Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Quay Đầu Liền Thành Bạn Trai!


Minh Hoàng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường.

Anh nhớ mang máng là tối qua mình đi nhậu với đám bạn, uống say rồi lếch cái xác về nhà.

Anh còn nhớ thêm, Hồng Như...khoan đã! Hồng Như? Anh ngồi bật khỏi giường, kinh hoảng.

Khi say, anh không thể kiểm soát được lời của mình, có khi nào...tỏ tình con nhà người ta mất luôn rồi không? Rồi Hồng Như sẽ nghĩ anh ra sao? Nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ ư? Cái tin tức học trưởng thích học bá sẽ lan ra cho cả trường biết, như vậy thì anh còn mặt mũi nào nữa? Càng nghĩ càng tởn, Minh Hoàng vội vơ cái bánh mì trên bàn, mặc đồ đàng hoàng rồi phi đến trường.

Anh vừa vào cửa, thấy cô đứng đấy, chờ sẵn anh.

Một cảm giác không lành dâng lên.

Minh Hoàng dè dặt hỏi:
"Có chuyện gì vậy, Hồng Như?"
Cô thản nhiên như không thấy nỗi sợ ánh lên trong đáy mắt của anh:
"Chuyện gì anh cũng biết mà"
Mọi người đều nhìn họ.

Căn cứ vào biểu cảm của cả hai, xem ra lại là Hồng Như đùa làm Minh Hoàng thót tim rồi.

Nhưng, vẻ mặt của Hồng Như vừa thản nhiên nhưng đồng thời cũng rất lạnh, cô không cười, ánh mắt cô vô hồn, đượm buồn.

Anh có vẻ lần này hốt hoảng thật.


Anh đặt tay lên vai cô, lắc lắc:
"Chuyện gì? Rõ ràng tôi không nhớ, em nhắc lại đi"
"Không nhớ thì tự đi mà nhớ"
Cô gằn giọng.

Hồng Như không muốn làm như vậy.

Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thế nữa.

Rõ ràng hôm qua cô cũng nói bản thân yêu anh, cũng đêm về suy nghĩ yêu anh rồi sẽ như thế nào, tại sao bây giờ lại? Minh Hoàng có vẻ bị tổn thương, anh quay đi, không quên xoa đầu cô.

Bên trong Hồng Như tự nhủ, thấy chưa? Bị làm đau như thế, nhưng ôn nhu vẫn là vậy, vẫn không quên xoa đầu cô.

Sao cô lại tự mình đóng vai ác thế này? Sao cô lại tự đem mình vào tình huống như vậy?

Minh Hoàng học xong tiết tám, còn một tiết nữa là ra về, bỗng phát hiện ra trong ngăn bàn có một tờ giấy.

Chỗ mà anh hay hẹn tôi, 6 giờ
Học bá

Đang buồn, thấy lá thư này, anh bỗng phì cười.

Con nhỏ này, hôm nay cũng bày trò thư từ bị mật nữa hả? Là học theo anh hay là muốn bắt chước người ta?
Minh Hoàng đến nơi thì thấy Hồng Như đã đứng đó sẵn.

Gương mặt cô có vẻ tươi tỉnh hơn khi sáng, điều đó làm anh an tâm hơn một chút.

Anh bước lại gần, cố nặng ra một nụ cười thật nhất:
"Có chuyện gì nữa đấy?"
Hồng Như nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đẹp, hoàng hôn cũng buông xuông rồi.

Khung cảnh này, cô chỉ muốn ngắm mãi không thôi.

Thấy cô không nhìn, anh cũng học theo, nhìn ra một khung cửa khác.

Quả là trời rất đẹp, nhưng trong lòng anh, anh vẫn thấy một đám mây âm u ở phía xa kia.

Dẫu anh biết nó rất xa, nhưng anh vẫn không thể thảnh thơi như cô được, căn bản là không.
Một lúc lâu sau, không ai nói gì.

Hồng Như có vẻ như đã nhận ra bầu không khí có hơi ngột ngạt, cô vội xua tan bằng cách trả lời câu hỏi của anh:

"Còn chuyện gì? Những gì anh nói đêm qua, anh cũng không nhớ?"
Minh Hoàng cười gượng:
"Là không nhớ thật."
Cô lại dùng cách cũ, nhìn ra bên ngoài.

Trời hôm nay đẹp lắm, liệu đôi ta có đẹp như thế không? Cô quay lại, mỉm cười:
"Anh bảo, anh yêu tôi"
Giọng nói của cô dịu dàng, ngọt ngào, cô còn đang cười nữa, thế nhưng sao, anh nghe như sét đánh ngang tai.

Nỗi sợ của anh đã thành sự thực.

Từ ngày mai, Minh Hoàng này sẽ không còn một chút hình tượng nào mà đi học nữa sao? Đáng ra anh không nên đi nhậu với lũ bạn, như thế sẽ không say, như thế sẽ không 'mượn rượu tỏ tình', như thế sẽ chẳng mất mặt như bây giờ.

Hồng Như vẫn cười:
"Sao anh có vẻ sợ vậy?"
Lần này là anh nhìn ra bên ngoài, không nói không rằng.

Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
"Không phải em không thích tôi sao? Mai tôi còn mặt mũi gì mà đi học nữa?"
Minh Hoàng nói mà nghe sống mũi mình cay cay, có phải hạt bụi nào vừa bay vào mắt anh không nhỉ? Hồng Như thoáng có vẻ sững sờ, nhưng rồi cô bật cười:
"Anh lại quên nữa rồi.

Anh nói anh yêu tôi, và tôi nói với anh rằng, Hồng Như cũng yêu anh"
Minh Hoàng không tin vào tai mình.

Người con gái mình yêu đang nói rằng cô ấy yêu mình.

Anh lại một lần nữa nhìn ra cửa sổ, đám mây u ám trong tâm trí anh đã đi mất rồi.

Anh thấy cô ở đấy, một tia sáng mong manh, chiếu rọi cả cuộc đời anh.

"Anh yêu Hồng Như"
Anh lặp lại câu nói hôm ấy mà không hề hay biết.
Cô nhận ra chuyện đó, và cũng lặp lại theo:
"Hồng Như cũng yêu anh"
Rốt cục thì, đã là định mệnh thì sẽ đến với nhau thôi.

Họ từng là: một Lư Hồng Như 6G9I ngổ ngáo, ngông cuồng, một Phạm Minh Hoàng 7G7I mẫu mực, coi trọng điểm số hơn tiền, họ từng là hai cá thể riêng biệt, ghét bỏ nhau đến nỗi cả biển người đều biết.

Nhưng nhìn xem, giữa biển người ấy, họ bây giờ là một học bá Lư 11G6I và một học trưởng Phạm 12G7I, một người là Pluto* và một người là Charon**

*/**: Pluto là ngôi sao cách xa mặt trời nhất trong hệ mặt trời, dường như không có tia ánh sáng nào có thể xuyên qua 5,9 tỷ km để tìm đến nó.

Nhưng có một hành tinh luôn đồng hành bên nó tên là Charon, cách nó chỉ bằng khoảng 1/15 khoảng cách từ mặt trăng đến trái đất.

HOÀN


Lời au: v là xong truyện r ha cb.

Tui cũng có dự định ra ngoại truyện í, mng cmt xem là muốn tui làm ngtruyen về gì ha.

Cp khác hay là tình cảm của đôi này đây? Và cuối chap này t chỉ muốn nói, 23:45 rồi, chúc mọi ng ngủ ngon!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận