Kẻ Thù Không Đội Trời Chung


Hắn bước vào phòng cười nham nhở. Trong nó bây giờ giống hệt một nàng công chúa… nhưng chả có công chúa nào đứng tướng kì cục như nó cả… hai chân dang ra… hay tay nắm lại chuẩn bị… đấm, hai mắt nhìn hắn căm thù
- Lại mún làm gì đây hả??????? tui hok phải là búp bê! Đừng có khi nào hứng lên là bắt tui thay đồ như thế này!!!!!!!!!!!!!
- Hehe! Đẹp mà! Mà con gái con lứa làm ơn đi đứng cho đàng hoàng lại đêy! Nhìn cái tướng cô kìa!
Nó khép chân lại, mắt vẫn hok rời khỏi hắn
- Anh mún âm mưu gì nữa hả?????
Hắn mỉm cười… nham hiểm… chả nói gì mà kéo nó ra xe. Chiếc mui trần đỏ. Nó vùng vằn khỏi tay hắn.
- Lên xe đi!
- Hok! Tui hok đi đâu hết!
- Axxxx! Cái con này, chờ tui ắm cô bỏ lên xe à?
- Hừ! đừng tưởng mình mún làm gì thì làm!
Nó nguýt hắn một cái rùi bước ra đường… đi về! khi nó vừa đi được một quãng thì một chiếc ô tô lao tới với tốc độ… ánh sáng. Nó chỉ kịp Á lên một tiếng và…
Hắn chạy đua với tốc độ của chiếc xe, ôm nó lao vào lề… nó ổn rùi, hem sao rùi… nhưng hắn thì im re…bất động.
Nó lồm cồm bò dậy (vẫn còn trong vòng tay của hắn)
- Này! Đứng đậy đi chứ! – nó lay lay hắn
- …
- Nghe hok hả?????? ngồi dậy đi!
- …
- Anh bị gì vậy hả??????? trời ơi! Anh bị sao vậy hả????? tỉnh lại đi… làm ơn tỉnh lại đi! – nó ôm cái đầu hắn vào lòng – có ai cứu dùm... có người bị thương… huhu đừng như vậy mà tỉnh lại đi…
Vậy là hắn bất tỉnh rùi… nó khóc bù lu bù loa… bi giờ nó hoảng quá, luống cuống chả bít làm gì.
- Huhu… anh bị sao vậy… tại tui… tại tui…níu tui đi chịu với anh thì ổn rùi… huhu… anh tỉnh lại đi… tui sẽ đi bất kì đâu anh mún… huhu
- Cô nói thiệt chứ?????
Hắn bất ngờ ngồi zậy… toét miệng cười.

- Huh? Anh… anh…. Anh lừa tui à???????? – cái mặt đơ ra… nhìn ngu hơn cả heo
- Her her, phải như vậy cô mí yên phận chứ!
- Anh… anh… tại sao lại lừa tui chứ hả??????? làm tui phải tốn nước mắt với cái thứ chả ra gì như anh!!!!!!! Đồ độc ác!!!!!!!! – máu căm phẫn bốc lên nghi ngút…
- Hehehe! Kể ra thì cô cũng chả tới nỗi vô tình. Mà này! Tui vừa mới cứu cô thoát chết đấy nhá! Ăn nói với ân nhân mình vậy à?
Nó chợt nhớ lại vừa trải qua thời khắc… ngàn cân treo sợ tóc… may mà hắn lao ra kịp… “hắn cứu mình sao? Hắn hok sợ chết hay sao mà lao ra cứu mình?” nó chột dạ… hắn đã không nề nguy hiểm… lao ra cú nó… vầy thì nó cũng nên bít điều một chút.
- Cám ơn!
- Trời! cái mạng của tui chỉ đổi được hai chữ cám ơn thui à?
- Chứ bây giờ anh mún sao hả??????
- Đi dự tiệc! đúng như cô hưa lúc nãy!
- Hừ! lại tiệc! mà người ta mời anh chứ có phải tui đâu! Tui có tư cách gì mà đến đó!
Hắn lại một lần nữa ghé sát tay nó…
- Cô sẽ đi với tư cách là BẠN GÁI TUI!
Hắn nói rùi bước thẳng lên xe. Nó đơ ra trong 5s, rùi như đã hỉu ra hắn mún nói gì, nó mới phản ứng
- Anh đùa tui đấy à! làm ơn nghiêm tức giùm cái!!!!!!!!!!!!!!!
- Tui chả đùa! Chỉ đêm nay thui! Coi như trả công tui cú mạng cô! hok được à????? – hắn ngồi trong xe nói vọng ra
- Tui…
- Có lên hok thì bảo??????????
Nó nghĩ ngời một chút rùi bước lên xe… “cứ xem như trả ơn hắn vậy! chỉ đêm nay thui! Chỉ một đêm… làm bạn gái hắn…”
- Coi như tui trả ơn anh vậy! nhưng chỉ một đêm thui đấy!
- Let’s go!
Chiếc xe lao vun vút, tiếng nhạc trong xe êm ái… như tâm trạng của chủ nó vậy.
rùi buổi tiệc có diễn ra êm đẹp hay gặp nhìu rắc rối? nó sẽ phải đối mắc với những ai và chuyện gì?

để đáp lại tình cảm mọi người dành cho... truyện của Huyen, Huyen sẽ post hơi dài một chút! một lần nữa cám ơn mọi người rất nhìu!!!!!!!!!!!
Kítttttttttttttttttt…. Chiếc xe dừng lại tại môt căn biệt thư đẹp hok thua gì nhà hắn… tất cả mọi người ở đây đều trẻ… đẹp… sang trọng… hắn bước xuống xe rùi mở cửa… lôi nó xuống. tự nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó... nó đứng chết trân trước ánh nhìn soi mói của mọi người…
- Này… có lẽ…tui nên về thui…
- Cô đùa đấy à! vào đi! Nhìu chuyện
Hắn kéo nó vô trong với nét mặt rạng ngời… một cậu con trai với gương mặt tao nhã nhưng đậm chất… đểu tươi cười đón hắn
- Hi! Hoàng! Mày tới đúng giờ nhể? – rùi đưa mắt sang nó – em mới à????? mà mày đưa em này đi mí em kia hok la ó à?
- Dẹp mày đi! Con này là osin, tao dắt theo cho vui í mà
Nó nghe những từ vừa phát ra máu điên nổi lên nhưng ghẹn lại ở cổ. đây là chỗ đông người… nó đành im lặng liếc hắn “khốn kiếp! mới bảo đến với tư cách… giờ lại… lát nữa mi chết với ta”. hắn chỉ nhìn nó cười gian
- Osin à? đẹp nhỉ? Thui mày mướn con khác, nhường tao em này đêy!
- Axxxxx! Mày đi mà kím con khác. Con này nó khùng độc quyền, mày chịu hok nổi đâu! thui tao vào đêy!
Hắn lại típ tục… lôi nó vào trong khu vực tổ chức party. Nói gì nhỉ? Đẹp tuyệt! tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, mà tiệc này là tiệc gì nhỉ?
- Ê! Tiệc này là tiệc gì vậy?
- Sinh nhật!
- Trời! sinh nhật mà hoành tráng thế!
- Tất nhiên! Ngày ra đời thì phải quan trọng chứ!
Nó chả nói gì thêm, chỉ biết lặng im… hắn thấy nó im… dường như cũng hỉu chuyện gì nó… đành kím cớ đánh trống lãng
- Cô ở đây chờ tui một chút… nhớ là hok được đi đây đấy!
- Bít rồi! cứ làm như mẹ tui hok bằng!
- Cái con này! – hắn trợn mắt nhìn nó rùi bỏ đi một nước…
Nó ở giữa chốn… phồn hoa đô hội ấy, cảm thấy hơi sợ sợ… hơi cô đơn. Nó không quen với mấy cảnh như thế này, nó có bao giờ được tham dự tiệc của nhà giàu mà quen. Không khí ngày càng đông vui hơn khi có nhìu cặp dắt nhau đến. lạ nhỉ? Đi dự sinh nhật mà cũng cần có cặp nữa à? làm như tổ chức đám cưới tập thể không bằng. nó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chả để ý gì chung quanh, chả để ý rằng có nhìu người đang nhìn mình.
- Chào em! Em tới đây một mình à?
Nó giật mình ngước lên… một người con trai có gương mặt tuấn tú lạ thường…

- À…không… tui đi với bạn!
- Bạn trai à? – tên đó hỏi kèm theo nụ cười chết người…
- …
- Phải! đi với bạn trai. Sao nào? - Hắn ở đâu xăm xăm bước tới nắm tay nó nhướng mắt thách thức tên kia…
- À… bạn gái của cậu à? tớ chỉ hỏi thế thui… thui tớ qua kia nha…
Tên con trai kia chợt tái mét khi thấy hắn (nổi tiếng quá mừ). hắn nhìn nó bằng con mắt nhá lữa
- Này! Sao cô cứ tuỳ tiền thế hả?????
- Tuỳ tiện là sao?
- Sao cô cứ hay nói chuyện với mấy thằng con trai hok quen hok bít vậy hả? cô có bít cái thằng hồi nãy là một thằng đểu cáng chuyên đi lừa mấy cô gái ngây thơ nhẹ dạ như cô hok hả????????
- Her her! Tui nói chuyện với ai liên quan gì anh chứ? Mà người ta có làm cái gì cũng chả cần anh quản! anh là cái gì cơ chứ?
- LÀ BẠN TRAI CÔ! cho đến bây giờ là vậy! – hắn gằn từng tiếng, đưa mặt tới sát mặt nó… càng ngày càng gần…
Nó sắp ngộp thở mất… hắn càng đưa cái bản mặt khó ưa tới…nó càng ngả ra sau… né, nhưng khoảng cách ngày càng bị rút ngắn… rùi…
- Này! Có tình cảm thì ra phía sao đi! Đừng làm khách của tao nổi cơn!
Nó giật mình, tên tổ chức buổi tiệc nhìn hai đứa nó cười gian chưa từng có.
- tình cảm cái đầu mày! Tao đang dạy con osin biết phép tắt một chút.
- Ra là vậy! – lại một nụ cười đểu
Nó bi giờ đỏ mặt hết trơn… tim vẫn còn loạng xạ… cái giây phút mặt hắn cứ gần mặt nó… hồi hộp…
- Hêy mấy you! Tới đủ hết rùi chứ????? Hum nay mọi người cứ chơi xả láng sáng về sớm hén!
- Ok!
- Khui sâm banh nào!!!!!!!!!!
Xịt……. bụp…….xì………
- ZÔ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tất cả mọi người đều cạn ly, trừ nó… nó có bít uống cái quái này đâu. Xỉn mất!
- Này! Đừng có uống đấy! lát nữa cô mà say thì mệt lắm – hắn nhìn nó e dè
- Biết! tui mà uống cái này zô hok bít sẽ ra sao!
- Her her! Tui chỉ sợ cô say rùi… làm gì tui. Lúc đó tiu đời trai tui sao!

- Axxxxxxx! Cái đồ….
- Hai người làm gì đấy? – tiếng một thằng con trai hỏi – này! Cô bé xinh đẹp! cạn ly nhá
Tên đó nhìn nó đá lông nheo một cái
- …
- Bạn gái tao hok uống được! tao uống thay! – hắn giật ly rượu trên tay tên kia… nóc một hơi
- Chà chà! Mày galăng nhỉ? Mà bạn gái mày xinh thế? Khi nào xong nhớ cho tao bít…
- Mày nói gì? – hắn gằn lên giận dữ
Thấy lữa bùng lên trong mắt hắn… mấy thằng bạn lôi tên say xỉn kia chạy mất dép. Dù gì thì cũng phải ngán Dương đại ka chứ!
- Hoàng! Mày cho ta mượn xe coi! Tao đi rước em!
- Nè! Chìa khoá đó!
- Mày để xe ở đâu? Mà thui mày lấy dùm tao lun đi! Tao ra ngoài đó chờ
- Axxxxx! Thằng này! Sai tao đấy à?
Hắn lầm bầm nguyền rủa thằng bạn nhưng rùi cũng bước ra…
- Ở yên đây đi! Tui zô liền.
Nó lại ngồi đó, “chán thật! lại bỏ mình một mình!” nó lóng ngóng rùi… mặt tối sầm lại… khi thấy hai bóng người từ ngoài bước vào… một người đi trước và một cô gái lẽo đẽo theo sau… là Khánh và Vân!
Khánh vừa bước vào… thấy nó… ngạc nhiên… Vân cũng tròn mắt đơ ra… cả ba đều hok hỉu tại sao đối phương lại có mặt nơi đây… Khánh tiến tới chỗ nó… nở nụ cười bùn
- Cậu… cũng đến đây sao?
- À…ừ! tớ…
Chưa kịp nói gì thì Khánh đã nắm tay kéo nó ra một chỗ vắng
- Ra đây! Tớ có chuyện mún nói…
Vậy là một kẻ bị bỏ lại… mặt bùn vời vợi…
Tại khuôn viên của căn biệt thự… một nơi thơ mộng… lãn mạn…
- ... Cậu mún nói gì à? – nó ngây ngô hỏi
- Uk! Nhưng tớ mún hỏi một chuyện…
- Chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận