên cửa nghe ngóng trong chốc lát, sau khi xác nhận ở bên ngoài không có ai thì mới vội vàng quay về phòng của mình.
Tủ trong phòng tắm bị kéo ra, Kinh Hạ lấy một món đồ có dạng như hộp phấn mắt, lại kéo một chiếc khăn mặt sạch xuống, túm ở trong tay.
Trong phòng đàn, chiếc dương cầm tam giác bị hai người lăn lộn đến nửa đêm của tối hôm qua vẫn còn đứng ở nơi đó -- tấm vải bố trắng dùng để che đậy tán loạn mà phủ trên đất, xung quanh vẫn còn mấy cái áo mưa chưa kịp dọn đi.
Hình ảnh này khiến cho Kinh Hạ đỏ tai, đồng thời cũng khiến cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may là Hoắc Sở Trầm vẫn chưa kịp dọn sạch nơi này, bằng không nào còn chờ được đến khi cô lấy dấu vân tay.
Kinh Hạ khép cửa phòng đàn lại, trước tiên nhìn kỹ trên nóc đàn dương cầm trong chốc lát. Tiếp đó, cô lấy túi bột sắt đã được chuẩn bị từ sáng sớm, cẩn thận từng li từng tí mà rắc một ít ra, phủ một lớp hơi mỏng lên trên mặt đàn màu đen bóng loáng.
Ánh sáng sớm tươi sáng mà êm dịu, dừng lại trên mặt đàn giống như một tấm lụa mỏng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khiến cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập hơi loạn nhịp của chính mình.
Chờ đến khi một khu vực hoàn chỉnh đã được phủ xong, Kinh Hạ lại lấy ra khỏi hộp một chiếc chổi quét vân tay có nam châm, cẩn thận mà hút đi bột phấn dư thừa.
Dần dần, hai dấu vân tay hoàn chỉnh của hai bàn tay hiện ra dưới ánh mặt trời.
Đây là dấu vân tay mà tối hôm qua Hoắc Sở Trầm để lại khi đè cô ở trên phím đàn, hai tay anh căng ra, đem người giam trong ngực mà làm.
Thân thể vẫn còn tàn lưu đoạn ký ức mãnh liệt mà lại dịu dàng đó, Kinh Hạ nhớ đến đôi tay tràn đầy vết thương kia của Hoắc Sở Trầm, động tác hơi khựng lại trong một cái chớp mắt.
Cũng may rất nhanh sau đó cô đã điều chỉnh lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp rõ dấu vân tay kia lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dậy rồi à?”
“Bộp."
Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, Kinh Hạ hoảng sợ, chiếc di động không được cầm chắc rơi xuống trên phím đàn, đập ra một chuỗi tiếng sấm.
Hôm nay Hoắc Sở Trầm hiếm khi không mặc suit và sơ mi, chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà và quần thể thao rộng rãi, khiến cho anh thoạt nhìn thân thiện chưa từng thấy.
Anh nhìn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kinh Hạ, ánh mắt rơi xuống trên chiếc màn hình di động sáng lên dưới chân cô.
“Sáng sớm tới đây làm gì?”
Khi nói chuyện, anh đi về phía Kinh Hạ, cúi người xuống muốn nhặt di động rơi dưới đất của cô lên.
Kinh Hạ giành trước một bước, nhặt nó lên.
Cô tiện tay khóa màn hình, hơi có phần hoảng loạn nói: “Tôi chỉ muốn đến xem thử… Xem thử nơi này đã được lau dọn sạch sẽ hay chưa…”
Nói rồi cô lặng lẽ không lên tiếng mà dựa vào nóc đàn, dùng tay áo ngủ to rộng lau sạch dấu vân tay đi.
Đỉnh mày Hoắc Sở Trầm khẽ cau lại, ung dung thản nhiên mà nhìn cô. Ánh mặt trời xuyên thấu qua tóc mái trước trán anh, khiến cho đôi con ngươi màu đen kia sáng lên đến vô cùng trong suốt.
Hai người cứ thế không nói lời nào mà nhìn nhau một lát, mãi cho đến khi một chiếc hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên chóp mũi hơi mướt mồ hôi của Kinh Hạ.
Một bàn tay to khô ráo mà ấm áp xoa đầu cô, Hoắc Sở Trầm khe khẽ cười hai tiếng, kéo cô vào lòng mình.
Sườn mặt Kinh Hạ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà dán lên ngực của người đàn ông, cô ngửi thấy mùi hương thảo nhàn nhạt trên đó.
“Xấu hổ à?”
Giọng của người đàn ông trầm thấp thong thả, giống như âm thanh của một chiếc đàn cello tuyệt hảo.
Kinh Hạ ngơ ngẩn gật đầu, cố gắng bình phục cảm xúc, nói: “Tôi lau trước một lần, chờ lát nữa hầu gái đến, đừng để cho cô ấy nhìn thấy.”
Bên tai chảy qua tiếng cười của người đàn ông, Hoắc Sở Trầm không lên tiếng, nhìn cô luống cuống tay chân mà lấy khăn mặt sạch ra, lau phím đàn và nắp đàn một lần.
Công khai tiêu diệt chứng cứ, ngực Kinh Hạ chẳng mấy chốc mà ứa ra một lớp mồ hôi mỏng. 
“A!!!”
Hông bị bóp lấy, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, cô lại bị người đàn ông bóp eo bế lên -- bàn tay to ôm cái mông mềm mại bóng loáng, cánh tay đỡ lấy cái chân thon dài của cô.
Mà Kinh Hạ còn chưa kịp mặc quần lót, âm hộ lập tức lại một lần nữa đặt trên bụng nhỏ căng cứng của anh.
Chỉ cách một lớp quần thể thao, rất nhanh cô đã cảm nhận được thứ bừng bừng phấn chấn lúc sáng sớm của người đàn ông.
“Nơi này có còn đau không?”
Hoắc Sở Trầm khàn giọng hà hơi bên tai cô, ánh mắt còn tùy tiện mà dừng lại ở nơi như ẩn như hiện ở giữa hai chân cô.
Lại lần nữa ngửi được hơi thở tình dục nguy hiểm, Kinh Hạ mau chóng gật đầu rồi giãy dụa, còn nói bằng giọng điệu mang vài phần uy hiếp: “Hoắc Sở Trầm! Đã dùng hết áo mưa rồi…”
“Không còn nữa à?” Hoắc Sở Trầm có vẻ như không tin, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Không phải anh mua tận hai hộp sao?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui