Kẻ thù hoàn mỹ

 
“Một hộp chỉ có ba cái thôi.”
“Ừm, tối qua dùng bốn cái, hẳn là vẫn còn hai cái.”
“Có một cái chẳng phải bị rách rồi sao?”
“Thế thì là còn một cái, còn có thể làm một lần nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…” Kinh Hạ nghẹn lời, thầm nghĩ anh chỉ làm một lần sao mà đủ.
Nhưng không chờ cô phản bác, Hoắc Sở Trầm đã giả vờ muốn ôm cô đi tìm áo mưa, chọc cho Kinh Hạ đến suýt chút nữa động tay với anh.
Hai người đùa giỡn trong phòng đàn trong chốc lát, Kinh Hạ bị Hoắc Sở Trầm đè xuống “thả dê” một chút.
“Được rồi, không chọc em nữa.”
Đùa giỡn Kinh Hạ xong, tâm tình Hoắc Sở Trầm thoải mái, thỏa mãn mà buông người xuống, nắm tay cô đi ra ngoài.
“Ăn sáng trước đã, lát nữa tôi sẽ bảo hầu gái đến trễ một chút.”
Cuối cùng cũng lừa dối được, Kinh Hạ nhẹ nhàng thở ra, đi theo Hoắc Sở Trầm xuống phòng bếp ở dưới lầu. 
Các vệ sĩ đều bị Hoắc Sở Trầm tống cổ đến Tribeca cả rồi, cả chung cư to như thế chỉ có hai người bọn họ.
Lò nướng trong phòng bếp kêu ong ong, cả phòng đều là mùi thơm của sữa bò và trứng gà nướng.
Hoắc Sở Trầm mở máy pha cafe, pha cho Kinh Hạ một ly Americano nóng, đưa cô đến chỗ băng ghế phòng bếp ngồi xuống, lại xoay người đến bệ bếp bật lửa.
Dầu nóng lên, trong không gian đều là tiếng xì xèo giòn tan --
Hương hành tây, ớt chuông, thịt xông khói và trứng gà trộn lẫn vào nhau, hơn nữa còn có mùi cay của tiêu đen điểm xuyết, còn chưa nhìn thấy bữa sáng, Kinh Hạ đã có cảm giác thèm ăn.
“Anh…” Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin được, yếu ớt mà xác nhận lại: "Anh biết nấu cơm sao?”
Hoắc Sở Trầm “ừm” một tiếng, xem như là đáp lại.
Kinh Hạ thấy anh không có ý muốn giải thích, cũng không tiện hỏi tiếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lò nướng phía sau đột nhiên “Ting” một tiếng, cô nhìn sang, nhấp một ngụm cafe trong tay, hỏi: “Anh đang nướng gì thế?”
Hoắc Sở Trầm không trả lời, xóc xóc cái chảo trong tay, đưa cho Kinh Hạ một đĩa trứng rán thơm nức mũi.
“Ăn nhanh đi.”
Anh giống như cố ý nói sang chuyện khác, kéo chiếc ghế tựa ở bên cạnh Kinh Hạ ra ngồi xuống, lại làm bộ làm tịch mà lấy một chiếc máy tính bảng từ trong ngăn kéo dưới bàn và một cặp mắt kính gọng mảnh bằng bạc ra, đeo lên, giả vờ giả vịt mà xem tin tức.
Đầu hạ, ánh mặt trời sáng đến trong veo sạch sẽ.
Xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp, Kinh Hạ thậm chí còn có thể thấy được một cột sáng lượn vòng trong không khí. Những tia sáng đó dừng lại trên mặt Hoắc Sở Trầm, xuyên qua kính mắt, để lại một chiếc cầu vồng nho nhỏ trên mặt bàn.
Cô không nhớ rõ chính mình đã bao lâu chưa được yên lặng và tâm bình khí hòa như thế mà ăn một bữa cơm.
Cảm giác chua xót tràn lan trong lòng, cafe trên tay hơi tràn ra một chút.
Hoắc Sở Trầm lén liếc nhìn cô một cái, khóe miệng giương lên thành một độ cong cực kỳ nhạt, đẩy cho cô một tờ giấy.
“Hôm nay anh phải ra ngoài cả ngày, buổi tối mới về.”
“À…” Kinh Hạ gật đầu, tập trung lau vết cafe trên người mình.
“Nếu em muốn đi ra ngoài thì lái chiếc xe này.” Hoắc Sở Trầm đưa cho cô một chiếc chìa khóa xe, nói tiếp: "Mặt khác, anh phái hai vệ sĩ đi theo em.”
Kinh Hạ dừng động tác trên tay lại, nhìn anh, cực kỳ không vui hỏi: “Giám thị tôi à?”
Hoắc Sở Trầm không phủ nhận mà sửa lại: “Là bảo vệ em.”
“Tôi còn cần bọn họ bảo vệ à?” Kinh Hạ hỏi lại.
Hoắc Sở Trầm không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng, lại lấy thái độ cường thế trước kia ra.
Kinh Hạ biết mình không thể lay chuyển được anh, nhận lấy chìa khóa trong tay anh, không hề lằng nhằng.
“Lát nữa tôi đến gặp Ôn tiểu thư.” Kinh Hạ có phần không vui, giọng điệu lúc nói chuyện có phần buồn buồn.
Vừa mới khiến cô không vui, Hoắc Sở Trầm cũng không tiện từ chối yêu cầu này của cô, vì thế gật gật đầu đồng ý.
Kinh Hạ gọi điện cho Ôn Vãn Vãn, hẹn buổi tối gặp mặt cô ta ở quán bar SMOKE ở khu Harlem. Trước khi đi, cô nhân lúc đứng hút thuốc ở bãi đỗ xe, lén gửi tin nhắn về địa điểm gặp mặt cho Mylan.
Đêm nay quán bar có biểu diễn nhạc jazz cổ điển, có rất nhiều người trẻ tuổi và du khách yêu thích đến đây. Nhiều người thì hỗn loạn, có lẽ sẽ dễ dàng cắt đuôi hai người của Hoắc Sở Trầm hơn một chút.
Chín giờ, Kinh Hạ đến không coi là sớm.
Chờ cô đỗ xe xong, trước cửa quán bar cũng đã xếp một hàng dài.
Vệ sĩ đi theo không biết nói gì với người giữ cửa, người nọ lập tức mở đường đi dành cho khách VIP, cho bọn cô vào.
Quán bar xa hoa trụy lạc, cả trai lẫn gái uống rượu cười đùa, dàn nhạc jazz trên sân khấu đã bắt đầu làm nóng bầu không khí, khắp nơi đều là tiếng nhạc hỗn độn.
Kinh Hạ đến gặp Ôn Vãn Vãn trước.
Đại tiểu thư bị một đám đàn ông vây quanh, trên người mặc một bộ lễ phục phục cổ màu đỏ sậm có cổ chữ V, đuôi chữ V đó giống như chỉ hận không thể xẻ được đến tận rốn.
Khóe miệng Kinh Hạ giật giật, chen qua đám người đến đó.
“Hạ Hạ!” Hai ngón tay Ôn Vãn Vãn kẹp chiếc cốc chân dài, thấy Kinh Hạ thì kích động đến mức đổi giọng.
“Sao giờ cô mới đến?” Cô ta cười hỏi, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Kinh Hạ tùy tiện từ chối hai câu, thấy người đàn ông da thịt non mịn bên cạnh Ôn Vãn Vãn cau mày.
“Em và Vinson…”
“Anh câm miệng cho tôi!”
Còn chưa kịp hỏi thì đã bị Ôn đại tiểu thư lớn tiếng cắt lời.
Chẳng trách đêm nay cô ta có thời gian rảnh rỗi đến bar cùng cô như thế, hóa ra không phải là vì nghe nhạc mà đơn thuần là bởi vì giận dỗi với người đàn ông kia.
Kinh Hạ chửi thầm, thấy Ôn Vãn Vãn không có ý muốn giải thích, cũng không tiện lại truy hỏi, bèn yên lặng ở bên cạnh làm “bình phong” của Ôn đại tiểu thư.
Mấy bài hát chơi xong, dàn nhạc nghỉ giải lao giữa hiệp.
Ôn Vãn Vãn uống đến hơi say đã bắt đầu cùng người đàn ông kia âu yếm nhau, Kinh Hạ nhân lúc đám đông hỗn loạn, đi theo một đám người vào toilet.
Quán bar này có một cánh cửa sau, cách toilet không xa.
Nhìn thấy vệ sĩ theo dõi cách đó không xa cũng uống đến vui vẻ, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng với mấy người phụ nữ ở quầy bar, Kinh Hạ nghiêng người lách qua, chạy trốn từ cửa sau của quán bar.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui