Tại phòng phẫu thuật:
Gia Ngọc đứng bên trong cùng với các giảng viên, giáo viên chủ nhiệm và hai sinh viên để tiến hành phẫu thuật gan.
Người thực hiện đầu tiên là Gia Ngọc.
Cậu tiến đến chỗ bệnh nhân cần được phẫu thuật.
Phía trên là khu quan sát dành cho sinh viên và giáo sư chỉ đạo.
Có màn hình chiếu để quay lại cuộc giải phẫu của sinh viên cho các giáo sư xem.
Di cũng ở trong đó, nhỏ đứng nhìn xuống Gia Ngọc và mĩm cười với cậu.
Bắt đầu vào cuộc giải phẫu.
Gia Ngọc cầm lấy dao mổ và chuẩn bị.
– Huyết áp 110 trên 60.
Nhịp tim 88 và mức độ bão hòa là 97%.
Được rồi giờ em hãy bắt đầu loại bỏ khối u tuyến tụy của bệnh nhân đi.
Một giảng viên lên tiếng.
Hai sinh viên đứng lo lắng và chú ý tập trung hết mức vì đây là một bài thực hành khó.
Gia Ngọc bắt đầu mổ.
Phía trên khu quan sát, những lời bàn tán bắt đầu xì xào.
– Bài thực hành này không phải dễ.
– Để loại bỏ khối u tuyến tụy thì cần phải có phương pháp nào đó.
– Thật sự lo lắng hết sức đây, không biết có làm được không? Nghe nói ca phẫu thuật rất dễ mắc lỗi trong việc cắt bỏ khối u vì sợ cắt phải động mạch máu.
– Các em trật tự đi, hãy quan sát Gia Ngọc thực hiện mà rút kinh nghiệm.
Giáo sư chỉ đạo ra lệnh cho các sinh viên im lặng:
Các sinh viên đều im lặng và chú ý quan sát.
Tiến trình phẫu thuật đang diễn ra rất tốt chợt Gia Ngọc cảm thấy mắt mình mờ đi đột ngột không thất gì cả, cậu dừng lại.
Điều này khiến cho những người xung quanh lo lắng.
– Gia Ngọc, em có sao không vậy?
Một giảng viên lên tiếng.
Gia Ngọc cố định thần lại và tiếp tục.
Cậu cầm lấy bovie vào phần mổ nhưng vì hoa mắt mà cậu đã làm cho động mạch bụng bị vỡ và máu phụt ra bắn lên mặt cậu.
– Em đang làm gì vậy hả, động mạnh bụng bị vỡ rồi kìa, máu chảy nhiều quá.
Giảng viên vội lo lắng lên tiếng, những người xung quanh đều đi lại quan sát.
Phía trên những học viên cũng phải bất ngờ nhìn.
– Lần này thì tiêu rồi.
Giáo sư chỉ đạo lắc đầu.
– Chúng ta nên làm gì đây giáo sư?
Giáo viên chủ nhiệm lớp nhìn lên giáo sư và hỏi nhanh.
Máu một lúc ra nhiều hơn và huyết áp của bệnh nhân không được ổn định.
Gia Ngọc không có gì gọi là lắng, cậu bỏ qua sự thắc mắc về vấn đề sức khỏe của bản thân, cậu tập trung suy nghĩ phương pháp cần làm bây giờ một cách nhanh nhất.
Giáo sư chỉ đạo vội cầm lấy micro và nhìn xuống Gia Ngọc nói:
– Gia Ngọc, đừng hoảng loạn.
Giờ thì bắt đầu quá trình nén lại đi.
Rất khó để cầm máu bằng cách khâu động mạch ở giai đoạn này.
– Tôi hiểu rồi.
Hãy bắt đầu quá trình nén đi Gia Ngọc.
Giáo viên chủ nhiệm nói với Gia Ngọc nhưng dường như cậu ấy không làm theo mà thực hiện theo một hướng khác.
Cậu đã chợt nhớ ra một phương pháp mà cậu đã đọc qua một cuốn sách y học.
Cậu bắt đầu thực hiện, khiến cho mọi người cảm thấy hoảng loạn hơn khi cậu lại đi hướng khác mà không nghe theo lời của giáo sư đã hướng dẫn.
Cậu phẫu thuật theo cách của cậu, bảo vệ mạch bụng.
Cậu cầm bovie tiến vào phần mổ và làm, cậu khâu lại động mạch gốc bên phải rồi dùng kẹp để cầm máu.
Không ai hiểu cậu đang làm gì cả và đều mang một trạng thái lo lắng.
– Em đang làm gì vậy hả Gia Ngọc?
Giảng viên lên tiếng.
– Mau dừng lại đi.
Giáo viên chủ nhiệm lo lắng khuyên Gia Ngọc.
– Im đi.
Gia Ngọc gằn giọng, làm mọi người xung quanh coi như đứng hình vì thái độ của cậu.
Những người đứng phía trên chú ý quan sát và không thể nào là không rì rầm xôn xao được.
– Cậu ta đang làm gì vậy?
– Liệu có thể bảo vệ được mạch bụng không chứ?
– Đang làm bằng phương pháp gì?
– Có lẽ cậu ta đang cho một quả lựu đạn vào chăng? Nguy cơ?
– Đường đường là một học viên giỏi đạt loại A trong các bài thi, có lẽ bây giờ thì không được.
Lớp trưởng ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt gì đó gọi là xem thường, cậu ta vẫn không có gì sợ cả, vẫn thản như bình thường.
– Nếu như tôi thì tôi sẽ dùng phương pháp tách động mạch…
– Tách cái gì chứ?
Đang định nói thì Di chợt cắt ngang và lên tiếng khiến cho mọi người đều đổ dồn về nhỏ.
– Appleby.
Nói rồi Di cười nhạt và mở cửa đi ra ngoài.
– Phương pháp Appleby?
Mọi người xung quanh đều đồng thanh và nhìn nhau.
– Đó là một phương pháp không phải đơn giản đâu các em.
Giáo sư vừa nhìn Gia Ngọc thực hiện vừa nói.
– Phương pháp này em chỉ mới nhìn qua sách thôi.
– Nhưng mà tại sao có thể dùng phương pháp này làm phẫu thuật được chứ?
Lớp trưởng nhìn vào màn hình quan sát.
Ở phía dưới, các giảng viên đều lo lắng cho phần thực hiện của Gia Ngọc và liên tục gặn hỏi.
– Em đang làm gì vậy hả?
– Nếu làm không được thì mau đi ra chỗ khác ngay, đừng để bệnh nhân gặp nguy hiểm.
Giáo viên chủ nhiệm đang rất lo lắng và còn bực tức.
– Thôi đi Gia Ngọc, không được thì mau tránh ra đi.
Một sinh viên nam lên tiếng.
– Im lặng.
Tôi đang dùng phương pháp Appleby.
– Cái gì?
Mọi giảng viên lại thêm phần sửng sốt.
– Tách khối u tuyến tụy làm sao dùng phương pháp đo được?
Giảng viên thực sự tức giận.
– Khi khối u đã trở nên khó tiếp cận bởi vì vị trí các động mạch trong cơ thể.
Vì việc phẫu thuật trở nên khó khăn nên nhiều bác sĩ đã bỏ cuộc.
Nhưng đằng này lại là một sinh viên chưa dày dặn kinh nghiệm.
Một giảng viên khác nói.
– Nếu như sử dụng phương pháp này, lá gan không còn động mạch để cung cấp máu.
Việc tranh cãi vẫn diễn ra thì Gia Ngọc vẫn tập trung thực hiện ca phẫu thuật.
Họ đã cố nói với cậu dừng tay lại nhưng cũng vô ích.
Mọi lời nói cứ vang vản bên tai khiến cậu có chút tức giận vì họ chẳng hiểu gì cả, buộc cậu phải lên tiếng:
– Nhìn kỹ từng inch trên slide đó đi.
Lời nói của cậu, mọi giảng viên nghe được và đều hướng về màn hình chiếu phía trên, kể cả giáo sư chỉ đạo và sinh viên.
– Động mạch treo tràng trên.
Giáo sư quan sát kỹ và ngạc nhiên khi nhìn vào cấu trúc gan, hệ thần kinh bụng.
Giáo sư vội quay xuống nhìn Gia Ngọc ngay tứt khắc, cậu ấy đã cầm được máu, tiến hành cắt bỏ động mạch bụng và sau đó dùng bovie loại bỏ khối u.
– Không thể nào, sao em ấy có thể làm được như vậy?
Giáo sư không khỏi bất ngờ.
– Cậu ta gặp may rồi.
– Gia Ngọc đúng giỏi thật.
– Có lẽ lần này lại đạt loại A cho xem?
Những lời tán dương từ phía sinh viên.
Phẫu thuật xong, Gia Ngọc thở nhẹ một hơi, thỏa mãn.
Các giảng viên không còn gì để nói với cậu hơn nữa, chỉ biết nể phục một sinh viên kì cựu của trường.
Gia Ngọc cúi đầu chào các giảng viên và ra khỏi phòng.
Cậu thay đồ rồi về lớp, cậu cũng không để ý Di đang làm gì, cậu nghĩ Di đi đó xung quanh đây.
Gia Ngọc cảm thấy đầu mình ê ẩm và hoa mắt nên ngồi xuống ghế, hai tay vòng lại trước ngực và nhắm mắt lại tĩnh tâm một mình.
…
Di từ chỗ phòng thay đồ ở khu tập thể phía sau trường bước ra, trên mình mặc áo sơ mi đen, tóc búi gọn lại, đeo kính áp tròng màu tím và đội mũ lưỡi đen cụp xuống.
Phía sau có đeo thắt lưng có gắn một thanh kiếm nhật dài.
Nhỏ bước ra ngoài và cầm lấy điện thoại và gọi:
– … Alo…
– Mọi chuyện sao rồi?
– Thưa tiểu thư, ở biệt thự thất bại rồi ạ, quả bom mà tiểu thư Sona gài vào đã bọ hỏng.
Còn về việc ám sát Gia Kỳ cũng vậy, bọn chúng đang đuổi theo Sona đến trường Đại học có cả cậu Duy, Gia Kỳ và Kim Nhã.
Cô hãy nhanh chóng giải quyết nhanh đi ạ.
Bên đầu dây trả lời.
– Tôi hiểu rồi.
Di cúp máy và đi đến phòng học mà mình muốn đến.
Nhỏ mang khẩu trang vào chỉ để lộ ánh mắt tím sắc lẽm.
…
Tại phòng học, Gia Ngọc đang trong trạng thái ngủ nhưng mắt vẫn khẽ nhắm hờ.
Cả dáng người toát lên một vẻ đẹp lạnh lẽo hút hồn.
Cậu dần chìm trong giấc ngủ, đầu óc cảm thấy được thư giản hẳn không còn nghĩ ngợi gì nhiều.
Cánh cửa ra vào từ từ hé mở, một cô gái mặc nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới chậm rãi bước vào, bước chân nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động.
Khuôn mặt bị che đi bởi chiếc khẩu trang màu đen cùng với mũ lưỡi trai cùng màu, ánh mắt tím sắc sảo đầy bí ẩn nhìn trừng vào người con trai kia.
Trên tay cầm con dao sắc nhọn tiến lại gần Gia Ngọc, miệng lẩm nhẩm vài chữ:
– Có thù phải trả.
Cô cầm chắc con dao trong tay và giơ thẳng dao định đâm thẳng trực diện về phía Gia Ngọc nhưng bị bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy.
Cậu bất ngờ đứng bậc dậy đẩy cô gái vào tường, kề con dao sát cổ, máu chảy ri rỉ xuống lưỡi dao.
Ánh mắt tím hiện lên sự đau rát và có chút gì đó sợ hãi.
Cô cố chống cự nhưng không thể vì chỉ cần cô xê dịch thì có thể chết ngay bậy giờ.
Gia Ngọc nhìn thẳng vào mắt màu tím bí ẩn của người con gái đó, chợt cậu cảm thấy tim mình nhói lên một giây, ánh mắt chuyển sang thoáng buồn lạnh lẽo, dường như cậu đã phát hiện ra một điều.
– Giết đi.
Cô gằn giọng nói dứt khoát.
– Em chính là…
Giọng nói cậu chợt run lên nhưng đang định nói ra thì có một con dao lia qua xượt vào cánh tay cậu, tạo nên vết thương dài và tứa ra máu.
Con dao trên tay cậu xuống, cậu quay lại nhìn ra phía cửa thì thấy có một cô gái mặc đồ tựa như cô gái mà cậu đang giữ.
– Rose…
Được đà Rose đẩy Gia Ngọc ra và định chạy đi thì Duy cùng một nhóm vệ sĩ vào chặn mọi lối đi.
Rose và Sona nhìn xung quanh.
Tình thế bây giờ buộc họ phải ra tay, Sona rút kiếm còn Rose dùng tay không.
– Mau bắt họ lại.
Duy ra lệnh cho vệ sĩ.
– Đừng…
Gia Ngọc chưa kịp nói gì thêm thì họ đã xông vào tấn công.
Những tên vệ sĩ tấn công về phía Sona, kể cả Duy.
Còn Rose thì mặt đối mặt với Gia Ngọc.
Cậu có vẻ không muốn hề muốn ra tay nhưng điều đó đã không cho phép, chính cô gái đó đã trực tiếp tấn công cậu.
Đôi bên đều đánh nhau bằng những pha võ thuật hết sức ngoạn mục.
Một lớp học trở nên rối loạn, chỉ toàn chém giết, máu me bê bết.
Sona đánh với đám vệ sĩ khiến cô có vẻ kiệt sức dần và còn phải đối phó với Duy.
Cô đánh với Duy và dường như không thể chóng cự được nổi nữa vì cậu quá giỏi.
Cô liên tục bị đánh vào tay và vùng bụng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
– Cô sẽ không đánh bại được tôi, hãy dừng lại đi.
Duy lên tiếng.
Sona không nói gì cả mặc cho mình bị thương thì cô vẫn tiếp tục tấn công cậu.
Cô cầm chặt kiếm của mình rồi đi thật nhanh tới chỗ Duy và định đưa ra nhát chém thì đã bị Duy tấn công lại một phát thật mạnh vào vùng bụng ngã phịch xuống.
Giờ Sona đã thực sự không thể đứng dậy nổi, cô ôm lấy bụng của mình, vẻ mặt nhăn lại vì đau.
– Sona…
Rose quay lại nhìn thấy Sona bị thương nặng và nằm bệt dưới sàn, cô vội kêu lên.
Cô đang đánh với Gia Ngọc thì bị cậu tấn công lại, khiến mọi động tác đều bị hỏng.
Gia Ngọc thấy vậy nhanh chóng dừng tay lại.
Rose vội chạy lại chỗ Sona và đỡ cô ấy đứng dậy, nét mặt vô cùng lo lắng.
– Mau bắt họ lại.
Duy nhanh chóng ra lệnh cho vệ sĩ.
Sona thừa cơ rút súng từ trong áo ra và bắn vào cửa kính.
“Choang.”
Cửa kính vỡ nát, những mãnh vỡ bay tứ tung.
Rose và Sona nhanh chóng nhảy qua bậu cửa sổ.
Gia Ngọc và Duy cùng đám vệ sĩ không kịp phản ứng gì chỉ biết nhìn xuống và họ đã biến mất ngay sau đó.
Gia Ngọc cũng chạy đi khỏi với vẻ rất vội và lo lắng.
– Sona, cô hãy đợi đó, sẽ có một lúc tôi vạch trần được bộ mặt thật của cô.
Duy gằn giọng nói và cùng nhóm vệ sĩ rời khỏi.