Bên ngoài, Gia Ngọc đang ngồi tại chiếc gỗ, vòng tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lạnh toát hiện rõ sự đáng sợ giống như một vị thần chết có nhiệm đến tiễn đưa người xuống địa ngục.
Tại sao cậu vào được bên trong một cách dễ dàng như vậy? Là bởi vì cậu có tài trong việc phá khóa cực kì nhanh không thể biết.
– Chào cậu, xin lỗi vì tôi không nghe thấy.
Quản lý đi lại kéo ghế và ngồi xuống, cầm lấy ấm trà rót nước mời Gia Ngọc.
– Cậu uống nước đi.
Gia Ngọc cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi thả ly rơi tự do xuống sàn.
Quản lý giật mình và cố giữ lấy sự bình tĩnh trên hết.
– Di đâu?
Cậu hỏi với giọng trầm đặc.
– Cậu sẽ không bao giờ gặp lại người con gái ấy nữa.
Anh ta trả lời bình thản rồi đi lại bếp gần đó liếc nhìn con dao.
Anh ta vội chụp lấy con dao và tấn công Gia Ngọc.
Gia Ngọc vội rút kiếm và nhảy vọt lên bàn tấn công lại.
” Cheng… cheng… cheng.”
Tiếng dao kiếm cọ sát qua lại, những màn võ thuật tung ra đẹp mắt giữa hai sát thủ.
Trong phòng, Kim Nhã thắp thỏm đi qua đi lại lo lắng không yên.
Còn Di thì bị trói lại, vết thương ở đầu cứ thế mà rỉ máu ra liên tục.
– Con rắn độc.
Di gằn giọng nói.
– Mày dám nói tao là con rắn độc.
“Chát.”
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Di in hằn những ngón tay.
– Tại sao Gia Ngọc có thể vì một đứa thấp hèn như mày được chứ?
Di nhếch miệng cười nhạt.
– Tôi thấp hèn còn chị là loại phụ nữ ghê tởm.
Nhỏ thản nhiên nói ra không hề sợ.
Thực chất Di đang cố gắng chịu đựng cơn đau khi căn bệnh đang tái phát và hoành hành.
Nhỏ cắn răng chịu đựng và cáu chặt tay lại.
– Mày nói tao ghê tởm…
“Chát.”
Một cái tát nữa lên mặt Di khiến nhỏ phun ra máu.
– Ghê tởm.
Nhỏ dứt hai chữ vào Kim Nhã rồi thở gấp vì nhỏ cảm thấy ngạt thở.
– Mày…
Cơn nóng giận lên đến đỉnh cao.
– Ghê tởm.
Vẫn hai chữ đó ném thẳng vào mặt Kim nhã.
– Mày có biết tao là ai không?
Kim Nhã bóp mạnh cổ Di ép mạnh vào tường.
– Biết tất cả.
Nhưng điều tôi biết về chị chỉ là một người phụ nữ ghê tởm.
Di nhìn thẳng vào mắt cô nàng trả lời thẳng thừng.
“… ZÁ…”
Kim Nhã hét lên liên tục đẩy Di mạnh vào tường.
Di đau nhói nhưng không thể làm được gì, không thể chóng trả lại được vì quá yếu và còn bị trói lại.
Di gục ngã xuống sàn và liên tục thở còn nôn ra dịch lỏng đỏ đặc sánh.
Nhỏ bị thương nhưng máu đã tự đông lại không còn chảy ra liên tục như lúc trước nữa nhưng cơn đau thì vẫn hoành hành.
Kim Nhã rút lấy con dao ra và tiến lại gần Di, nét mặt hiện rõ sự tà ác.
– Tao sẽ giết mày, để Gia Ngọc sẽ không bao giờ biết tao là loại phụ nữ đó vì cái miệng của mày.
Kim Nhã rút con dao ra và giơ lên định đâm vào Di thì một cái bóng người thanh niên ngã xuống nền, đang cầm kiềm kề vào cổ Kim Nhã khiến cô nàng dừng tay.
Kim Nhã đứng hình không dám quay mặt lại nhìn.
– Không thể để Gia Ngọc biết được mình làm.
Phải làm gì bây giờ?
Kim Nhã thầm trong tâm.
– Chết đi.
Gia Ngọc giơ kiếm lên và chuẩn bị giết chết mục tiêu thì chợt cậu đau đầu đột ngột và mờ mắt.
Thanh kiếm rơi xuống và cậu khụy gối, không thể kiềm chế được cơn đau đầu, hai tay ôm lấy đau nằm phịch xuống sàn và ngất đi.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc…
Di gọi trong sự lo lắng, giọng nhỏ yếu ớt.
Được đà, Kim Nhã vội tháo chạy khỏi đây.
Gia Ngọc chỉ ngất đi một chút rồi tỉnh lại, cậu thấy hơi hoa mắt và lắc nhẹ đầu.
– Di đau… rất đau… Gia Ngọc…
Di càng lúc yếu hơn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
– Di.
Cậu vội đỡ Di dậy, cởi trói cho nhỏ và lấy viên thuốc Tonic- G trong áo cho vào miệng Di.
Nét mặt hiện rõ sự lo lắng tột độ.
– Cố gắng đi, Di.
Cậu bế xốc Di lên và đi lên khỏi phòng này.
Vừa bước ra khỏi phòng thì bên ngoài phòng khách, một nhóm sát thủ khoảng 10 tên đang đứng cầm kiếm chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
Trước khi đi, Kim Nhã đã dặn nhóm sát thủ giết chết người con gái kia và để người con trai ấy sống.
Gia Ngọc để Di xuống tựa vào tường và rút thanh kiếm ra rồi lao từ trên xuống chém những tên đứng dưới một cách hoạn mục.
Những tên sát thủ cũng không phải thuộc dạng vừa toàn là những cao thủ siêu hạng.
Một lần Gia Ngọc đánh với 10 tên nên cậu cũng gặp khó khăn trong việc đánh.
Nếu như đã đánh thì Gia Ngọc sẽ không bao giờ để những tên đó bị thương mà thẳng tay chém chết không thương tiếc.
Họ liên tục đánh qua đánh lại, những vật dụng trong nhà đều vỡ tan, văng tứ phía.
Những tên sát thủ đều bị cậu đánh gục và chém chết.
Cậu cũng bị thương vài chỗ ở tay và lưng.
” Xẹt.”
Tên cuối cùng bị cậu đâm từ phía trước xiêng thẳng ra sau.
Mặt cậu hiện rõ sự tàn ác tột độ.
Cậu rút kiếm ra khỏi, máu phun ra văng đầy mặt cậu và trên áo.
Cậu thở gấp và dùng tay lau đi những giọt máu trên mặt.
trong phòng bây giờ chỉ toàn sát chết và những vũng máu tanh.
Gia Ngọc vội vứt kiếm xuống và chạy lên trên xem Di thế nào.
Nhỏ giờ đã khá hơn sau khi uống viên thuốc Tonic – G.
– Cảm thấy thế nào rồi?
Gia Ngọc lo lắng hỏi.
– Di còn đau.
Nhỏ trả lời với giọng yếu ớt.
Gia Ngọc bế xốc Di lên và rời khỏi đây, trở về nhà.
…
Về đến gian nhà kính.
Gia Ngọc đưa Di lên giường nằm, giêm ống truyền dịch vào tay nhỏ, và cho nhỏ thở oxi.
Cậu đi lại tủ bảo quản lấy ống huyết tương và tiêm vào ống truyền dịch.
Cậu nhẹ nhàng dùng bông chậm những vết thương trên trán nhỏ và cánh tay.
Cậu thấy mình có lỗi với Di vì liên tục khiến nhỏ bị thương.
Giờ cậu không quan tâm gì hết chỉ lo mỗi Di mà thôi kể cả cậu bị thương cậu cũng mặc kệ.
Mà cậu cũng không hề thấy đau vì cậu đã dùng thuốc Tonic – G.
Việc bây giờ cậu nghĩ chính là phải giết chết người đã hại Di.
Cậu đi lại tủ bảo thuốc, lấy ống julio – 01 tiêm vào không quên lấy máu của mình để lấy huyết tương.
Cậu cho máu vào từng ống nhỏ rồi đứng dậy đi đến tủ bảo quản để cất.
Chợt, cơn đau đầu hoành hành lại đến khiến cậu choáng váng làm rơi những ống máu xuống sàn vỡ nát.
Cậu vội mở học tủ để lấy hủ thuốc chóng cơn đau đầu.
Nhưng cậu thấy mắt mình mờ dần không thấy gì cả, cậu lục tung cả lên.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa, quản lý Daviss bước vào.
Thấy Gia Ngọc ôm đầu đau quằn quại, quản lý vội chạy lại.
– Cậu hai, cậu sao vậy?
Quản lý lo lắng hỏi.
– Mau… lấy thuốc.
Gia Ngọc nói với giọng cố kìm nén cơn đau.
Quản lý Daviss vội lục học tủ.
– Đây phải không?
Quản lý đưa hủ thuốc màu trắng cho cậu.
Cậu vội giật lấy và bật nắp đổ thuốc ra bàn tay và uống một cách nhanh chóng.
– Cậu sao rồi?
Thuốc dần thấm, Gia Ngọc thở gấp và định thần lại.
– Có việc đang chờ cậu giải quyết ở tập đoàn ạ.
Dù biết là đã khuya nhưng tôi không thể nói đến với cậu được.
Gia Ngọc không nói gì, lại lấy hủ thuốc khác.
– Do việc học tập ngành y của cậu, đã khiến cho công việc ở tập đoàn trở nên dồn dập không giải quyết nên đã xảy ra một chút sự cố không hay.
Quản lý vẫn tiếp lời nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng.
Gia Ngọc cho viên thuốc Tonic- G vào miệng và uống.
– Cậu vẫn dùng loại thuốc đó sao, sẽ không tốt đâu thưa cậu.
Quản lý khuyên nhủ.
Gia Ngọc đóng của tủ mạnh lại khiến nó kêu lên một tiếng thật lớn, làm quản lý giật mình.
– Hình như cậu đang tức giận chuyện gì đó?
Quản lý nhìn thái độ của Gia Ngọc và có thể đoán được cậu sẽ đi giải quyết một chuyện.
– Phòng quản lý Kim?
Gia Ngọc trở nên biến sắc.
Gương mặt cậu nổi gân chằn chịt, cả hai cánh tay đều nổi gân xanh.
Ánh mắt xanh dương lóe lên.
– Cậu định đến đó làm gì?
Quản lý Daviss nhìn cậu lo lắng vì việc mà cậu sắp làm.
– Có việc.
Gia Ngọc nói giọng trầm đặc.
– Tôi biết cậu sẽ làm chuyện gì, tôi xin cậu dừng lại đi, không nên đâu ạ.
Quản lý vội khuyên răn cậu vì lo sợ cậu sẽ xảy ra chuyện.
Gia Ngọc dường như không muốn nghe theo lời quản lý nói.
Cậu đi lại chỗ tường kính và dùng tay đấm mạnh vào tường khiến chúng nứt ra và vỡ thành từng mảnh.
Cậu rút lấy một mảnh thủy tinh nhọn hoắt nắm chặt đến nỗi chảy máu từng giọt nhỏ xuống.
Cậu đi ra khỏi phòng, quản lý vội chạy theo nhưng không quên lấy một ống thuốc ức chế.
…
Tại phòng Kim Nhã.
Kim Nhã đang tắm, nước dội liên tục xuống.
Cô nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Chợt cô nghĩ đến Di và nhỏ khiến cô nàng tức giận, kèm theo sự thắc mắc.
– Tại sao Gia Ngọc lại quan tâm đến con nhỏ giúp việc thấp hèn đó chứ? Không lẽ họ có quan hệ gì sao? Không biết Gia Ngọc có biết mình làm không nữa?
Cô nàng nhíu mày rồi thôi suy nghĩ.
Cô nàng tắt vòi nước, lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể rồi mở cửa để ra ngoài.
– Trời ơi… giật cả mình…
Kim Nhã được một phen mất hồn, xém ngã khi thấy Gia Ngọc đang đứng bất động ở trước cửa phòng tắm.
Nét mặt cậu lạnh tanh trông đáng sợ như một quái thú, tay cầm mảnh thủy tinh nhọn hoắt, máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
– Sao cậu vào không mở cửa?
Kim Nhã khó chịu nói.
Gia Ngọc không trả lời mà túm lấy tóc Kim Nhã đẩy mạnh xuống giường, cậu rất tức giận.
– Cậu định làm gì vậy?
Gia Ngọc tiến lại dùng một tay đè mạnh bả vai Kim Nhã, còn tay còn lại cầm mảnh thủy tinh chuẩn bị đâm cô nàng.
– Tôi sẽ khiến cô chết đau đớn.
– Cậu điên rồi, mau buông ra.
Kim Nhã sợ hãi mặt tái mét.
Gia Ngọc định đâm thì quản lý Daviss kịp xông vào đẩy mạnh cậu ra.
– Cậu bình tỉnh lại đi.
Dường như Gia Ngọc không thể kìm chế được bản thân lúc này, vì quá tức giận.
kim Nhã vội trốn vào một gốc.
Quản lý cố giữ lấy cậu.
“Choang.”
Chợt bóng đèn trần vỡ tan, ánh mắt xanh dương ánh lóe sáng như một con dao.
Gia Ngọc đẩy mạnh quản lý hất văng vào tường.
Quản lý vội chụp cậu lại nhưng rụt tay ngay tứt khắc khi có luồng điện chạy qua khiến quản lý đau nhói.
Gia Ngọc lao thẳng đến chỗ Kim Nhã và bóp lấy cổ cô nâng lên, bóp chặt.
Kim Nhã một lúc khó thở, tay liên tục đập vào tường.
“Bốp.”
Chợt Gia Ngọc ngã phịch xuống và ngất đi.
– Lại dùng thứ thuốc đó.
Điện chợt bật mở trở lại.
Kim Nhã ôm cổ thở gấp và chạy đi.
– Bản năng trong người đã có rồi nó còn muốn gì nữa.
Duy trách móc.
– Không phải đâu thưa cậu, cậu hai đang có chuyện rất tức giận nên không thể kìm chế được và cũng một phần là do thuốc.
Quản lý Daviss tiếp lời.
– Mà cũng phải, sao mình quên mất chuyện đó được chứ.
– Cậu mau tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy đi.
Quản lý Daviss đưa cho Duy ống tiêm.
Cậu tiêm vào cho Gia Ngọc rồi đưa cậu về phòng.
– Tính nói một chuyện quan trọng với mày mà chắc có lẽ sẽ không được rồi.
Thằng này, nó đã có thời gian chịu mọi đau khổ thật dài, giờ mới thật sự có một người để yêu thương… Nếu một lúc nào đó… Hey…
…
Duy đưa Gia Ngọc về gian nhà kình rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cậu mở cửa bước vào, cởi áo khoác da treo lên cây sắt rồi đến bàn mở laptop để xem có việc nào cần giải quyết nữa không.
Cả ngày nay, cậu đã giúp Gia Ngọc giải quyết sự cố ở tập C&C thành công như ý muốn.
Cậu đánh mật khẩu để mở trang dữ liệu thì không thấy gì nó hoàn toàn trống rỗng.
Bao nhiêu dữ liệu đều bị mất hết kể cả bản sao 2WW và những dữ liệu ở trường Đại học Taemin, bản chuyển giao tập đoàn đá quý.
Duy mở camera trong phòng thì nó đã bị vô hiệu hóa, cậu dùng mọi cách khôi phục nhưng nó hoạt toàn vô dụng.
Cậu chợt nhớ: Tại phòng Vy và Di, lúc cậu lén vào để lấy một thứ thì Vy đột vào.
– Đầu óc hay quên thật… không có cái này thì không tài nào được.
Không cần biết gì nữa, người đáng nghi đầu tiên Duy đã nghĩ đến.
Cậu vội đứng dậy và đi đên nơi mà cậu muốn đến.
Vy đang cắm cúi lau những cái bát cho vào tủ.
Nhỏ ngoáp ngủ và cảm thấy mệt mỏi vì trời đã khuya lắm rồi.
Nhỏ muốn được chìm vào một giấc ngủ thật dài.
– Buồn ngủ thật… Không biết khi nào sẽ thoát được cuộc sống như thế này…
Vy đặt nhẹ cái bát vào tủ và tiếp tục cái bát tiếp theo thì:
“Choang.”
Cái bát rơi xuống sàn, vy bị đẩy mạnh ra ngoài.
– Chào cậu Duy.
Những người giúp việc cúi đầu lế phép chào và chuẩn bị chứng kiến một chuyện xảy ra.
– Nói mau, chính cô là người đánh cắp dữ liệu của tôi phải không?
Duy gằn giọng, nét mặt vô cùng tức giận, tay nắm lấy vạt áo của Vy kéo lên.
– Không.
Vy trả lời dứt khoát và hất mạnh tay Duy ra.
– Trả lại cho tôi những dữ liệu đó ngay.
Duy rút súng ra và chỉa họng thẳng vào Vy.
– Tôi không lấy.
Vy vẫn một mực khẳng định.
– Tôi biết là cô lấy và tôi còn biết trong cô có một bí mật.
Nếu cô trả nó cho tôi thì cô sẽ được an toàn rời khỏi đây, mặc không thì sẽ chết.
Duy nói một cách nghiêm túc.
– Giết đi… tôi cho phép…
Vy ngương mặt lên, bình thản đi lại chỗ Duy, dần đưa họng súng chỉa vào thái dương mình.
– Giết đi… tôi sẽ không đau… đổi lại người đau chính là anh.
Nhỏ nói rồi ném tia nhìn sắc bén thẳng vào Duy.
– Thật sự muốn vậy sao?
Duy nói, mà trong lòng cảm thấy nóng ran không giống như mọi lúc cậu đi thực hiện một vụ truy sát.
Và chưa bao giờ có ai nói vậy với cậu cả, thường thì những người cậu giết đều phải cầu xin cậu cả nhưng cậu đã không động lòng mà giết luôn, còn bây giờ thì trái lại, người này nói cậu giết đi, cho phép cậu giết.
Một điều gì đó khiến cậu không muốn, giờ cậu chỉ muốn câu trả lời đó là “không”.
Nhưng điều đó đã không đến.
– Đúng.
Vy trả lời không chút do dự.
– Được, nếu cô muốn.
Duy bóp cò cành cạch và dần đưa ngón trỏ vào chỗ chuẩn bị bắn.
Cậu giãn căng đồng tử, trong ánh mắt cậu hiện lên những tia đỏ.
Vy nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, một giọt nước mắt bỗng dưng rơi xuống.
Nhưng ánh mắt của nhỏ vẫn nhìn vào người con trai ấy của sự căm giận.
Trong lòng nhỏ đang cố chịu đựng đến ngạt thở, nó muốn vỡ ra ngay tức khắc.
Những người giúp việc xung quanh đều bịt mồm, che mặt không dám nhìn, không dám lên tiếng.
Chiếc đèn trần lớn phía trên chợt đung đưa và gần như sắp rơi xuống.
– A…
Những tiếng kêu la của người giúp việc khi thấy chiếc đèn trần đang dần rơi xuống chỗ Duy và Vy đang đứng.
– Coi chừng…
– Cậu Duy…
– Vy kìa…
Duy và Vy đều ngước lên nhìn.
Vy chợt hét lên và ngồi xuống hai tay ôm lấy đầu.
Nhỏ hoảng sợ.
– Không…
Những người giúp việc kêu to và cúi mặt khi nhìn thấy đèn đang rơi xuống ngay chỗ Vy.
“Choang.”
– A…
Một tiếng kêu nhỏ phát ra.
Chiếc đèn trần rơi xuống vỡ nát.
Dưới sàn một vũng máu loan ra.
Vy thì bị đẩy ngã ra xa, nhỏ đau nhói.
– Cậu Duy.
Những người giúp việc một lần nữa thốt lên khi thấy Duy đang nằm úp và bị chiếc đèn trần đè lên.
Một cây nhôm sắt dài đâm xiêng vào hông trái của Duy, chảy máu thật nhiều, cậu hoàn toàn bất tỉnh.
Vy hốt hoảng chạy lại, hất đèn trần qua và đỡ Duy ngã vào lòng mình.
Nhỏ vỗ nhẹ má cậu, nhỏ thật sự đang rất sợ khi thấy Duy bị vậy.
– Hoàng Duy… anh không sao chứ… Hoàng Duy? Tại sao lại làm như vậy? Đồ ngốc.
Vy liền tục mắng Duy, nước mắt cứ mà tuôn ra.
Những tên vệ sĩ vội chạy vào khi được những người giúp việc báo.
Họ đưa Duy đến phòng y.