2.
Ngồi cùng bàn
Tôi nói không được, cậu không nghe sao?
-
Cố Chiêu vẫn liệt mặt trước sau như một, giương mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Lộc một cái, sau đó nghiêng người đi qua từ bên cạnh cậu.
Không nói một câu.
Không nói câu nào này, so với châm chọc mỉa mai càng làm cho Thẩm Lộc khó chịu hơn.
Cậu đột nhiên có chút hoài niệm Cố Chiêu kiếp trước thỉnh thoảng vẫn luôn châm chọc mình một câu.
Mặc dù biết cái này là không cùng một người, nhưng mà bản thân chính là không thể chịu đựng được việc bị làm lơ như vậy.
"Này..." Cậu gọi người lại.
Cố Chiêu cũng đứng lại như cậu mong muốn, xoay người nhướng mày chờ cậu muốn nói gì tiếp theo.
"Ssh." động tác nhíu mày của người nọ giống như lại đâm trúng Thẩm Lộc.
Cậu tiến lên một bước nắm cổ áo Cố Chiêu, đem người ấn ở trên tường.
Nắm đấm tay phải ở trong túi, đang suy nghĩ có nên đánh một đấm trên gương mặt băng sơn vạn năm tại đây hay không.
Chỉ là chiều cao của cậu so với Cố Chiêu thấp hơn 2-3cm, hơn nữa Cố Chiêu tuy rằng trông hơi thở trí thức tương đối nặng, thế nhưng thân hình cũng không yếu ớt, Thẩm Lộc ngày thường bên ngoài mặc dù thô bạo, nhưng mà trên thực tế lại có chút gầy ốm.
Cho nên tư thế kabedon[*] này, về khí thế lại có vẻ không như vậy đủ.
[*]Kabedon:
Thẩm Lộc cũng ý thức được điểm này, lời uy hiếp đến bên miệng đột nhiên lại không nói ra được.
Cậu vốn muốn hỏi vừa nãy cậu ở bên ngoài phòng học hừ lạnh là có ý gì, còn có bản thân mới vừa được phát thẻ người tốt, không được phép nói ra, quá mất mặt, nhưng những lời này đã đến bên miệng, lại cảm thấy như thế đặc biệt ấu trĩ.
Nhưng mà người cũng đã bị chặn lại, dù sao phải nói chút gì đó, hoặc là làm chút gì đó.
Tay trái Thẩm Lộc vẫn nắm cổ áo Cố Chiêu, tay phải móc từ trong túi ra, lấy ra một điếu thuốc, nhét vào miệng châm lên.
Sau đó nhả ra vòng khói vào gương mặt Cố Chiêu.
"Về sau cậu cách xa tôi một chút, chỗ nào có tôi ở đó, duy trì khoảng cách ba mét."
Cố Chiêu chẳng nhúc nhích, chỉ hơi cau mày một chút, trong mắt mang theo sự không đồng tình.
Hắn khẽ mở môi mỏng, nói ra câu đầu tiên kể từ lúc hai người gặp mặt đến giờ.
"Thứ nhất, tên tôi không phải này."
Thẩm Lộc: Chậc, giọng nói thanh lãnh này giống nhau như đúc với kẻ thù.
"Thứ hai, trường học cấm hút thuốc."
Thẩm Lộc: Hừ, người nọ cũng bảo thủ như thế, tuân theo khuôn phép.
"Thứ ba, có lẽ sau một phút nữa thầy Lâm sẽ đến phòng vệ sinh này."
Thẩm Lộc căn bản không xem uy hiếp của hắn ra gì, cậu lại hút một hơi thuốc.
Nhẹ nhàng chậm rãi thổi vào mặt Cố Chiêu, Cố Chiêu bị sặc lông mày càng cau chặt hơn.
Thấy dáng vẻ không thoải mái của Cố Chiêu, trong lòng Thẩm Lộc đột nhiên tốt lên.
Cậu cười hết sức xấu xa, "Nói cậu là học bá, liền thật sự cho rằng bản thân biết tính toán sao?"
"Về sau những chỗ có tôi, cấm xuất hiện, nghe chưa?" Cậu đem lời uy hiếp trước đó, nói lại lần nữa.
"Ấu trĩ!" Cố Chiêu căn bản không sợ thái độ ác liệt này của giáo bá.
Thẩm Lộc bị mắng ấu trĩ, vừa cắn điếu thuốc, vừa thật sự nắm thành quyền đặt bên cạnh Cố Chiêu, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu có tin...!Tôi đấm lệch gương mặt xinh đẹp này của cậu hay không?"
Không nghĩ rằng Cố Chiêu lại đột nhiên cười một tiếng, "Cậu cũng cảm thấy gương mặt này của tôi xinh đẹp sao?"
Nụ cười này thoáng qua rồi biến mất, nhưng thiếu chút nữa làm hoa mắt Thẩm Lộc.
"..." ( =))))
"Thẩm Lộc! Cậu đang làm gì đó!" Một giọng nam nóng nảy vang lên sau lưng Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc quay đầu, phát hiện đúng như Cố Chiêu đã nói, một phút sau thầy chủ nhiệm Lâm Hải Bảo xuất hiện.
Lâm Hải Bảo thừa dịp Thẩm Lộc quay đầu, cũng thấy rõ người bị Thẩm Lộc đè ở trên tường chính là viên ngọc bảo bối Cố Chiêu của các thầy cô.
"Mau buông ra, mau buông ra!" Ông tiến lên liền kéo cái tay đang nắm cổ áo Cố Chiêu của Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc thấy Lâm Hải Bảo tới, cũng biết chuyện hôm nay cùng Cố Chiêu, khẳng định cũng như vậy, bèn thuận thế buông lỏng tay ra.
Lâm Hải Bảo bị tư thế này của Thẩm Lộc và Cố Chiêu dọa sợ đến mức mơ hồ.
Ông một bên khiển trách Thẩm Lộc, một bên để cho Cố Chiêu nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi Cố Chiêu nhìn thoáng qua Thẩm Lộc.
Thẩm Lộc bị hắn nhìn đến, tay lại có chút ngứa, luôn cảm giác ánh mắt của người kia đang khiêu khích mình!
Lời khiển trách của Lâm Hải Bảo vẫn chưa kết thúc.
"Thẩm Lộc, cậu càng ngày càng coi trời bằng vung! Trước đó cậu ở trước mặt ba mình, cam đoan với tôi thế nào? Nói từ đây cải tà quy chính, không bao giờ gây sự đánh nhau! Hôm nay ngay cả Cố Chiêu cậu cũng đánh, em ấy chăm chỉ học tập, cản trở cậu chuyện gì?"
Thẩm Lộc bĩu môi, đó là Thẩm Lộc trước kia bảo đảm, có liên quan gì đến em? Hơn nữa, Cố Chiêu cho dù không làm gì, đứng ngay bên cạnh, cậu đều cảm thấy người nọ đang khiêu khích mình.
Lâm Hải Bảo huấn dạy dỗ một lúc lâu, rốt cuộc chú ý tới mái tóc xám gai mắt của Thẩm Lộc
"Còn quả đầu này của cậu là sao? Học sinh cấp 3 sao có thể nhuộm tóc!"
Thẩm Lộc dùng ngón tay khảy khảy lọn tóc trên trán, "Đẹp ạ."
Lâm Hải Bảo đau đầu một trận, liền không so đo với học sinh khó quản như Thẩm Lộc.
"Mời phụ huynh của cậu tới đây cho tôi!"
"Lộ trình của ba em thầy không phải không biết, ra nước ngoài kinh doanh, mẹ em cũng đi ra nước ngoài.
Lúc này không ai quản em.
Nếu không thì thế này, chủ nhiệm Lâm nói chuyện với hiệu trưởng, đuổi học em đi."
Thẩm Lộc không phải cố ý chọc giận Lâm Hải Bảo, cậu thật sự muốn nghỉ học.
Ngày hôm nay học cái gì, cậu không hiểu chút nào, hơn nữa cũng không thể hiểu tại sao học sinh phải chịu tội lỗi này.
Suy xét đến ba mẹ nguyên chủ, cậu không muốn bản thân chủ động thôi học, nhưng nếu trường học nhìn thấy cậu không tốt về mọi mặt, chủ động loại trừ, sẽ không có vấn đề gì.
Lâm Hải Bảo chỉ cho rằng cậu đang uy hiếp ông, tòa nhà dạy học cùng toàn bộ điều hòa trong trường của họ đều là ba Thẩm Lộc Thẩm Chính Nghiệp quyên tặng, vì để cho con trai mình có thể ở nơi này học tập thật tốt.
Thẩm Lộc phạm phải sai lầm nhỏ này, không đến mức phải đuổi học.
"Reng reng reng..." Tiếng chuông vào học vang lên.
Lâm Hải Bảo đuổi Thẩm Lộc đi như đuổi ruồi, "Mau trở về học đi.
Chuyện lần này, sẽ không ghi tên cậu, nhưng mà trở về viết kiểm điểm 3000 chữ, nộp trên bàn cho tôi."
-
Thẩm Lộc chậm rì rì trở lại phòng học từ cửa sau, sau đó nằm sấp trên bàn, chuẩn bị ngủ.
Chủ nhiệm lớp Phùng Đan Thu đứng trên bục giảng, giới thiệu với mọi người: "Ngày hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, là Cố Chiêu từ lớp xã hội chuyển tới lớp chúng ta, cả lớp hãy chào mừng bạn."
Chỉ thấy Cố Chiêu ôm một chồng sách từ ngoài cửa đi đến bên cạnh bục giảng.
Phùng Đan Thu nhìn Cố Chiêu, cười đến vẻ mặt từ ái, "Bạn học Cố Chiêu vào cuối học kỳ trước, muốn xin chuyển tới lớp tự nhiên, thi cuối kỳ cũng làm bài thi lớp tự nhiên chúng ta, ngay cả khi từ ban xã hội chuyển sang ban tự nhiên, bạn học Cố Chiêu vẫn đứng hạng nhất khối chúng ta.
Cố Chiêu, đến đây, chào hỏi các bạn cùng lớp nào."
"Chào mọi người, tôi tên Cố Chiêu."
"..." Phần tự giới thiệu này lạnh lùng như chính bản thân hắn.
Không đợi đến câu nói tiếp theo, sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, các bạn học lớp 12-10, vẫn tương đối nể tình nhiệt liệt vỗ tay.
Đây chính là học bá đứng nhất khối đó.
Chỉ có Thẩm Lộc nghe được tên Cố Chiêu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại nằm trở về.
Số lần hôm nay gặp Cố Chiêu có chút cao.
Phùng Đan Thu thấy Cố Chiêu tự giới thiệu xong, "Cố Chiêu, em tìm chỗ ngồi đi, vị trí để trống đều có thể."
Hàng cuối cùng ngoại trừ bên cạnh Thẩm Lộc, vẫn còn một vài chỗ trống.
Không nghĩ tới Cố Chiêu ôm sách vở, lập tức đi tới bên cạnh Thẩm Lộc.
Một chồng sách "Phịch" một tiếng để trên bàn trống bên cạnh Thẩm Lộc.
Một tiếng "Phịch" này cũng khiến tim của những bạn học khác trong lớp, run rẩy theo.
Mười phút trước hai người còn giương cung bạt kiếm, lúc này ngồi cạnh nhau, thật sự sẽ không đánh nhau chứ?
Không, học tra thật sự sẽ không đơn phương đánh học bá chứ?
Cố Chiêu rũ mi mắt xuống, nhìn Thẩm Lộc, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
Thẩm Lộc một tay chống đầu, nghiêng đầu từ chối.
"Không được."
Vừa mới cảnh cáo xong, người này như thế nào lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà Cố Chiêu nghe được câu từ chối, căn bản không thay đổi chủ ý, hắn trực tiếp ngồi xuống.
Thẩm Lộc hơi hơi nghiêng người đến gần, gằn chữ cảnh cáo: "Tôi nói không được, cậu không nghe sao?"
Cố Chiêu liếc mắt nhìn cậu, "Cậu có thể không đồng ý tôi ngồi ở đây, tôi cũng có thể không đồng ý cậu phản đối."
Thẩm Lộc: A, thực sự làm người ta chán ghét giống như người nọ..