Tại trường Đại học Taemin.
Gia Ngọc lái xe vào gara xe.
Trên lúc đến trường, Di cầm lấy điền thoại của Gia Ngọc chơi trò piano tiles 2 nên có cuộc gọi gì đến, nhỏ đều chặn lại và thoát nó đi, tập trung vào trò mình đang chơi, mặc dù nhỏ biết là ai đang gọi.
– Đi thôi.
Gia Ngọc đến mở cửa xe.
Dường như Di vẫn đang hăng say với trò chơi.
Gia Ngọc thấy vậy, cậu lấy lại điện thoại trên tay Di khiến nhỏ tụt hứng.
– Không chơi nữa, đi.
– Trả lại Di.
Nhỏ lấy lại điện thoại trên tay của cậu và bước xuống xe rồi nắm tay cậu.
– Đi.
Nhỏ kéo cậu đi và cất điện thoại vào túi.
Hai người họ rời khỏi gara.
Vừa chỉ bước ra thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về họ.
Những nữ sinh viên đều hò hét khi nhìn thấy Gia Ngọc, tất cả cầm trên tay chiếc điện thoại chụp hình cậu liên tục, nhưng họ lại gửi ánh mắt ganh tị nhìn Di.
Gia Ngọc vốn dĩ đã nổi tiếng ở trường vì độ tài giỏi cùng với Hoàng Duy.
Nhưng họ rất hiếm khi gặp được hai cậu vì chỉ có những cuộc thi quan trọng họ mới đến trường, đa phần hai cậu sẽ học tối nhiều hơn nhưng không phải ở trường.
Những nữ sinh cứ thế hò hét thì ngược lại là những con mắt khinh thường của những nam sinh viên ném vào Gia Ngọc.
Mặc kệ cho những gì diễn ra xung quanh, Gia Ngọc vẫn cứ lặng thinh nắm tay Di đi đến lớp không quan tâm chỉ xem họ là thứ vô hình.
Đến lớp, hơn 50 sinh viên đang ở bên trong tất bật chuẩn bị cho bài kiểm tra và giáo sư đọc đến tên ai thì người đó sẽ vào đi đến phòng phẫu thuật để thực hành lấy điểm.
Vì đây là đọc tên ngẫu nhiên mười sinh viên để thi nên ai cũng lo lắng cả.
Nhìn ai cũng tập trung lại thành nhóm để tranh thủ hỏi này nọ.
Riêng Gia Ngọc, cậu đưa Di vào với vẻ thản như không có gì quan trọng cả mặc dù đó là phần thi định kì quan trọng.
Chỉ vừa mới bước vào thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào Di và những lời bàn tán bắt đầu xì xào, vang vản lên như bầy ong vo ve.
– Là ai vậy?
Một sinh viên nữ lên tiếng.
– Học viên mới sao?
– Nhìn đẹp như hoa vậy.
Những nam sinh viên đều giãn căng mắt nhìn Di một cách hút hồn không chỉ có nữ, điều đó khiến họ phải ganh tị vì vẻ đẹp của mình.
Một nhóm học sinh nam đứng đầu là lớp trưởng luôn có sự cạnh tranh và muốn lật đổ Gia Ngọc cũng phải nhìn đăm đăm cô gái đang đứng bên cạnh cậu.
– Ê mày, cô gái đó đẹp ấy, tán nó đi.
– Tại sao cô gái đó lại ở đây vậy?
– Chắc có lẽ là bạn gái của thằng Gia Ngọc.
– Hay là ghẹo cô gái đó thử xem nó phản ứng sao?
– Được đó.
– Thôi, lo mà học thuộc bước tiến hành đi rồi tính sau.
Họ thôi cuộc nói chuyện và túm lại học tiếp.
Di thấy mọi ánh mắt xung quanh đang dồn về mình, bàn tán nhưng dường như nhỏ không quan tâm gì cả chỉ vén tóc mai lên rôi đeo tai nghe vào để tránh đi cái ồn xung quanh.
Nhỏ chỉ biết nhìn Gia Ngọc và cười nhẹ.
Gia Ngọc cũng vậy, không quan tâm cậu mở tủ lấy đồ cá nhân để chuẩn bị vào phòng phẫu thậu làm thực hành.
Trên tủ của cậu, có những hộp bánh, sữa và còn có quà rất nhiều.
Cậu vốn nổi tiếng trong trường vì cấp độ đẹp trai và còn học giỏi nên rất nhiều cô gái muốn theo đuổi cậu nên lúc nào trên tủ của cậu cũng ngập đầy những thứ có giá trị.
Di thấy vậy, cầm lấy một chai sữa có dán một tấm thiệp trên hộp sữa.
Trên đó có ghi:
– Sữa rất ngon, mình phải đặt mua nó ở tiệm sữa có tiếng nhất để mua cho cậu, hi vọng cậu sẽ uống nó và chấp nhận làm bạn trai mình nhé.
Anna Trần.
Di đọc lướt bằng mắt.
Và Anna Trần cũng ở ngay trong lớp này, cô nhìn thấy Di đang cầm chai sữa thấy bực mình.
– Sữa của tôi.
Cô định nhảy vọt lên thì bị đám nữ viên cản lại.
Di quay lại nhìn nữ viên đó và nhìn lại chai sữa rồi nhếch lên một nụ cười tà mị.
Nhỏ tháo tấm thiếp xuống và nói với Gia Ngọc:
– Di uống chai sữa này được không?
– Được.
Gia Ngọc đáp gọn.
Di khui lấy chai sữa và cho ống hút vào rồi uống.
Anna Trần chỉ biết nhẫn nhịn trong sự bực tức.
Gia Ngọc lấy xong đồ rồi khoác vai Di đi ra ngoài đến phòng thay đồ.
Tại phòng thay đồ, Di đứng ở ngoài đợi.
Nhỏ đi đến gần tường kính và nhìn ra ngoài sân trường.
Ánh mắt chất chứa một điều đang muốn thực hiện.
– Này, cô gái, làm gì ở đây vậy.
Chợt có nhóm nam sinh viên đến chọc ghẹo Di.
Di giật mình quay lại.
– Cô em xinh thật sự rất xinh.
Không ai chính là lớp trưởng.
Cậu ta đưa tay lên vuốt lấy má Di.
– Bỏ ra.
Di trầm giọng, lạnh lùng nói không hề có sự phản kháng.
Nét mặt nhỏ thản vô cùng và hiện lên một nét tà mị.
– Chà chà, dễ thương thật.
Em là bạn gái của thằng Gia Ngọc sao?
Cậu ta gặn hỏi.
Nét mặt đểu vô cùng.
– Phiền.
Di phán một chữ rồi quay người định đi nhưng bị một lũ vây hãm.
– Tưởng dễ dàng đi được sao?
Tên lớp trưởng lên tiếng.
– Tại sao có thể ăn nói như vậy được.
Một tên khác.
Tên lớp trưởng đẩy mạnh Di vào tường kính.
– Có tin bọn này xử đẹp em tại đây không hả?
– Một lũ hèn.
Một lời nói hết sức bình thản và đơn giản của Di.
– Dám…
Tên lớp trưởng giơ tay lên định giáng vào mặt Di cái tát thật mạnh thì… Bộp… Một cú đấm nảy lửa giáng lên mặt cậu ta, khiến cậu ngã phịch xuống sàn, miệng tứa ra máu.
Bọn tay chân xung quanh đều một phen giật mình.
Gia Ngọc đưa ánh mắt của một sát thủ máu lạnh nhìn tên lớp trưởng rồi đi lại chỗ Di khoác vai nhỏ rời khỏi đây.
Những tên xung quanh không dám hó hé gì.
– Mày có khẩu vị tốt nhỉ?
Tên lớp trưởng lên tiếng và đứng dậy lấy tay quệt môi.
Gia Ngọc và Di đứng lại và quay người.
– Coi bộ một thằng như mày cũng có gái theo nhợ.
Cô gái kia không xứng đáng với một thằng hèn như mày.
Gia Ngọc thật sự tức giận nhưng vẫn phải cố giữ bên trong không để hiện ra ngoài nét mặt.
– Mày đang cố kìm nén tức giận lắm phải không? Một thằng hèn… Tồi… Hahaha…
Bọn chúng thả sức cười một trận.
Lần này thì không thể tha được nữa, Gia Ngọc xông lại nắm lấy lấy vạt áo của lớp trưởng và đẩy mạnh vào tường, nhìn cậu ta với ánh mắt sắc tựa lưỡi dao.
Tên lớp trưởng vẫn bộ mặt đểu cá đó và cười.
– Tực giận rồi sao, ô hô.
Cậu ta lên giọng đùa cợt.
– Câm đi.
Gia Ngọc gằn giọng nói, vẻ mặt hiện rõ sự giận giữ.
– Mày muốn giết tao đúng không hả? Giết đi? Giết đi?
Tên lớp trưởng cương mặt lên, nói thẳng vào mặt Gia Ngọc và rút con dao trước mặt cậu.
Cậu ta tưởng chừng Gia Ngọc vẻ bề ngoài chẳng qua mang một dáng vẻ của một tên máu lạnh phương đông có tiếng này nọ nhưng thực chất bên trong là một kẻ nhát gan, chỉ thể hiện mà thôi.
Nhưng suy nghĩ của cậu ta đã lầm.
– Giết đi? Không dám sao?
Tên lớp trưởng cười và nhìn cậu với ảnh mắt đểu cá.
Gia Ngọc giật lấy con dao nhanh như chớp, giơ lên và đâm thật mạnh.
Những tên tay chân hoảng che mặt lại, còn Di chỉ biết đứng nhìn và cười nhạt.
Tưởng chừng như Gia Ngọc sẽ đâm nhưng không, cậu đã không làm như vậy mà đã cho tên lớp trưởng một cái đe dọa chết khiếp.
Đám tay chân mở mắt ra, hạ tay xuống và nhìn chợt thỏ phắt một hơi.
Tên lớp trưởng cũng có một phen hoảng hồn, tưởng chừng như mình sẽ tạm biệt thế giới này chỉ vì một lời nói của mình dám thách lòng của người khác.
Cậu ta ngoảnh mặt lại, thấy con dao đang kề vào cổ, cậu ta run lên bần bần, sợ hãi.
– Xin cậu, tha cho tôi, tha cho tôi.
Con dao kề sát khiến cổ cậu ta hiện rõ đường máu.
Gia Ngọc giờ hiện rõ một sát thủ máu lạnh tàn ác.
– Xin cậu…
Cậu ta vẫn van xin.
Những tên tay chân xung quanh cũng đều lên tiếng.
– Gia Ngọc, chúng tôi xin lỗi, hãy tha cho lớp trưởng đừng ra tay với cậu ấy.
Mà cậu cũng không thể làm vậy ở đây được đâu vì đây là trường học.
Một tên lên tiếng nói.
Gia Ngọc nghe được và nhìn về phía Di.
Nhỏ gật đầu và cậu hiểu được, cậu buông lớp trưởng ra và ném con dao xuống sàn.
Cậu và Di cùng đi đến phòng phẫu thuật.
Lớp trưởng và những tên khác đều nhìn họ cho đến khi khuất bóng và nhận ra rằng:
– Nhìn họ có một vẻ gì đó gọi là bí hiểm và tà độc, không thể đoán được suy nghĩ và điều muốn làm của họ.