17.00 giờ chiều, tại Cu be:
Phòng khách, Gia Kì tiếp đón những đối tác ở bên Trung Quốc sang và cũng là những người bạn của anh ta.
– Dạo này làm ăn được chứ mày?
Một người thanh niên nói.
– Được.
Gia Kì đáp.
– Này, sao anh không có vợ đi?
Một cô gái vui vẻ hỏi.
– Công việc bận bịu đâu có thời gian mà hẹn hò đâu em.
– Hay anh lấy em nha.
Ha ha… những tiếng cười nói xôn xao, vui vẻ khi gặp lại nhau.
– Không ngờ có lúc chúng ta lại là những đối tác làm ăn với nhau như vậy.
– Nghe danh tiếng em trai của anh đã lâu rồi nhưng chưa được gặp mặt bao giờ cả.
– Đúng vậy đó.
Cậu ấy được mệnh danh là “cao thủ” trong CMI.
– Nó xuống liền đó mà.
Những người giúp việc đi qua đi lại mang những phần bánh ngọt, trái cây để tiếp đãi.
…
– Minh Anh khi nào về?
Gia Ngọc và Duy đang đi đến phòng khách.
– Nó nói đang giải quyết công việc nên chưa biết khi nào sẽ về.
Duy đáp.
– Sao không lo cho vợ?
– Vợ sao… lấy một người mình không yêu thì đâu cần phải lo làm gì.
– Tất cả những gì tao biết vẫn chỉ mãi là cô đơn.
– Mày đừng có quan niệm như vậy, rồi một lúc nào đó tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với mày, đừng bao giờ tự giam mình trong ngục tối.
Duy mỉm cười nói và vỗ nhẹ vai Gia Ngọc như một cái an ủi.
Gia Ngọc và Duy đã đi đến phòng khách.
Những người giúp việc xếp thành một hàng dài trong đó có Di và Vy cúi đầu đồng thanh chào.
Hai người họ không chào hỏi một ai chỉ đi lại đẩy ghế ra và ngồi với tướng bất cần.
Hai khuôn mặt toát lên hai vẻ đẹp hoa băng.
– Giới thiệu với mọi người, đây là em trai tôi Hoàng Gia Ngọc, còn kia là Hoàng Duy.
Gia Kỳ nói.
– Nghe nói tiếng tăm đã lâu bây giờ mới được gặp mặt, đúng như lời người ta đồn đại.
Một thanh niên lên tiếng.
– Nó là đứa con trai tài giỏi của ba tôi đó.
– Có thể bắt tay làm quen được chứ, cậu Gia Ngọc?
Anh ta đứng dậy đưa tay về phía cậu để chờ đợi một sự đáp trả.
Gia Ngọc nhướn người, đưa tay ra tưởng chừng cậu sẽ đáp lấy cái bắt tay đó nhưng không, cậu vớ lấy lon nước revive trên bàn tới, khui nắp uống một hơi rồi đặt xuống lấy chiếc smartphone lướt.
Thái độ của cậu làm cho người thanh niên đó cảm thấy khó chịu, nên nhanh chóng chuyển tay qua phía Duy.
– Thôi chúng ta vào công việc chính luôn đi.
Gia Kỳ đáp.
…
Gia Ngọc chẳng chú tâm gì đến công việc.
Cậu ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt socola đặc đang nhìn cậu.
Gia Ngọc chuyển hướng về phía khác.
– Di đừng nhìn nữa.
Vy hất nhẹ cánh tay Di.
Di không trả lời chỉ gật đầu đáp.
– Mang cà phê đi.
Gia Kỳ gọi.
– Mang cà phê cho cậu cả đi còn đứng đó làm gì nữa hả con Di kia?
Thùy quát lớn.
Di mang tách cà phê đến cho Gia Kỳ.
Nhưng quản gia đã giơ chân ra khiến Di bị vấp ngã và tách cà phê đen đổ lên người của Gia Kỳ.
– Đi đứng cho cẩn thận vào chứ, lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Thùy gằn giọng mắng, trong tâm thì vui khôn xiết.
Đám giúp việc ngây người, còn Vy thì hoảng lên không khỏi lo lắng.
– Trời ơi… bẩn hết rồi… mang mỗi tách cà phê cũng không xong là sao.
Gia Kỳ đứng phắt dậy, quát lớn, tức sôi cả máu.
Anh ta đẩy nhỏ mạnh xuống nền trước bao nhiêu con mắt đang nhìn.
Còn Gia Ngọc vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, trên tay cầm chiếc smartphone lướt.
Duy thì tập trung đọc những sắp hồ sơ.
“Cành… cạch”.
Gia Kỳ rút từ trong áo vét ra một khẩu súng ngắn bóp cò chỉa thẳng vào Di.
– Chết đi.
Vy như chết sững không biết cứu vãn tình thế bây giờ.
– Con phải làm sao để cứu Di đây chứ?
Nhằm đúng mục tiêu, Gia Kỳ bóp còi và bắn vào Di.
“Pằng.”
– Á…
Di kêu lên vì đau, viên đạn bắn trúng bả vai trước máu phụt ra.
– Tại sao lại như vậy?
Gia Kỳ ngơ ngác và đang thắc mắc, cũng chịu đau.
Vì tay cầm súng tự nhiên lại bị thương không hiểu tại sao, nguyên bàn tay đỏ ửng và tê rần như bị giựt điện.
Anh ta nhìn về phía Gia Ngọc với một ánh mắt của sự khó hiểu.
– Sao nó từ nãy đến giờ luôn ngồi bất động, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cả.
Trong khi mọi người đều giật mình vì tiếng súng…kể cả Hoàng Duy…
Nhân lúc mọi người không để ý, Vy nhanh chóng đưa Di đi thật nhanh về phòng Minh Anh.
…
– Chảy máu nhiều quá.
Vy lo lắng.
Vì Di đang mắc căn bệnh dạ tiểu cầu nên phần vết thương chảy máu rất nhiều và khó cầm.
– Vy, đau quá.
– Cố gắng đi.
Máu chảy thấm đỏ cả áo, nhỏ thành từng giọt xuống dưới nền theo bước chân đi.
Vy đỡ Di vào phòng Minh Anh lục từng học thuốc, không thể nào bình tỉnh nổi.
Vy cảm thấy rối lên.
Di ngồi phịch dưới nền cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái.
Máu chảy xuống dưới nền tạo thành vũng.
– Không được rồi…
Vy vội lấy một sợi dây vải thun đi lại chỗ Di.
Nhỏ buộc thật chặt trên phần vết thương để ngăn dòng máu đang chảy ra nhưng chỉ là sơ cứu tạm thời.
Vy đỡ Di đi đến phòng y mà Minh Anh hay đưa Di đến đây để điều trị bệnh.
Vì nhỏ nghĩ nơi đó có nhiệt độ thấp nên sẽ làm máu ngưng chảy.
Vừa đến đó, mùi este cộng với mùi cồn xộc lên tới mũi khá nặng mùi.
– Di sao rồi?
Vy lo lắng, lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán Di.
Nhỏ cảm thấy mọi thứ trước mặt đều nhòe đi.
– Gía như có anh Minh Anh ở đây thì tốt quá… nhưng giờ làm sao đây chứ?… Phải phẫu thuật lấy đạn ngay, nếu không sẽ bị nhiễm trùng mất.
– Mình không chịu nổi nữa rồi.
Di nói rồi thở gấp, tay chân run lên bần bật.
– Phẫu thuật được nhưng mà Di đang mắc căn bệnh dạ tiểu cầu nên trong lúc mổ sẽ chảy máu rất nhiều không biết được cách cầm.
– Hãy làm đi.
Di gắng nói.
– Nhưng mà mình…
– Mình xin bạn đó.
Di nói rồi ngất đi.
Vy cắn chặt môi và bắt đầu.
Nhỏ tiêm thuốc giảm đau và cầm lấy kéo cắt áo của Di ra.
Nhỏ đưa dao mổ đặt vào miệng vết thương và rạch một đường…
…
Gia Ngọc và Hoàng Duy bắt đầu bắt tay vào tiến hành nghiên cứu bản sao chép con người đang trong quá trình hoàn thiện.
Nhưng đang tính vào phòng thí nghiệm thì họ cần phải đến phòng y để lấy các mẫu gen và các tế bào.
Đi đến phòng y, trước khi vào họ phải bịt khẩu trang y tế để tránh hít mùi este nồng nặc và khoác trên mình áo blouse trắng, họ thấy có một dòng máu dài dưới nền mở cửa bước vào.
…
Vy không xác định được viên đạn, nhỏ đang vô cùng rối và liên tục dùng băng cầm máu.
Và cố gắng chịu đựng mùi este đang xông vào mũi.
– Làm sao đây… huyết áp đang giảm… nếu kéo dài thời gian thì Di sẽ gặp nguy hiểm mất…
Vy loay hoay luống cuống, bàn tay dính đầy máu.
– Chuyện gì vậy? Tại sao hai cô lại ở trong này?
Duy lên tiếng.
Gia Ngọc liếc mắt nhìn Di và biết tình trạng của nhỏ đang xấu đó nhưng cậu chẳng thấy có gì phải lo cả, cậu đi đến tủ để lấy các mẫu thí nghiệm.
Vy chạy lại chỗ Duy nắm lấy vạt áo cậu vừa khóc vừa van xin.
– Xin anh hãy cứu Di… tôi xin anh đó… hức hức… làm ơn… chỉ cần anh cứu Di thì bắt tôi làm gì cũng được…
Duy chằn chừ một lúc, rồi đi bàn mang bao tay vào đi lại chỗ Di xem thử.
– Mất máu nhiều quá, cần phải truyền máu gấp.
Di thuộc nhóm máu gì?
– RH-.
– Tôi sẽ phẫu thuật lấy đạn ra và làm đủ mọi cách để ngưng dòng máu chảy.
Nhưng còn về nhóm máu thì…
– Cho tôi mượn điện thoại.
Vy vội lấy điện thoại mà Duy để trên bàn chạy ra ngoài.
Trong này, Duy phẫu thuật cho Di.
Lấy được viên đạn ra nhưng nhọc nhằn trong việc cầm máu, nó khiến cậu nghi ngờ đến một căn bệnh.
Phẫu thuật xong được một lúc nhưng không thấy Vy vào.
– Không có máu để truyền vào thì chỉ chịu chết mà thôi.
Duy tháo bỏ găng tay, vứt vào sọt và đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, cậu đã phủ một câu:
– Tại sao mình phải lo những chuyện vớ vẩn như thế này.
Gia Ngọc, tao chờ mày ở phòng thí nghiệm.
…
Duy vừa bước ra khỏi cửa đi được vài bước thì chợt khựng lại vì cậu nhìn thấy Vy đang nằm sải dưới sàn, mái tóc dài che đi gần hết khuôn mặt, nhỏ đã ngất đi vì có lẽ đã hít quá nhiều mùi este và cồn.
Màn hình điện thoại vẫn còn hiện lên cuộc gọi và rung lên.
– Ngân hàng máu BH xin nghe… alo… alo… tiểu thư có nghe tôi nói không ạ… alo…
Duy tiến lại gần khụy gối xuống nhặt lấy chiếc điện thoại và tắt đi.
Và một lần nữa cậu đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Vy nhưng lại thôi.
Cậu đã nảy sinh một ý nghĩ khác cho việc làm của mình sắp tới.
Cậu bế Vy lên đi về phòng của mình.
…
Ở trong phòng, Gia Ngọc chỉ chú tâm loay hoay vào mấy tập hồ sơ và không để tâm đến sự hiện diện của Di, trong khi tử thần thì đang đến rất gần với nhỏ.
Tiếng máy huyết áp cứ kêu lên liên tục.
Gia Ngọc dường như quên một thứ gì đó, cậu đứng dậy đi tới kệ sách để lấy cuốn sách y học.
Vừa đưa tay để lấy sách thì bất chợt ở trên, một cuốn sách màu đỏ rơi tự do xuống sàn, văng ra một tấm thiếp màu đỏ có in hình hoa hồng.
Cậu cúi xuống nhặt lấy và mở ra xem.
Đó là cuốn nhật kí của mẹ cậu đã viết để lại và bên trong tấm thiếp đó có một dòng thông điệp ngắn:
– Con trai, đừng để những việc xung quanh con làm khiến con phải hối hận.
Hối hận cũng là nỗi đau mà ta gánh lấy!… Tái bút, Mẹ! Gia Ngọc, đứa con trai của mẹ!
Cậu gấp cuốn sách lại, lúc này cậu mới thôi công việc của mình sau khi đọc xong dòng lưu bút.
Mỗi lần cậu làm gì hay cảm thấy cô đơn đến tột cùng của thế giới đen tối này, cậu luôn nghĩ đến mẹ và những lời khuyên mà người đã truyền đạt lại, những điều đó cậu luôn nhớ và luôn thực hiện.
Còn đối với những lời nói bên ngoài, cậu chỉ xem là một tờ giấy trắng, một lời nói gió bay mà thôi.
Nghĩ đến đó, cậu mới đi lại chỗ Di, quan sát vết thương và máy huyết áp nhịp tim đang ngày càng xấu đi.
Việc lúc này là phải cần truyền máu gấp.
– Nhóm máu RH-.
Gọi ngân hàng máu sẽ không kịp.
Cậu chằn chừ rồi cũng đưa ra quyết định.
Cho máu.
…
Sau khi trải qua ca phẫu thuật và được truyền máu, Di đã ở trong tình trạng ổn định hơn nhưng còn bất tỉnh.
Gia Ngọc đứng nhìn người con gái ấy, cậu không hiểu sao mình lại làm như vậy và có cảm giác người ấy có một thứ gì đó quan trọng, muốn được chăm sóc và bảo vệ.
Cậu định vuốt lấy má, vuốt lấy mái tóc óng ả, đôi môi mềm mại ấy nhưng không thể? Không thể được.
Phải quên điều đó đi.
Vì không thể phản bội lại người bạn thân duy nhất đã tin tưởng.
Di chợt tỉnh khi thấy ở trước mặt một người con trai thanh tú đang đưa tay về phía mình.
Nhỏ lên tiếng yếu ớt:
– Gia Ngọc.
Bấc giác, cậu nhanh chóng thu tay mình lại và đi thẳng ra ngoài.
Di vội dựt tiêm truyền dịch ra và chạy đến ôm lấy Gia Ngọc từ phía sau, mặt cho vết thương đang đau nhói.
– Cảm ơn anh đã cứu Di.
Gia Ngọc không mấy giật mình trước hành động của Di, cậu không đáp lại lời nào chỉ buông thả tay của Di ra và đi một cách thẳng thừng, lạnh đến âm cực.
Để lại phía sau một ánh mắt socola vô cảm.
…
Tại phòng của Hoàng Duy:
Duy đang ngồi trên ghế đệm đặt sát giường, hai chân bắt chéo, tay vòng trước ngực.
Dáng người đĩnh đạc không tỏ vẻ gì là đang ngủ gật, nhưng đôi mắt cậu lại khẽ nhắm hờ.
Vy chợt cựa người tỉnh dậy, thoáng giật mình khi Hoàng Duy ngồi ngay trước mặt nhưng đang ở trạng thái nhắm mắt.
Nhỏ khẽ quay người đặt chân xuống đôi giày xỏ vào và đứng dậy.
– Tỉnh rồi và định đi một cách thầm lặng sao?
Vừa nhấc một bước chân định đi thì Vy chợt đứng khựng lại vì giọng nói lạnh lùng đó.
Vy quay đầu lại và đáp một câu gọn lỏn:
– Chuyện gì ?
– Đừng quên những gì cô đã nói với tôi.
– Anh muốn gì?
– Làm cho tôi một việc?
– Việc gì?
– Tới lúc đó cô sẽ biết.
Vy không cần biết sẽ thực hiện điều gì nhưng cũng gật đầu đáp thay cho lời nói và nhanh chóng đi khỏi đây.
…