Cậu thầm với chính mình, có phải cái cảm giác đó, cái cảm giác được yêu thương có phải thật không, hay chỉ là một thứ ảo giác vừa tới rồi lại đi! Hai ánh mắt mang hai cảm xúc khác nhau nhìn về một hướng nào đó xa xăm vô tận trong không gian lạnh lẽo của cõi giam cầm, không có ánh sáng.
– Lý do để anh sống trên đời này?
Di nhẹ giọng hỏi.
– Sống nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt… biết chấp nhận… và cẩn thận bước đi… giấu một chút cô đơn… giữ trong lòng không nói… giấu một chút nỗi buồn… mơi góc nhỏ trong tim…
Cậu đã đáp lại lời nói mà chưa bao nói quá mười chữ.
– Còn Di sống để thực hiện con đường đang chờ đợi trước mắt.
Giá như con đường phía trước đó có được khoảnh khắc như Di từng nói với anh và điều đó liệu có thể?
– Hi vọng?… Thất vọng…?
– Anh có thể cho Di mượn bờ vai anh để cảm thấy được an toàn không?
Di nhìn cậu hỏi.
Gia Ngọc không trả lời, cậu tự chủ động ôm lấy Di vào lòng mình, thứ ấm áp hòa nguyện vào cái lạnh giá trong cậu.
…
Tại khu A-1:
– Tiểu thư sao rồi ạ?
– Tôi vẫn ổn, mọi chuyện tiến hành tới đâu rồi?
– Vẫn diễn ra như bình thường, một tuần nữa ông Lâm sẽ trở về, cho nên kế hoạch phải thực hiện nhanh hơn dự đoán.
– Nhưng chúng tôi luôn bị cản trở, không thể thực hiện ngay được.
– Tôi sẽ tìm mọi cách để giúp hai tiểu thư.
– Quản lý Daviss?
Hoàng Duy gọi từ phía xa.
Cô gái ánh mắt xanh rêu, mái tóc hạt dẻ, mặc áo choàng, mũ chùm đầu che khuất khuôn mặt nhanh chóng quay lưng chạy đi.
– Dạ, cậu Duy có chuyện gì muốn gặp tôi sao?
– Hôm nay Gia Ngọc không đi làm sao… à mà chú vừa nói chuyện với ai thế?
– Một cô gái từ Bưu chính viễn thông đến giao hàng thôi ạ.
– Tại sao đến đưa thư mà lại có vẻ như che giấu gì đó.
Duy tỏ vẻ nghi ngờ nhưng lại thôi.
…
Sáng.
Di đã thức cắm cúi quét dọn những cánh hoa hồng rải rác dưới sàn nhà.
Gia Ngọc cũng vậy, cậu đi vào phòng tắm để làm cho cơ thể được mát mẻ và thoải mái hơn.
Xong, cậu ra ngoài khoác trên mình bộ đồ đi làm đơn giản chỉ là áo sơ mi đen không bỏ thùng, quần ka ki cùng màu với đôi giày thể thao adidas màu đen.
Cậu rất ghét mặc vét vì nó khiến cậu cảm thấy bị gò bó, khó chịu.
Trong tủ đồ của cậu chỉ toàn là những chiếc áo sơ mi trắng không thôi là đen, những bộ đồ thể thao của hãng adidas và những đôi giày cũng vậy không phải là những đôi giày da đắt tiền.
Gia Ngọc đi ra khỏi phòng, không để ý đến Di đang làm gì và không quên tất cả những gì đã xảy ra hôm qua nhưng cậu vẫn lạnh nhạt vì một lí do.
“Cạch.”
Cậu vừa mở cửa bước chân ra ngoài thì Di kéo tay cậu lại.
– Khoan đã?
Cậu chợt dừng bước quay người nhìn Di.
Nhỏ đưa tay lên cài lại khuy nút áo cho cậu, đưa tay quàng ra phía cổ cậu và khẽ sát vào tai cậu nói:
– Cảm ơn vì đêm qua.
Gia Ngọc định đưa tay lên ôm lấy người con gái ấy, chỉ trông phút giây ngắn ngủi cậu cảm thấy xao lòng.
Nhưng chợt nó đã bị phá vỡ ngay tức khắc khi Di bỗng dưng đẩy cậu ra chạy đến bên một người con trai khác và ôm lấy người ấy trong sự vui sướng.
– Minh Anh, sao anh đi lâu vậy?
Di nhẹ giọng nói, miệng đưa một đường cong tuyệt mĩ.
Minh Anh khẽ vòng tay ôm lấy nhỏ và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài mượt mà của Di.
– Anh nhớ em, cô bé à!
Minh Anh mỉm cười nói.
Hai người họ đang cảm thấy vui khi được gặp lại mà không biết rằng phía sau đang có một sự hụt hẫng.
Gia Ngọc cảm thấy tim mình nhói lên một giây rồi lặng thầm quay lưng đi.
– Có khi nào xung quanh vẫn luôn có rất nhiều người luôn thực lòng thương yêu ta nhưng sâu bên trong ta luôn cảm thấy đơn độc lẻ loi?
Cậu nghĩ thầm.