Vì ở dưới bể nước nên rất trơn trượt, Di không thể chống cự lại Thùy.
Nhỏ một lúc ngạt thở hơn.
– Chết đi….
con quỷ… ha ha ha…
Những người giúp việc đứng ngoài chứng kiến chỉ biết cười và khoanh tay đứng nhìn.
“Cạch” tiếng cửa mở.
Cả đám giúp việc ngoảnh đầu lại, giật mình, mặt trở nên biến sắc khi thấy Gia Ngọc.
– Chào cậu chủ…
Cả đám đồng thanh.
Tiếng chào của họ vang vảng, Thùy nghe được vội buông thả.
Di ngất đi chìm trong bể nước.
Chị ta vội chỉnh lại trang phục, tóc rồi đi ra ngoài.
– Chào cậu chủ, cậu đã về.
Gia Ngọc nhìn ngó xung quanh phòng không thấy Di đâu và nghĩ đã có chuyện xảy ra khi nhìn thái độ của quản gia.
Cậu nhìn xuyên qua phòng tắm và chợt ánh mắt cậu xanh lên, nhìn về quản gia.
Bất chợt, Thùy cảm thấy tay chân tê buốt, hai dòng máu từ trong mũi chảy ra, tóc cháy xém.
– Biến ra ngoài hết.
Đừng bao giờ bước chân vào đây.
Cậu gầm giọng nói, hiện rõ sự giận dữ.
Đám giúp việc vội đỡ Thùy đi nhanh khỏi phòng trong sự sợ hãi đến tột độ.
Gia Ngọc đi vào phòng tắm.
Thấy Di đang nằm bất tỉnh trong bể tắm, những cánh hoa hồng bám đầy trên mép bể và dưới nền, những lọ tinh dầu hoa bị vỡ tan nát.
Cậu đi lại, bế xốc Di lên, nước dội xuống đôi bàn chân cậu.
Nước thấm vào chiếc áo sơ mi và quần, Di gục đầu vào ngực cậu cái cảm giác đó lại xuất hiện trong cậu.
…
– Hãy chú tâm vào việc phá hủy các phi vụ và quan sát tình hình hoạt động của CMI.
Hiện tại, ông Lâm đang công tác ở Ma Cau vì vậy hãy nhanh chóng trừ khử hai người con trai của ông ta.
– Vâng, thưa ông nội.
Vy từ căn nhà kho bước ra, quan sát mọi thứ xung quanh và đi.
– Ui da.
Nhỏ đang đi thì đụng phải quản lí Daviss, một sự va chạm mạnh khiến bả vai của nhỏ đau thắt lên, ôm lấy vai.
– Xin lỗi.
– Không sao chứ?
– Không sao.
Vy đáp rồi nhanh chóng đi thật nhanh về phòng Minh Anh.
…
Về đến phòng Minh Anh, Vy đi lại tủ lấy băng gạt và thuốc sát trùng đi lại đứng trước gương.
Nhỏ kéo một phần bên áo xuống nơi miệng vết thương hở rộng đang chảy máu.
Vy cảm thấy khó khăn trong việc lau vết thương, nhỏ nhăn mặt lại vì đau, cố chòi tay ra phía sau.
Bất chợt, Duy từ đâu bước vào một cách bất ngờ.
Vy chợt nhớ ra rằng, nhỏ đã quên khóa cửa.
Hai người trao nhau ánh mắt ngạc nhiên, đứng hình một phút.
Vy nhanh chóng kéo áo lên và định chạy đi thì bị Duy kéo phắt lại.
– Đi đâu vậy, sao không tiếp tục băng bó vết thương đi?
– Không cần anh phải quan tâm.
Vy hất tay cậu và chạy đi khỏi đây, để lại ánh mắt của sự nghi ngờ.
…
13.00 giờ trưa:
Gia Ngọc mặc trên người bộ đồ thể thao để thoải mái hơn không phải lúc nào cũng là sơ mi và vét.
Sau khi có được cái bằng A y học cậu phải tiếp tục lao đầu vào công việc mà không phải thuộc lĩnh vực của mình.
Cho dù Di có trong phòng, đây là lần có một người con gái ở trong phòng cậu, một người mà cậu đã mấy lần muốn giết chết.
Cậu không biết tại sao mình lại làm như vậy nhưng lại rồi không quan tâm.
Nhấn enter một cái, hoàn thành công việc, cậu cầm lấy cành hoa hồng đỏ có sẵn trên bàn đặt trước di ảnh người mẹ thân yêu, dùng hai ngón tay áp môi mình rồi đặt lên môi của người mẹ một nụ hôn mà người con hết mực yêu mẹ.
Cậu vớ lấy lon nước revive khui ra, uống một hơi đến cạn và ném thẳng vào sọt một cách chuẩn.
Theo thói quen, cậu xoay ghế ra phía cửa sổ.
Thường thì cậu đứng dậy đi đến ngồi đấy để ngắm nhìn vườn hoa hồng và một điều gì đó khiến cậu luôn chờ đợi.
Nhưng giờ lại khác, nó khiến cậu phải nhìn chú mục không rời mắt.
Một cô gái mái tóc đỏ trầm xỏa dài bay tự do trong gió, đang tựa vào vách cửa sổ ngủ, trên tay cầm một cành hoa hồng đỏ, trên mình mặc chiếc áo sơ mi trắng, chân dũi thẳng theo chiều ngang của khung cửa.
Nét mặt của nhỏ hiện lên nét đẹp tựa như một thiên thần trong tranh.
…
Những người giúp việc ở ngoài vườn hoa hồng vừa nhổ cỏ vừa nhìn lên ánh mắt của một sự ganh tị pha thêm sự muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ.
– Khi nào mày về phòng thì mày sẽ chết với tụi này.
– Con nhỏ đó đúng là số hên mà.
…
Thiên thần ấy đã khiến người con trai ấy có một chút xao lòng.
Gia Ngọc bỗng nhấc chân ngồi dậy tiến lại chỗ người con gái ấy.
Cậu giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt của người con gái ấy nhưng rồi sau đó thụt lại khi Di chợt mở mắt.
Gia Ngọc như đứng hình đưa mắt ra phía ngoài kia để tránh ánh mắt socola đặc ấy.
Di chợt đưa tay lên vuốt nhẹ bờ má của Gia Ngọc khiến tim cậu như thốt lên một giây.
Hai ánh mắt nhìn nhau chú mục.
…
– Oh my god…
– Con nhỏ đó đang làm gì vậy?
– Nó đang quyến rũ cậu hai đó…
Những người giúp việc được dịp coi một đoạn phim với tình tiết lãng mạn.
…
Di tựa vào người Gia Ngọc.
– Ở nơi đó, Di thấy anh và Di.
Di nhẹ giọng nói.
Chưa bao giờ nhỏ cảm thấy cảm giác an toàn khi ở bên người con trai ấy ngay lúc này.
Gia Ngọc không có một chút phản ứng gì chỉ nhìn về phía đằng xa kia.
– Di thấy anh và Di nắm tay nhau đi trên một cánh đồng hoa hồng bát ngát không điểm dừng.
Niềm vui và hạnh phúc hòa vào nhau.
Gia Ngọc vẫn im lặng không nói gì.
– Ước mơ của anh là gì?
Di chờ đợi câu trả lời của cậu nhưng không có một câu đáp trả.
– Liệu ước mơ của anh có giống như Di không?… Chắc có lẽ là không… Di có một ước mơ chỉ đơn giản là một căn nhà kính, xung quanh trồng thật nhiều hoa hồng, có một cối xoay gió để lúc nào ngửi được mùi hương thoảng qua… anh thích gì?
– Tình yêu và hạnh phúc.
Lúc này cậu mới lên tiếng.
– Người của anh lạnh.
Di vòng tay ôm lấy Gia Ngọc thật chặt.
– Như vậy sẽ tốt hơn chứ?
Hơi thở của Di phả vào người Gia Ngọc khiến cậu có một thứ gì đó gọi là ấm áp.
Cậu đưa tay lên định ôm lấy Di nhưng những ngón tay thì cứ chằn chừ.
– Mày đã yêu cô bé đó rồi sao, Minh Anh?
– Đúng vậy.
Tao đã yêu Di.
Và rồi bàn tay ấy hạ xuống về chỗ củ đúng với vị trí của nó.
Di buông thả nhẹ cậu, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ và đặt vào tay cậu cành hoa hồng.
– Hoa hồng của anh.
Dứt lời Di đi ra khỏi đây.
Gia Ngọc chỉ biết đứng nhìn người con gái ấy đi khuất dần.