Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Dù sếp đã nói mấy ngày nay được nghỉ, nhưng là trợ lí tài ba đắc lực của Tần Mãn, chín giờ sáng hôm sau Lưu Thần vẫn đến nhà sếp đúng giờ.

Hắn còn rất nhiều chi tiết trên công việc muốn báo cáo với sếp.

Hắn gọi điện đến, cuộc gọi được kết nối qua hai tiếng vang, âm thanh lười biếng, uể oải của đàn ông truyền đến: “Có chuyện gì?”

Giọng điệu này không quá thân thiện, Lưu Thần nhanh chóng trình bày sự việc trong vòng một câu: “Sếp Tần, Tiểu Vương đã giao cho tôi ghi chép cuộc họp hôm qua, còn có…”

“Biết rồi”. Tần Mãn ngắt lời hắn. “Bây giờ anh ở đâu?”

“Tôi ở dưới nhà sếp”. Lưu Thần đắn đo, nói: “Sếp chưa tỉnh à? Hay là chiều tôi quay lại”

Bên kia im lặng một lát rồi lên tiếng: “Không cần, anh đứng trước cửa chờ tôi”

“Được”

Lưu Thần cúp máy, trong lòng hơi kinh ngạc. Vì lí do công việc, quy luật đồng hồ sinh học của sếp hắn rất đáng sợ, đừng nói là gần đây bận rộn thành lập công ty, ngay cả lúc trước làm việc ở công ty của chủ tịch Tần, hầu như sếp chưa từng dậy muộn.

Chẳng lẽ vẫn chưa hồi phục sau lần say rượu mấy ngày trước?

Hắn đứng trước cổng chính, đang do dự có nên mua thuốc cho sếp không thì nghe thấy tiếng mở cổng.

Hắn ngẩng đầu định chào hỏi thì phát hiện cổng sắt trước mặt mình không hề nhúc nhích, vẫn đóng chặt như cũ.

Lưu Thần sửng sốt hồi lâu mới nhận ra âm thanh gốc ở sau lưng mình.

Hắn thấy sếp của mình mặc một bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ, bước ra từ nhà Kỷ tiên sinh. Người thường ngày quen gọn gàng sạch sẽ, lúc này cổ áo xộc xệch, đầu tóc rối tung, trên mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi.

Chờ Tần Mãn đến gần, thậm chí hắn còn trông thấy lớp da trên cổ áo của đối phương có nhiều vết đỏ không rõ xuất xứ.



Không, có lẽ hắn biết xuất xứ của chúng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Tần Mãn sai hắn làm rất nhiều chuyện, điều tra vô số tin tức, phần lớn đều liên quan đến vị Kỷ tiên sinh kia. Lưu Thần không ngốc, cũng thấy rõ quan hệ của hai người không cạn, chỉ  không ngờ… Đã sâu tới mức này.

Tần Mãn đi đến trước mặt hắn, thấy Lưu Thần chậm chạp không phản ứng, bèn mở miệng hỏi: “Tài liệu đâu?”

Lưu Thần vội vã tỉnh táo, đưa đồ trên tay lên. “Ghi chép cuộc họp và bảng báo cáo trước kia sếp bảo tôi làm đều ở trong này”

“Vất vả rồi”. Tần Mãn nhận lấy, lật vài trang.

Lưu Thần thấy Tần Mãn mặc đồ ngủ đứng giữa đường e rằng không phù hợp, bèn nói: “Sếp Tần, chi bằng chúng ta vào nhà nói chuyện”

“Ừ”

Lưu Thần thở phào, quay đầu định nhường chỗ cho đối phương nhập mật mã cổng.


Ai ngờ Tần Mãn lại xoay lưng, đi về phía nhà hàng xóm vô cùng tự nhiên.

Lưu Thần: “?”

Đi được hai bước, thấy người phía sau không theo kịp, Tần Mãn ngoảnh đầu. “Còn đứng đó làm gì?”

“… Đến ngay đây”

Sau khi vào nhà, Lưu Thần không dám liếc ngang liếc dọc, hắn vội vã ngồi lên sofa, bàn bạc công chuyện cùng Tần Mãn.

Sợ quấy rầy đến người đang nghỉ ngơi, tiếng nói của bọn họ rất nhỏ.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, âm thanh khàn đặc của đàn ông truyền đến, trong đó còn mang theo một chút mất kiên nhẫn. “Anh ném quần lót của em đi đâu rồi?”

Lưu Thần: “…”

Kỷ Nhiên vẫn còn bực, sáng sớm bị tiếng chuông đánh thức thì thôi, khó khăn lắm mới chống lại cơn mệt mỏi để rời giường, tìm mãi không thấy quần áo, lúc này nét mặt của cậu rất hung dữ.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu thì trông thấy khách đang ngồi trên sofa, cậu lập tức nghẹn lời.

Cũng may Kỷ Nhiên không có thói quen khỏa thân trong nhà, hiện giờ vẫn quấn tạm một cái khăn tắm.

Lưu Thần nhìn người có thân thể tràn ngập dấu vết kia, sợ đến tắt tiếng, lập tức rời mắt, hồi lâu sau mới thốt lên: “Quấy, quấy rầy rồi”

Kỷ Nhiên: “…”

Kỷ Nhiên: “Anh đưa khách đến, sao không nói với em?”

“Anh tưởng em muốn ngủ tiếp”. Tần Mãn nói: “Chắc là cạnh bàn học?”

“Biết rồi”. Kỷ Nhiên nhìn người trên sofa. “Muốn uống nước không?”

Một lúc lâu sau, Lưu Thần mới nhận ra đối phương đang hỏi mình. “Không không không cần”

“Pha coffee cho anh vậy”. Kỷ Nhiên quay lưng, về phòng ngủ. “Chờ đấy”

Lưu Thần: “… Cảm ơn”

Kỷ Nhiên tắm xong, đổi quần áo thường rồi mới ra khỏi phòng. Cậu ngáp liên tục, nhanh chóng pha hai cốc coffee.

“Của anh đây”. Một cốc được đưa đến chỗ Lưu Thần, cốc còn lại dằn trước mặt Tần Mãn chẳng hề khách sáo, lực hơi mạnh, bắn một chút ra đĩa.

Tần Mãn không để bụng, anh mỉm cười, nói: “Cảm ơn em khóa dưới”

Anh cầm lên nhấp một ngụm, đắng chết đi được, không bỏ thêm chút đường sữa nào.


Nụ cười của anh vẫn vẹn nguyên. “Ngon lắm”

Kỷ Nhiên ngồi bên cạnh anh, vắt chéo chân nghịch di động, cười khẩy. “Ngon thì uống hết đi”

Lưu Thần kinh hồn táng đảm báo cáo xong công việc, trước khi đi còn vô cùng muốn sống mà uống cạn cốc coffee kia. Tần Mãn quan sát nét mặt của đối phương, xác định chỉ mùi vị trong cốc của mình có vấn đề.

Tiễn Lưu Thần đi, Kỷ Nhiên ngồi trên sofa, hất cằm về phía coffee. “Uống hết đi”

“Muốn đắng chết anh à?”

“Con mẹ nó ai cho anh đưa người khác vào nhà em?!”. Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, bây giờ Kỷ Nhiên vẫn thấy xấu hổ.

Nếu không vì muốn giữ mặt mũi cho Tần Mãn trước mặt nhân viên, cậu sắp không kìm được mà chửi ầm lên rồi.

“Anh sợ ra ngoài, lát nữa em không cho anh vào”. Tần Mãn nói: “Không uống coffee nữa, anh đưa em đi ăn sáng nhé?”

“Không ăn”. Kỷ Nhiên từ chối, nói: “Mau quay về nhà anh đi”

Tần Mãn giận quá hóa cười. “Dùng xong thì muốn đuổi anh? Trai hư?”

“Đúng”. Kỷ Nhiên chống cằm, mở TV. “Chẳng phải anh thích trai hư hay sao?”

Lời này do chính anh nói, Tần Mãn không còn gì để phản bác, bèn chơi trò lưu manh để ở lại.

Giữa trưa, hai người mệt mỏi làm ổ trên sofa.

Di động của Kỷ Nhiên vang lên, là Trần Khải, anh ta nói đã nghĩ  xong, bất cứ lúc nào cũng có thể làm hợp đồng.

Kỷ Nhiên tỉnh táo một chút, đang định trả lời thì người bên cạnh đã duỗi tay ôm cổ của cậu.

“Em yêu, anh đầu tư cho câu lạc bộ của em nhé”

Kỷ Nhiên cúi đầu hồi âm, lơ đãng nói: “Không cần, em không tiêu tiền của bạn trai”

Tần Mãn nghe mà sướng. “Không tiêu tiền của bạn trai, em còn muốn tiêu tiền của ai?”

Nhận ra mình lỡ lời, Kỷ Nhiên đáp: “… Chẳng tiêu của ai hết, bố đây tự có tiền”

“Không phải, anh đầu tư chứ không cho không em”. Chỉ qua một đêm, Tần Mãn đã tính toán xong. “Hoặc là nhập cổ phần, em sáu anh bốn, em vẫn là ông chủ, kiếm tiền thì anh lấy tiền hoa hồng, lỗ vốn thì coi như anh đầu tư thất bại”

Kỷ Nhiên ngước mắt, buồn cười nhìn anh. “Có gì khác nhau à?”

“Đương nhiên, anh nghiêm túc nhập cổ phần mà”. Tần Mãn nhướn mày. “Mục đích là nhằm về tiền”


Kỷ Nhiên nói toạc móng heo: “Trong vòng hai năm, câu lạc bộ không kiếm được đồng nào đâu”

“Một chút cơ hội em cũng không cho ư?”. Tần Mãn bật cười. “Anh coi trọng tương lai của nó, thích ông chủ của nó, muốn cho nó tiền cũng không được sao?”

“Anh muốn mở của hàng vợ chồng với em, em tác thành cho anh đi”

Tay gõ bàn phím của Kỷ Nhiên khựng lại, hồi lâu sau mới đỏ mặt mắng: “… Cửa hàng gì? Con mẹ nó ai vợ chồng với anh?”

“Em, em với anh”. Tần Mãn hôn lỗ tai của cậu. “Em là chồng, anh là vợ, anh làm vợ em”

Kỷ Nhiên: “…”

“Chồng à”. Tần Mãn gọi rất trơn tru.

Kỷ Nhiên: “… Còn lâu em mới cưới anh làm vợ”

“Vì sao?”. Tần Mãn hỏi: “Anh hiền huệ đáng yêu như vậy, em không cưới anh thì cưới ai?”

Kỷ Nhiên nhịn cười, nói bằng giọng điệu trai hư: “Em chỉ chơi đùa với anh thôi, anh đừng coi là thật”

“Không được”. Tần Mãn tóm lấy tay của cậu, đặt lên bụng dưới của mình. “Trong này đã có con của em, em nhất định phải chịu trách nhiệm”

Kỷ Nhiên thuận theo đó mà véo một cái, Tần Mãn thấy ngứa, lập tức phản kích, hai người bật cười quấn lấy nhau.

“Anh nói thật đấy, bé khóa dưới à, cho anh nhập cổ phần đi”. Đùa giỡn xong, Tần Mãn nói. “Chi phí của câu lạc bộ đua xe lớn hơn em tưởng nhiều, anh không thể để em đi nhìn sắc mặt của phía tài trợ được”

Kỷ Nhiên nằm trên sofa, gác hai chân lên đùi Tần Mãn, thong thả đáp: “Nhỡ chúng ta chia tay thì món nợ này tính thế nào? Bất tiện lắm”

“Chia tay cái đếch”. Tần Mãn nói tục, cúi đầu cắn đầu ngón chân của cậu. “Còn nhắc đến hai chữ này, anh sẽ trói em lên giường, *** chết em”

Kỷ Nhiên ngẩn ngơ, nghe mà tim đập nhanh hơn một chút. Qua một lúc lâu, cậu mới nhấc chân chọc nhẹ vào cằm anh. “… Dọa nạt bố anh đấy à?”

Mặt Tần Mãn không đổi sắc. “Chỉ cần không nói chia tay, em chính là bố của anh, là tổ tông của anh”

Kỷ Nhiên cười, không phân biệt được là cảm giác gì, cậu chỉ cảm thấy lồng ngực căng tràn, rất dễ chịu. “… Sao hồi đi học không phát hiện ra anh dâm đãng như vậy nhỉ?”

“Anh không biết em thích đàn ông”. Cổ họng của Tần Mãn nghẹn lại. “Nếu anh biết sớm…”

Kỷ Nhiên hứng thú. “Thì sao?”

Tần Mãn nghĩ rất lâu.

Không phải anh không nghĩ ra, mà là nghĩ quá nhiều, chẳng biết phải nói từ đâu.

Kỷ Nhiên lắc lư bàn chân, giục anh. “Anh nói đi”

Rất nhiều lời lần lữ bên môi, nói ra lại sợ làm em sợ, Tần Mãn tổng kết thành một câu: “… Vậy thì anh sợ không chờ được đến lúc em tròn mười tám tuổi”

Kỷ Nhiên: “…”

Kỷ Nhiên và Tần Mãn nhìn nhau một lúc, cậu giơ tay thành hình số 6, kề lên tai. “A lô, 110 à? Ở đây có biến thái”


Tần Mãn cười. “Anh chưa tính món nợ em nhìn trộm anh tắm, em còn ăn cắp la làng?”

“Ai nhìn trộm?”. Kỷ Nhiên rất hối hận, hôm qua không nên kể chuyện này cho anh. “Đó là nhà tắm công cộng, em nhìn quang minh chính đại!”

“Thế em thì sao?”. Tần Mãn hỏi: “Hồi trung học em đã thích anh, sao không tỏ tình với anh? Ngượng à? Sợ bị anh từ chối?”

“Anh biết xấu hổ chút đi”. Kỷ Nhiên “hứ” một tiếng. “Hồi trung học ai thích anh?”

Tần Mãn hỏi: “Không thích anh thì sao lại cứng vì anh?”

Kỷ Nhiên nói: “Chuyện đó chỉ chứng minh em cảm thấy hứng thú với đàn ông, đổi thành người khác tắm, chưa biết chừng…”

“Không có người khác”. Tần Mãn vạch trần: “Hồi trung học em thích anh”

Kỷ Nhiên hé môi, định phản bác.

“Anh cũng thế”. Tần Mãn đặt lòng bàn tay lên mu bàn chân của cậu, tuyên bố rất tự nhiên: “Từ trung học đến nay, đến mãi sau này, đến suốt đời”

Kỷ Nhiên: “…”

Ngón chân của Kỷ Nhiên nhúc nhích. “… Anh thích nói sao cũng được”

Giờ cơm tối, Trình Bằng gửi tin nhắn đến, hẹn cậu buổi tối ra ngoài chơi bóng.

Bố Kỷ: Không chơi, mệt.

Trình Bằng: Thế thì ra uống rượu, Văn Văn cũng đến, ở pub, không ồn ào.

Kỷ Nhiên ngẫm nghĩ, cả ngày ở trong nhà đúng là rất choáng váng, bèn đồng ý luôn.

Tần Mãn bận xử lí công việc, không thể đi cùng. Lúc đến pub, Kỷ Nhiên thấy Nhạc Văn Văn đang vẫy tay lia lịa với mình trên chỗ ngồi.

“Tiểu Nhiên Nhiên, bồ không thể vừa thất tình đã ru rú trong nhà suốt ngày”. Nhạc Văn Văn rót đầy ly rượu cho cậu. “Phải ra ngoài, ngắm nhìn những điều tuyệt đẹp khác của thế giới này, bồ sẽ nhận ra, Tiểu Mãn Mãn… Tần Mãn là cái rắm! Còn đầy người tốt hơn anh ấy!”

“Ai ngày nào cũng ru rú trong nhà?”. Kỷ Nhiên nhận lấy, uống một ngụm. “Ai thất tình?”

Nhạc Văn Văn chớp mắt, trong chốc lát vẫn còn hoang mang. “Bồ có ý gì?”

Trình Bằng hiểu, giải thích hộ Kỷ Nhiên. “Làm lành rồi”

Nhạc Văn Văn liếc Kỷ Nhiên, cậu vẫn tiếp tục uống rượu, không phản bác.

??

Không phải chứ, sao đầu năm nay mấy đôi tình nhân cứ coi cãi nhau chia tay là trò đùa vậy?

“Ban nãy tui nói linh tinh, đương nhiên Tiểu Mãn Mãn không phải rắm, anh ấy tốt hơn rắm trăm vạn lần, trên đời này không có ai tốt hơn ảnh”. Nhạc Văn Văn ra vẻ chạm ly với cậu. “Yêu đương vạn tuế”

Vốn dĩ Nhạc Văn Văn chỉ muốn pha trò.

Ai ngờ nghe xong, Kỷ Nhiên nhếch môi cười, nâng ly cụng ly với cậu, trên không trung phát ra âm thanh lanh lảnh êm tai.

“Yêu đương vạn tuế”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận