Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Về đến nhà, Kỷ Nhiên vừa định nói chuyện, Tần Mãn đã bước vào phòng ngủ trước. “Tôi đi tắm”

Kỷ Nhiên nằm ườn trên sofa, tiện tay gọi một cuộc điện thoại.

Trình Bằng biết hôm nay là ngày gì nên giọng điệu của hắn ở đầu bên kia khá kinh ngạc. “Sao thế? Có chuyện à?”

Kỷ Nhiên nói: “Ông có thể nhớ đến điểm tốt của tôi được không?”

Trình Bằng hỏi: “Vậy là làm sao?”

Được rồi, quả thật không phải chuyện hay ho.

Kỷ Nhiên hỏi: “Tôi nhớ ông có chút quan hệ trong cục cảnh sát nhỉ?”

“Ông phạm tội à?”. Đầu bên kia truyền đến tiếng tắt TV. “Ông ở đâu, bây giờ tôi qua ngay”

“Đừng, có xảy ra chuyện vặt, nhưng không phải là tôi”

Kỷ Nhiên lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn nói việc ban nãy. “Chỉ đánh hai người, không ra tay nặng, sau đó tôi ngăn lại rồi… Chuyện này không đến mức phải vào đồn chứ?”

Trình Bằng nhẹ nhàng thở phào rồi lại thấy rất hài. Hắn thầm nhủ, hồi đi học ông đánh lộn với kẻ khác phải nhập viện, sao lúc đó không quan tâm vấn đề này.

Dường như Kỷ Nhiên cũng cảm nhận được điều đó. “Nhà họ Kỷ sĩ diện nên sẽ không để tôi vào đồn, nhưng Tần Mãn thì khác. Nhà anh ta phá sản, bố mẹ lại ở nước ngoài, tiền ở mảnh đất kia chưa về tay, tôi sợ anh ta xảy ra chuyện”

“Yên tâm đi, nếu tình huống thật sự như lời ông kể thì không bị bắt đâu, cơ bản chỉ phạt tiền, nặng nhất là giam mười lăm ngày”

“Không được”. Kỷ Nhiên nhướn mày, vô cùng nghiêm túc. “Bồi thường tiền thì được, nhưng không thể giam anh ta”

Trình Bằng trêu cậu: “Đãi ngộ trong đó khá ổn, mười lăm ngày không đau không ngứa, không cần lo lắng đến vậy”

“Tôi lo cái đếch”. Kỷ Nhiên im lặng một lát. “Tôi lo anh ta bị kẻ khác cạo trọc đầu, biến thành đồ xấu xí”

Sau khi nắm rõ tình hình, giọng điệu của Trình Bằng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. “Yên tâm, với gương mặt của Tần Mãn, ông chấm thêm mấy nốt ruồi đen cho anh ta làm hòa thượng, cũng chẳng xấu nổi”

Kỷ Nhiên biết hắn đang đùa, bèn hừ một tiếng. “Rốt cuộc ông có thể giúp tôi không, không được thì tôi tìm người khác”

“Được, ông đừng lo, cách làm của những người kia không đúng, chú cảnh sát thông minh lắm, dù đám phóng viên ấy muốn giam Tần Mãn mười lăm ngày thì cũng không có cửa đâu”. Trình Bằng nói: “Yên tâm nhé, tôi sẽ cho người để ý. Thấy ông sốt ruột như vậy, tôi còn tưởng có chuyện gì to tát, còn chuẩn bị tàu bè cho ông bỏ trốn đây này”

“Ông cút đi”. Kỷ Nhiên cười, mắng. “Buổi đấu giá của ông bên đó sao rồi? Liệu có ổn không?”

“Chuẩn bị xong rồi, chẳng phải vẫn còn thời gian nhàn hạ đi suối nước nóng cùng mấy người hay sao? Tôi nhắm mảnh đất kia mấy tháng, đợi lấy về tay sẽ đưa mọi người ra nước ngoài chơi vài hôm, ông chuẩn bị nghỉ phép năm đi”

“Được”. Kỷ Nhiên nói: “Tôi còn muốn ông giúp tôi một chuyện”

Trình Bằng hiểu ý cậu, bèn hỏi: “Về đám phóng viên kia à?”

Hai người thân thiết nhiều năm, không cần dong dài thừa thãi, Kỷ Nhiên nói thẳng: “Ông có quan hệ trong phương diện này không?”

“Quan hệ là chuyện nhỏ, có tiền là ok”. Trình Bằng hỏi: “Bây giờ có rất ít phóng viên to gan lớn mật như vậy, nói sao nhỉ, ông muốn tôi điều tra ai giở trò quỷ à?”

“Khỏi điều tra, tôi biết kẻ này”. Kỷ Nhiên trở mình, đổi sang tư thể khác. “Đám phóng viên này tự nhận là người của tuần báo giải trí, ông giúp tôi điều tra thật giả. Nếu là thật…”

Cậu nói kế hoạch đã nghĩ kĩ trên xe ban nãy ra: “Với tính tình tồi tệ của họ, chắc chắn đắc tội không ít người. Ông tìm mấy người bị bôi nhọ thảm nhất, cứ báo tôi bỏ tiền kiện tụng, chỉ cần họ chịu ra mặt là được. Tôi muốn kiện tạp chí này đóng cửa”

Cúp điện thoại, trái tim của Kỷ Nhiên lại trở về bình thường.

Trước kia đánh nhau cùng người khác, cậu thật sự không muốn nhờ vả nhà họ Kỷ giúp đỡ dọn dẹp hậu quả.

Chưa biết chừng, họ còn cảm thấy cậu bị giam là chuyện tốt.

Nhưng đây là cuộc đời của cậu, cậu muốn sống ra sao thì sống, vào tù cũng được, lẩn trốn cũng được, cậu lẻ loi một mình, chẳng có gì để sợ.

Nhưng Tần Mãn thì khác, từ nhỏ đến lớn anh là một người hoàn hảo, không thể để chuyện vớ vẩn này làm vấy bẩn lí lịch.

Mọi chuyện đã kết thúc, cậu thở phào nhẹ nhõm, mở di động định đặt đồ ăn ngoài, nhưng suy nghĩ một lúc rồi tắt phần mềm đi.

Cậu nhảy bật dậy như cá chép, xoay người bước vào trong bếp.

Cậu không có cảm giác an toàn nếu tủ lạnh trống rỗng, nên sáng nay trở về sau khi chạy bộ đã mua một chút nguyên liệu.

Cậu làm hai bát mì, dưới nước lèo có đồ ăn kèm phong phú, hương vị thơm ngon.

Quay đầu lại nhìn, người trong phòng ngủ vẫn chưa ra.

Không phải là ngủ rồi đấy chứ?

Kỷ Nhiên nhón chân như mèo, vừa bước vào trong phòng ngủ đã ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Bên trong không bật đèn, cửa ban công mở rộng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua làm tấm rèm uốn lượn như sóng biển.

Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, hiếm khi anh có tư thế qua loa như vậy, đôi chân dài thoải mái mở rộng, tay còn kẹp một điếu thuốc.

Kỷ Nhiên ngắm một lúc mới sực tỉnh, cậu vươn tay bật đèn trong phòng.

“Anh lại trộm thuốc?”. Cậu đi đến trước mặt Tần Mãn, hỏi: “Chẳng phải anh bảo tôi hút ít à, sao anh còn hút?”

Tần Mãn ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười đáp: “Bị phát hiện rồi”

Kỷ Nhiên: “Anh ngồi đây làm gì, giả vờ u buồn hả? Đối diện nhà tôi có một bà lão đang ở, anh đừng lãng phí công sức”

Tần Mãn dụi tắt thuốc.

Sau khi tắm xong, tâm trạng của anh bình tĩnh hơn nhiều, thế nhưng nét mặt của Kỷ Nhiên khi bị đám phóng viên bao vây vẫn quẩn quanh trong đầu, mãi không biến mất.

Lúc đó, gương mặt ấy tràn ngập phẫn nộ, tàn nhẫn, mất kiểm soát.

Còn có một chút tủi thân và bất lực.

Dù hai cảm xúc sau cùng rất yếu ớt nhưng vẫn bị anh phát hiện.

Thật ra, đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ đó của Kỷ Nhiên.

Lúc mới gặp hồi cấp hai, cậu không hề để lại ấn tượng trong anh, anh chỉ nhớ cậu bé này mặc đồng phục rộng thùng thình, tóc xõa trên trán, vừa liếc mắt đã nhận ra đây là một nhóc con dậy thì không tốt.

Lúc đó anh vẫn không hiểu, rõ ràng Kỷ Duy nói em trai hắn mặt dày mày dạn bám vào nhà mình, ngày nào cũng ăn sung mặc sướng, sao có thể gầy như vậy.

Không ngờ ít lâu sau, chẳng biết anh trêu chọc gì cậu, để rồi ngày nào cậu cũng gây sự với anh, bày ra những mánh khóe hư hỏng, nhảm nhí.

Đương nhiên phải ăn miếng trả miếng, dù không bõ nhưng muốn anh chịu đựng là điều không thể. Vậy nên mỗi lần anh đều đáp lại một, hai lần như cảnh cáo. Lâu dần, anh cũng thành quen.

Mãi cho đến một ngày, hiếm khi anh chơi bóng trong trường đến sẩm tối, trên đường về phòng học, anh nhìn thấy Kỷ Nhiên.

Cậu bị một đám nam sinh bao vây ở nơi hẻo lánh, vừa nhìn là đoán được có chuyện gì.

Anh từng nghe về việc Kỷ Nhiên đánh lộn trong trường, có điều phiên bản được truyền miệng đều là Kỷ Nhiên bắt nạt người khác.

Theo lẽ thường, kẻ luôn gây sự với mình bị đánh, anh nên vui mừng mới phải. Nhưng khi nhìn gương mặt thờ ơ của người dựa trên tường kia, anh chỉ cảm thấy không thoải mái.

Anh đang cân nhắc liệu có nên can dự thì bên kia đã xông lên đánh đấm.

Một nam sinh đẩy Kỷ Nhiên, đang định mở mồm thì Kỷ Nhiên đã văng tục, sau đó dùng đầu đập mạnh lên trán của đối phương.

Vào khoảng khắc ấy, Tần Mãn cảm thấy mình bị thứ gì đó đóng đinh tại chỗ, rõ ràng anh muốn đi lên ngăn cản nhưng không thể tiến nổi một bước.

Kỷ Nhiên đánh nhau rất có kỹ xảo, cậu biết đánh vào chỗ nào đau nhất, toàn thân tràn ngập sức mạnh, dùng chính cơ thể mình làm vũ khí, hoàn toàn không sợ chết. Khác hẳn những kẻ kia, lúc nào cũng cẩn thận e dè, sợ bản thân bị thương.

Vậy nên trận đấu đó, Kỷ Nhiên thắng vô cùng nhẹ nhàng.

Gương mặt nhóc con thờ ơ, vừa căm phẫn vừa tủi hờn, đánh những kẻ trước mặt nằm đo đất.

Lúc Kỷ Nhiên bước ra khỏi phòng học, Tần Mãn mới giật mình bừng tỉnh, không biết vì sao anh lại vô thức trốn sang bên cạnh, tránh thoát phạm vi tầm nhìn của cậu.

Sau khi cậu biến mất ở cuối hành lang, anh nhanh chóng đuổi theo mà chẳng hề do dự.

Kỷ Nhiên đi vào tòa nhà vừa xây dựng, chưa được sử dụng nằm bên phải trường học, sau khi bước lên tầng thượng, cuối cùng cậu cũng dừng lại.

Cậu nhìn một vòng xung quanh, chắc chắn không có người mới tìm một góc ngồi xuống.

Cậu dùng hai tay ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.

Có lẽ vết thương bắt đầu đau đớn, không chịu nổi nữa.

Khi ấy, đùi Tần Mãn đúng lúc bị thương vì chơi bóng nên trong túi áo có sẵn thuốc mỡ.

Coi như làm từ thiện vậy, Tần Mãn nghĩ thầm.

Anh lấy thuốc bôi mỡ từ trong túi áo ra, bước chân bất giác nhẹ dần, anh đứng cách cậu hai bước mới dừng lại.

Anh nghe thấy tiếng khóc.

Nó bị chủ nhân dùng hết sức kìm nén, nức nở đứt quãng, rất lâu vẫn chưa ngừng. Vào giờ phút này, những cảm xúc không rõ ràng kia được phóng đại vô hạn.

Chờ đến lúc Tần Mãn sực tỉnh thì thuốc mỡ trên tay đã bị anh bóp biến dạng. Một người khóc, một người nhìn, cứ yên tĩnh như vậy thật lâu.

Khoảnh khắc cậu ngẩng đầu lên, anh lại một lần nữa trốn tránh.

Anh đứng trong góc rẽ, ngắm gương mặt ướt nhòe nước mắt của Kỷ Nhiên, chiếc mũi đỏ bừng, hình thành sự tương phản mãnh liệt với dáng vẻ ương bướng lúc thường.

Sau đó, cảnh tượng này xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.

Một bàn tay xương khớp rõ ràng lắc lư trước mặt anh, Kỷ Nhiên cau mày. “Anh ngẩn ngơ gì thế?”

Tần Mãn bừng tỉnh, vô thức nắm lấy cái tay trước mặt.

Kỷ Nhiên sững sờ, lập tức rụt về. “Anh… Anh nắm đến nghiện rồi hay thế nào?”

Tần Mãn thu hồi cảm xúc của mình, cười nhẹ một tiếng. “Tôi vừa nhớ đến vài chuyện, sao vậy?”

“Không có gì”. Kỷ Nhiên rời tầm mắt. “Tôi nấu nhiều mì quá… Anh có ăn không?”

Nửa tiếng sau, hai người đánh chén no nê, ngay cả nước lèo cũng hết sạch.

Kỷ Nhiên tắm xong liền chui vào trong chăn.

Tần Mãn vừa nằm xuống giường, lập tức ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể cậu.

Thật là kỳ quái, rõ ràng hai người dùng chung một loại, nhưng anh luôn cảm thấy Kỷ Nhiên thơm hơn.

Kỷ Nhiên đặt di động xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Cậu chỉ mặc quần lót, không đắp chăn cẩn thận, làn da trắng nõn từ cần cổ trở xuống lộ ra ngoài khiến Tần Mãn tơ tưởng lung tung.

Muốn chạm vào em ấy quá.

Hầu kết của Tần Mãn nhấp nhô, cuối cùng vẫn từ bỏ nhẫn nại, anh chống người định lấy bao cao su trong tủ đầu giường bên phía Kỷ Nhiên.

Đúng lúc này, người dưới thân bất ngờ mở mắt, Tần Mãn chưa kịp lui lại thì Kỷ Nhiên đã ngẩng đầu, bất ngờ cắn mạnh lên khóe môi anh.

Tần Mãn: “Em…”

“Lại muốn hôn trộm tôi phải không?”. Kỷ Nhiên đạt được mục đích, nhìn dấu răng trên khóe môi anh, cười khúc khích, nói: “Tôi bắt được nhiều lần lắm nhé, có phải anh rất thích hôn không?”

Tần Mãn không đáp, anh trở mình, đè nửa trọng lượng lên người cậu, cụng lên trán cậu, điên cuồng hôn trả.

Kỷ Nhiên ngẩn ngơ, cậu đẩy anh ra, nói không rõ tiếng: “Con mẹ anh…”

Trong lúc môi lưỡi quấn quít, cậu nghe thấy anh đáp: “Em từng nói, ngoài lúc lên giường, chúng ta không cần hôn nhau”

Cuối cùng cũng có khoảng trống, Kỷ Nhiên há miệng định lên tiếng, Tần Mãn lại cúi người áp lên môi cậu.

Kỷ Nhiên nghe thấy âm thanh tủ đầu giường bị mở, Tần Mãn lấy bao cao su ra, dùng răng xé rách vỏ, để lộ mép vòng tròn.

“Vậy nên tôi không hôn trộm em”. Giọng nói của anh rất khàn, trong mắt tràn ngập dục vọng chực chờ tuôn trào.

“Tôi đang mời em làm tình”

Kỷ Nhiên hoảng sợ nhìn anh, đầu ngón tay run rẩy mất khống chế, tim đập nhanh đến mức sắp nổ tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui