Ở phía dưới, đám đông tập trung lại với những lời nói vang vảng.
Bất chợt mọi người đều rẻ ra thành hai hàng để cho chiếc xe hơi màu đen chạy vào và dừng lại trước tập đoàn Hoàng Gia.
Từ trên xe, Nguyên Khôi bước xuống với dáng vẻ rất bảnh, ngẩn cao mặt nhìn lên phía trên rồi nhếch môi cười.
Anh ta nhanh chóng thu hút mọi ánh mắt của báo chí và mọi người.
– Lí do cậu Hoàng Gia Ngọc muốn tự tử là do tập đoàn của cậu ta bị phá sản.
Nguyên Khôi nói giọng đều đều chứa đựng sự khinh bỉ, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào những ống kính của các tên nhà báo.
– Cậu Nguyên Khôi đây có lẽ là người biết rõ nguyên nhân này, có thể nói thêm cho chúng tôi biết được không?
Một tên phóng viên đi tới hỏi.
– Với thái độ làm ăn hợp tác của cậu ta thì dẫn đến phá sản là điều hiển nhiên vì cậu ta quá thờ ơ và còn quá trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm.
Chắc bây giờ cậu ta chán đời nên muốn đi tự tử.
Thật ra thì cậu ta quá trẻ mà đã làm chủ tịch thì chỉ làm bù nhìn cho tập đoàn thôi.
Nguyên Khôi tiếp lời.
– Thật vậy sao, đối với một người giỏi như Gia Ngọc thì không có gì khó khăn về quản lí và giải quyết công việc.
Chỉ là cậu ấy quá tin tưởng người khác thôi nên mới bị họ lừa.
Hoàng Duy từ trong đám đông bước ra nói, ánh mắt thản nhiên nhìn Nguyên Khôi, hai tay đút vào túi quần.
Cậu biết Gia Ngọc sẽ không bào giờ đi tự tử vì mấy vụ như thế này, chẳng qua Gia Ngọc muốn giải tỏa tâm trạng mà thôi nhưng không ngờ lại làm tâm điểm gây chú ý đến bàn dân thiên hạ.
Hoàng Duy lấy điện thoại ra bấm số gọi.
– Như thế đủ rồi, xuống đi Gia Ngọc.
Gia Ngọc tắt máy rồi cậu nhảy xuống nền và bình thản đi tới chỗ ông Lâm, nét mặt tỉnh bơ.
– Muốn có mọi thứ sao, không dễ như ba nghĩ đâu, ba à.
Cậu nói một câu dứt khoác không nhìn thẳng vào mặt ông ta, nhếch môi cười rồi đi thẳng khỏi đây.
Ông Lâm xiết chặt tay tức giận không thể nói được gì, ông ta đã bị Gia Ngọc đem ra làm trò đùa cho thiên hạ, làm ông bỏ tất cả công việc để lên đây.
Niềm hi vọng có được tài sản từ mẹ Gia Ngọc coi như tan vỡ.
Di và Vy cũng vừa tới nơi, hai nhỏ vội chen vào đám đông.
Di cảm thấy lo lắng giống như có cái gì đó chặn lại đến ngạt thở.
Đập vào mắt nhỏ là Nguyên Khôi đang nhìn nhỏ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn và chợt cúi đầu chào một cách kính nể.
Đám đông bắt đầu giải tán sau khi mọi chuyện được kết thúc, Gia Ngọc từ trong bước ra với một sự thản nhiên như thường ngày nhưng men say thì vẫn còn, cậu dừng lại đưa ánh mắt vô hồn nhìn Di rồi sau đó quay lưng đi một cách lạnh nhạt.
Di vội đi theo cậu nhưng với một khoảng không được gần.
Hai người cứ đi chầm chậm trên con đường vắng lặng đêm khuya, gió phả lạnh đến run người.
Di nhìn người con trai đang đi phía trước và thầm nghĩ về điều gì đó.
Gia Ngọc chợt dừng lại, đứng gần cầu sông Hàn, ánh mắt nhìn xuống dưới dòng sông.
Di cũng đứng lại nhưng không đi tới chỗ Gia Ngọc.
– Em thật sự muốn vậy sao?
Gia Ngọc trầm giọng hỏi, không quay lại nhìn Di một lần.
Di im lặng không nói gì cảm thấy khó hiểu khi Gia Ngọc hỏi.
Trong đầu Di xuất hiện nhiều câu hỏi thắc mắc, tại sao Gia Ngọc lại hỏi vậy? Thái độ của cậu rất kì lạ vừa mới đây còn cười với nhỏ nhưng sao bây giờ lại cảm thấy lạnh nhạt và thờ ơ như thế, không lẽ đã cậu đã biết chuyện gì đó? Ánh mắt Di nhìn Gia Ngọc đầy sự đa nghi.
– Có muốn tới Đại Dương Xanh không?
Gia Ngọc nói khiến dòng suy nghĩ của Di tan biến.
Di hơi bất ngờ khi nghe cậu nói muốn tới Đại Xanh, nhỏ chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Cậu lấy điện thoại ra gọi.
– Tôi muốn đặt một tour du lịch tại Đại Dương Xanh, tôi sẽ trả trọn gói không ai được phép tới đó cho đến khi chúng tôi rời đi.
Dứt lời cậu tắt máy rồi đi tới nắm tay Di đi khỏi đây.
Di vẫn cảm thấy thắc mắc về hành động của Gia Ngọc nhưng thôi nhỏ không nghĩ tới nữa.
Nhỏ có cảm giác như có gì đó đang ép buộc giữa nhỏ và cậu.
…
Tại biệt thự Cube.
– Ba à, tập đoàn C&C do thằng Gia Ngọc đứng đầu đã rơi vào tay Nguyên Khôi rồi, coi như chúng ta mất đi một số vốn lớn và cả quan hệ hợp tác làm ăn nữa.
Ngay từ đầu, con đã nói với ba rồi nó còn quá trẻ, chỉ mới 23 tuổi thôi thì làm được gì chẳng qua nó chỉ giỏi lập ba cái hệ thống bảo mật thôi.
Cùng lắm chỉ là bù nhìn.
Gia Kỳ nói giọng chanh chua, nét mặt ngang ngược.
– Ta đang tức chết đây, nếu biết như thế ngay từ đầu ta đã không giao cho nó tập đoàn này.
Ông Gia Lâm gằn giọng nói.
– Bây giờ nó chẳng còn gì trong tay, nó cũng không dám vát mặt về đây.
Giờ nó cũng không khác gì một thằng ăn hại.
Giống như một thứ bỏ đi thôi.
Gia Kỳ vẫn nói giọng vừa rồi.
– Dù sao nó cũng là em trai con.
Cho dù nó mất tất cả nhưng nó vẫn còn khối tài sản mẹ nó để lại cho nó.
Theo ta biết ông ngoại của nó ở nước ngoài sở hữu tập đoàn làm ăn rất lớn và hợp tác rộng rãi, ông ta sẽ để cho nó kế thừa sau này.
– Nhưng giờ ông ta còn nhớ đến nó hay không là một chuyện? Còn việc mẹ nó để lại tài sản cho nó cũng là một chuyện? Trừ phi, nó chết thì mới thuộc về chúng ta vì lúc trước chúng ta đã giao kèo rồi.
Gia Kỳ nói giọng chứa vẻ nham hiểm và đầy tham vọng.
– Vậy thì chỉ còn cách là phải giết chết nó.
Quản lý Daviss đứng ở ngoài nghe hết tất cả những lời thâm độc của hai cha con ông Lâm.
Quản lý vội đi khỏi đây và nghĩ thầm về việc ông Lâm dự định sẽ làm, quản lý cũng không ngờ rằng lại có ngày cha giết con chỉ vì muốn có được tài sản kết sù kia.
…
Sáng tại Đại Dương Xanh.
Đúng theo lời Gia Ngọc nói, không một bóng dáng khách du lịch nào tới đây.
Quản lý khu resort và nhân viên phục vụ đều đứng chờ đời để chào đón họ.
Gia Ngọc từ ngoài đi vào trước sự cúi chào lịch sự của nhân viên phục vụ.
Cậu tới chỗ quản lý đưa tấm thẻ VIP cho quản lý rồi đi một cách lạnh lùng.
Quản lý chỉ biết đứng đơ nhìn cậu bước đi chưa kịp nói một câu nào.
Còn Băng Di, Kiều Vy và Hoàng Duy chỉ biết đi theo sau, nhìn họ có vẻ bơ phờ như không ngủ.
Họ đã đi ngay trong đêm khi quyết định đột ngột của Gia Ngọc.
Sau khi sắp xếp gọn đồ trong phòng, họ cùng nhau đi ra biển.
Đến biển, Di và Vy cùng nhau vui đùa dưới biển, trêu đùa qua lại với nhau vui vẻ.
Còn Gia Ngọc và Hoàng Duy ngồi trên mỏm đá nói chuyện.
Gió ngoài biển phả vào hai khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía xa vời của biển khơi.
Sóng biển đập dồn dập vào những tảng đá.
– Gia Ngọc, không lẽ mày định chịu đựng thầm lặng vậy sao?
Duy nhẹ giọng hỏi tiện tay cầm lấy hòn đá ném xuống dưới biển.
– Tao không biết, có lẽ tốt hơn để nó diễn ra theo một cách tự nhiên.
Gia Ngọc đáp cũng làm hành động giống Duy vừa rồi.
– Bây giờ mày không còn gì nữa thì có dự định gì chưa?
– Tạm thời sẽ ngưng học y và ở đây vài ngày để mọi chuyện lắng xuống.
Đừng lo tao còn khoản thu nhập riêng.
Gia Ngọc nói rồi đứng dậy nhảy xuống mỏm đá cho tay vào túi quần đi còn Duy thì vẫn ngồi lại với một tâm trạng riêng.
Di và Vy tươi cười vui vẻ trong sự tự do không có sự cản trở.
Di thấy Gia Ngọc đi lại chỗ chiếc ghế nằm ngồi đấy, hai tay đan xen và nhìn ra ngoài biển với một vẻ thờ ở không có gì thú vị.
Di thấy vậy định đi lại chợt có chuông điện thoại reo lên.
Nhỏ đi sang chỗ khác nghe máy:
– Alo!
– Là tôi quản lý Daviss đây.
Ngài chủ tịch cho tôi gọi tiểu thư về để phẫu thuật gấp vì ngài đã tìm ra bác sĩ có thể chữa được bệnh cho cô.
Còn một chuyện nữa, hai cha con Gia Lâm muốn mưu sát Gia Ngọc để độc chiếm tài sản mà cậu được thừa kế từ mẹ đã qua đời của cậu.
Di im lặng không nói gì chỉ đứng thần người một lúc nhìn Gia Ngọc, trong đầu đang toan tính một chuyện sẽ làm.
– Alo, tiểu thư có nghe tôi nói gì không?
– Hiện tại tôi đang ở Đại Dương Xanh cùng với anh ta, tôi sẽ về phẫu thuật.
Mọi kế hoạch vẫn diễn ra như dự định đi.
Di nói rồi tắt điện thoại bỏ vào túi sau đó đi lại chỗ Gia Ngọc và ngồi xuống bên cạnh cậu.
Gia Ngọc không quay lại nhìn Di cũng không có phản ứng gì, ngồi thần người ra đó.
Di cũng ngồi thần người tập trung suy nghĩ về việc chuẩn bị làm.
– Di muốn đi nhà thờ, anh đi cùng chứ?
Di nhẹ gióng nói.
Gia Ngọc im lặng không nói gì chỉ gật đầu đáp rồi nắm lấy tay nhỏ đi tới đó.
Tại nhà thờ.
Di ngồi bên trong một căn phòng kín cùng với người cha ở nhà thờ, còn Gia Ngọc ngồi trên dãy ghế gỗ dài ở phía ngoài mắt khẽ nhắm hờ.
– Nhân danh Cha, con và Chúa thần, A men.
Di đưa tay thể hiện sự thành kính đối với Đức cha.
– Tin vào phúc lành và ân sủng của Chúa, phản ánh những tội lỗi con đã phạm và hãy thú nhận sự thật.
Cha nói giọng đều đều.
– Con đã cầu nguyện rằng con có thể giết hết tất cả những kẻ thù của mình.
Di nói với giọng cay đắng, lòng bỗng dưng thắt lại, ánh mắt đọng nước trên hoen mi.
– Bây giờ đó vẫn là điều con muốn sao?
Cha nhìn Di với ánh mắt lãnh đạm.
– Trong thời gian qua, con đã cầu cho mình chết đi nếu không thể trả thù được.
Nhưng Chúa trời đã không để bất cứ điều gì thành hiện thực.
Di gằn giọng nói, nước mắt cứ thế rơi xuống.
– Chúa hồi đáp cho những lời cầu nguyện không theo cách chúng ta muốn.
Con đã cầu nguyện với sự ghét bỏ, nhưng Chúa đã trả lời con bằng sự yêu thương.
Rose, con có yêu người đang hiện ở bên cạnh con không?
Cha nhìn thẳng vào mắt Di nói một cách nghiêm túc.
Di có vẻ chần chừ trước câu hỏi của cha.
– Con có yêu cậu ấy không?
Cha nhấn mạnh câu hỏi đó.
– Vâng, con nghĩ là vậy.
Di đáp với giọng nghẹn lại.
– Vậy thì lời cầu nguyện của con đã có câu trả lời.
Cảm ơn vì phúc lành của Chúa.
Cha mỉm cười.
– Nhưng co lo sợ… rằng con sẽ mất anh ấy vì tình yêu của con dành cho anh ấy.
Di nói vẻ mặt có chút bối rối lo sợ, tay cáu chặt lại vạt váy.
– Con người không thể thay đổi được những gì Chúa đã quyết định.
– Vậy thì con nên làm gì?
Di vội hỏi tiếp.
– Hãy xin lòng xót thương của Chúa và yêu cậu ấy nhiều hơn.
– Thậm chí vì con mà có thể cuộc đời anh ấy sẽ trở nên khó khăn hơn?
– Hãy yêu thương kẻ thù, vậy thì linh hồn của cả hai sẽ được Chúa cứu rỗi.
Con sẽ làm thế chứ?
– Vâng… con sẽ làm như vậy.
Di đáp khóc trong thầm lặng, chỉ có như vậy thì nhỏ mới thực sự cảm thấy nhẹ lòng và giải quyết được vướng mắc mà mình mắc phải.
Gia Ngọc ở bên ngoài trong sự tỉnh lặng, tĩnh tâm một mình.
Chợt có lũ trẻ con chạy lại chỗ cậu và kéo lấy tay cậu.
– Anh ơi ra chơi với tụi em được không? Bọn em thấy anh có vẻ buồn buồn?
Một thằng bé ngây thơ với ánh mắt long lanh nâng cao giọng trong trẻo nhìn cậu nói.
Gia Ngọc không nói gì, mỉm cười, lấy tay xoa nhẹ lên mái tóc cậu bé rồi đứng dậy đi cùng lũ nhóc ra bờ suối.
Tại nơi đó, nước chảy róc rách qua những khe đá, những đá cuội nhỏ nhìn rõ qua mặt nước trong veo.
Phong cảnh ở đây cô cùng thanh bình mát mẻ không có ai quấy rối và làm phiền ngoại trừ là những tiếng cười của lũ trẻ con ở cô nhi viện.
Hồi cậu đậu vào Đại học y Tae min để học tập để trở thành một bác sĩ thực thụ, cậu thường hay tới đây để chữa bệnh và chăm sóc cho những đứa trẻ mồ côi không có người thân.
Nhưng về sau cậu ít đến đây do công việc bận rộn.
Cậu chơi đùa cùng với bọn trẻ dưới nước khác hẳn với con người lạnh lùng ngày nào.
Di nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ và nụ cười của Gia Ngọc cảm thấy yêu thương Gia Ngọc một cách lạ thường, nhưng sao nhỏ vẫn thấy ánh mắt của cậu chất chứa nỗi đau thầm kín bên trong.
Di vén tóc qua một bên rồi nhấc chân đi tới chỗ Gia Ngọc đang chơi với bọn trẻ.
Đang đi thì không may Di bị trượt chân do bãi rêu xanh trên tảng đá suýt ngã nhờ một cậu bé kịp nắm lấy tay giữ lại.
– Chị không sao chứ?
Cậu nhóc nhẹ giọng hỏi.
– Chị không sao, cảm ơn nhóc nhiều.
Di mỉm cười trả lời xoa lấy mái tóc của cậu nhóc.
Gia Ngọc lo lắng đi lại hỏi:
– Có sao không?
– Không sao.
Di trả lời, nhấc chân lên định đi tiếp thì nhỏ nhăn mặt lại vì đau không thể đi được.
Gia Ngọc cúi người xuống xem và biết nhỏ đã bị trật khớp chân.
Cậu bế Di lên bờ ngồi trên bãi cỏ xanh rồi chỉnh lại khớp chân cho nhỏ với mọi thao tác nhanh chóng.
Di nhìn vào từng cử chỉ của cậu làm, cậu thật sự khác hẳn so với lúc ở trong công việc.
Nhìn vẻ mặt của cậu bây giờ vô cùng hốc hác và bơ phờ dường như cậu có vẻ gầy đi.
Điều này khiến Di có vẻ lo lắng nhưng cho dù có hỏi thì cậu cũng chẳng quan tâm.
– Cảm ơn anh.
Di nói làm cho mọi động tác của Gia Ngọc dừng lại.
Cậu nhìn nhỏ có chút khó hiểu.
– Không, không có gì đâu.
Nhỏ tiếp lời nhìn đi chỗ khác.
Gia Ngọc vẫn giữ trạng thái như ban đầu nhìn bọn trẻ nô đùa.
– Anh có muốn đi với Di đến một nơi khác sống không?
Di nhẹ giọng hỏi, nhìn thẳng vào mắt Gia Ngọc.
– Tôi muốn có một sống bình thường, muốn trở thành một bác sĩ.
Giàu có, quyền lực khiến tôi trở thành một kẻ máu lạnh.
Tôi không thích thế nhưng cuối cùng… tôi cũng trở thành một kẻ giết người thầm lặng.
Cậu trả lời một câu lạc chủ đề không đúng ý câu hỏi của Di.
Chợt cả hai đều im lặng không một ai nói gì cả.
Di chỉ biết nhìn xuống mặt suối trong veo cùng với dòng duy nghĩ trong đầu.
Nhỏ quyết định bỏ mặc quá khứ để cùng người con trai này đi đến một nơi có hạnh phúc.
Nhỏ sẽ không sống trong niềm cay đắng với một trái tim đầy oán hận, cứ như thế nhỏ sẽ không biết đi về đường nào nếu cứ tiếp tục trả thù.
Ở một nơi khác trong thành phố.
Kiều Vy và Hoàng Duy cùng đi dạo trong khu phố nhỏ gần đó.
Vy thì đi trước còn Hoàng Duy thì đi sau, hai người đi cách nhau một đoạn.
Ở đây vô cùng tấp nập người qua lại, những tiếng nói xôn xao của những người bán hàng thủ công mĩ nghệ và đặc sản nơi đây.
Vy dừng lại tại một cửa hàng bán đồ lưu niệm, nhỏ nhìn qua một lượt và dừng lại ở một món đồ đó là một chiếc đồng hồ.
– Đồng hồ này bao nhiêu vậy ạ?
Kiều Vy cầm nó lê đưa trước mặt chủ quán hỏi.
– Cái này thuộc hãng SKONE CH 119, mặt đen da bạc hơi đắt tí.
Chủ quán mỉm cười trả lời.
– Thôi cho cháu lấy cái này.
Kiều Vy nói rồi lấy trong túi ra cái thẻ ATM để lên bàn thanh toán, sau đó lấy đồng hồ chạy tới chỗ Hoàng Duy nắm lấy tay cậu và đeo nó vào tay cậu.
Hoàng Duy bất ngờ có chút giật mình khi thấy hành động kì lạ của Vy.
Cậu đơ người nhìn Vy với ánh mắt khó hiểu.
– Cái này tôi tặng anh, hãy giữ lấy nó cẩn thận.
Vy nói giọng hồn nhiên, ra dáng một cô gái năng động cá tính.
Vy nhìn cậu nở một nụ cười tươi rồi quay người chạy đi về phía trước.
Duy nhìn tay mình, nhìn chiếc đồng hồ bạc rồi chợt cười thầm một mình, một nụ cười nguyên vẹn.
Nhiều khi cậu cũng chẳng hiểu được tính cách thay đổi thất thường của Vy.
“Chát”
– Đi đứng kiểu gì vậy? Cô không có mắt hả?
Tiếng quát mắng của một cô gái với vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Kiều Vy khi vừa tát một cái mạnh vào mặt nhỏ.
Kiều Vy ôm lấy gò má đỏ ửng của mình nhìn cô gái đứng trước mặt.
Vì chạy nhanh về phía trước mà không chú ý nên vô tình tông trúng cô gái đó và không ai khác chính là Hải Vân.
Một số người tụ lại để xem.
Hoàng Duy vội tắt nụ cười chạy tới xem có chuyện gì xảy ra.
– Xin lỗi.
Kiều Vy nói một câu ngắn gọn rồi đi thẳng lướt qua mặt Hải Vân một cách thản nhiên.
Thái độ của Vy khiến Vân càng thêm tức giận, cô ta lao tới lôi Vy lại đẩy mạnh ngã phịch xuống đường.
Hải Vân ra lệnh cho bọn vệ sĩ bắt Vy lại.
– Lần này tôi sẽ cho cô trở thành người nổi tiếng cho mọi người xem.
Hải Vân nói, nhếch môi cười đểu cợt.
– Cô muốn làm gì tôi hả?
Vy hét lên, cố giằn co nhưng không thể vì bị hai tên vệ sĩ giữ chặt lại.
– Tôi chỉ muốn cho mọi người ngắm thân thể của cô thôi mà.
Dứt lời, Vân banh áo sơ mi của Vy ra, những hạt cút áo bay tứ tung, lộ cả nội y.
Vy xiết chặt tay chịu đựng trong sự xỉ nhục và hạ thấp danh dự của Hải Vân, nước mắt chảy xuống trong con mắt hằn đỏ.
Bao nhiêu con mắt của mọi người đều bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Hải Vân đứng vòng tay trước ngực nhìn nét mặt tội nghiệp của Vy cười một cách mãn nguyện.
Mọi chiếc điện thoại đều được đưa lên để quay lại cảnh tượng này.
Vết xâm hoa hồng trên vai hiện rõ, nhỏ sợ bị Duy phát hiện được nhưng phải làm gì đây khi nhỏ không thể kháng cự lại được.
– Vui quá… ha ha…
Vân cười đểu cợt trước nỗi đau của Vy.
“Phịch… phịch…”
Duy chen vào đám đông chạy tới thật nhanh đánh những tên vệ sĩ đang giữ Vy.
Cậu đỡ Vy, lấy áo khoác của mình mặc vào cho nhỏ.
Cậu khoác vai Vy đi đến chỗ Vân gằn giọng nói:
– Tôi không ngờ cô lại là một người tàn nhẫn như vậy? Một thứ như cô không đáng tồn tại trong xã hội này.
Tôi sẽ gặp gia đình cô để nói chuyện giữa tôi và cô.
Tốt hơn nên ly hôn, tôi không muốn liên quan gì đến gia đình cô nữa.
Dứt lời, Hoàng Duy đưa Vy đi khỏi.
Vân nín lặng không dám lên tiếng, chỉ biết cáu chặt tay trong tức giận.
Vân nhanh chóng đi khỏi trước khi bị mọi người chú ý và đồn đại.
Duy đưa Vy đi lại chỗ ghế đá ít người qua lại ngồi đó.
– Có sao không?
Duy khụy gối nhìn Vy nhẹ giọng hỏi.
Vy không nói gì ôm chầm lấy Duy khóc lên thành tiếng.
Cậu quàng tay ôm lấy nhỏ an ủi và vô tình bắt gặp ánh mắt đang theo dõi mình nhưng cậu vờ như không nhìn thấy.
Gia Ngọc và Băng Di ngồi ở ngoài bờ suối cả buổi sáng cho tới chiều lúc mặt trời buông xuống.
Cả hai đều lặng thinh không ai nói một lời nào, nét mặt ai nấy đều trầm ngâm rồi chợt thay đổi khi có một cô bé chạy lại với vẻ mặt hớt hãi, hơi thở gấp gáp.
– Anh ơi, cứu mẹ của em, mẹ em sắp chết rồi, xin anh hãy cứu mẹ em…
Cô bé nói giọng nghẹn lại không rõ chữ hòa với tiếng khóc, nước mắt chảy đầm đìa.
Ánh mắt đỏ hoe nhìn Gia Ngọc như một sự cầu khẩn.
– Bình tĩnh nói anh nghe.
Gia Ngọc trầm giọng nói đều đều, rồi đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt lo sợ của cô bé.
– Anh cứu mẹ em đi…
Cô bé kéo lấy tay của Gia Ngọc hối thúc cậu đi.
Cậu đứng dậy nắm lấy tay cô bé chạy đi mà cậu quên mất Di đang ngồi đó.
Di hiểu được việc cậu làm nhưng nó khiến nhỏ bất ngờ trước sự thay đổi của Gia Ngọc.
Từ một người tưởng chừng không biết quan tâm một ai lạnh lùng, vô cảm sống ích kỉ, chỉ biết bản thân mình nhưng thực chất đó chỉ là một vỏ bọc bên ngoài.
Một con người khó đoán luôn che dấu những suy nghĩ của mình không muốn một ai biết đến.
Gia Ngọc theo cô bé về nhà, cậu mở cửa đi vào.
Xơ ngồi bên cạnh người phụ nữ đang nằm đó với sắc mặt tái nhợt và đau đớn, mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Cậu đi tới xem tình trạng người phụ nữ ấy.
– Gia Ngọc, con làm được không?
Cha vội lên tiếng lo lắng vì ông biết Gia Ngọc chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp của trường Đại học y Tae min.
– Thai kỳ của cô ấy là đến khi nào vậy?
Gia Ngọc quay sang nhìn người chồng hỏi.
– Vợ chú vẫn còn một tháng nữa mà.
Chú ấy trả lời nhanh lại.
Gia Ngọc mở hộp y tế ra, lấy dụng cụ đo huyết áp cho cô ấy nét mặt vô cùng tập trung.
Cô ấy có vẻ đau đớn và thở gấp hơn.
– Không được, phải đến bệnh viên ngay, là co giật tiền sản.
Gia Ngọc nhanh chóng đoán ra biểu hiện của cô và nói nhanh cho mọi người biết.
– Co giật tiền sản.
Cha ngạc nhiên khi nghe Gia Ngọc nói vậy nhưng cũng chưa tin tưởng vào khả năng của cậu.
– Không được, cô không thể đến bệnh viện được.
Nếu đến đó, cô sẽ gặp rắc rối to mất.
Cô níu lấy tay Gia Ngọc, cố gắng nói.
– Họ là dân nhập cư bất hợp pháp.
Nếu cô ấy đến bệnh viện, cô ấy sẽ bị trục xuất, vậy nên cô ấy không thể đi được.
Cha tiếp lời.
– Nhưng vẫn tốt hơn là chết.
Cậu nói giọng bình thản trước nỗi lo lắng của mọi người.
– Với họ còn tệ hơn cả cái chết đấy.
Cha đáp lại lời của cậu.
Gia Ngọc im lặng suy nghĩ nên phải làm gì lúc này, không đến bệnh viện thì đứa trẻ trong bụng và cả người mẹ sẽ gặp nguy hiểm.
Cậu nghĩ mình chỉ mới là sinh viên chưa ra trường với lại cậu chưa học tới trường hợp này bao giờ nhưng cậu đã đọc qua lý thuyết trong sách.
– Đứa trẻ đang cử động.
Chúng ta nên làm gì đây?
Xơ xoa bụng của người phụ nữ ấy nói.
– Tôi sẽ làm phẫu thuật ngay tại đây.
Gia Ngọc nói giọng dứt khoát, một quyết định liều lĩnh.
Nó khiến cho mọi người phải ngạc nhiên, mở to mắt nhìn cậu.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạt trong phòng này để cho không gian rộng rãi.
Mọi người giúp cậu kéo một chiếc bàn dài ra giữa và đặt người phụ nữ đó nằm xuống, sắp xếp dụng cụ phẫu thuật, giếm ống truyền dịch vào tay cô.
Gia Ngọc cầm ống tiêm chứa thuốc gây mê định tiêm thì bị cha cản lại vì cha lo sợ cậu sẽ không làm được.
– Hãy để con làm.
Cậu buông một câu nghiêm túc.
Cha đành rút tay lại chỉ biết cầu nguyện chúa trời.
Gia Ngọc bắt đầu tiêm thuốc gây mê cho cô ấy và đeo găng tay vào cầm lấy dao mổ chuẩn bị làm nhưng cậu cần phải xác định kĩ lưỡng vị trị để đặt dao mổ.
Sau khi xác định xong, cậu nhờ xơ bôi dung dịch màu nâu đỏ lên bụng người mẹ.
Cậu nhìn đồng hồ, ánh mắt có chút lo lắng vì người mẹ chưa mê hẳn, nếu phẫu thuật sẽ rất đau đớn nhưng nếu đợi thì đứa bé sẽ chết.
– Hãy cố chịu đựng.
Gia Ngọc bắt đầu đặt dao mổ lên và rạch một đường trên bụng.
Máu bắt đầu loan ra, xơ nhanh chóng lấy kẹp banh miệng vết mổ.
Cậu đưa tay vào trong bụng và cố banh ra để lấy đứa bé ra khỏi.
Cậu hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh hết sức, mồ hôi nhễ nhại.
– Oe… Oe… Oe…
Tiếng đứa bé vang lên, cậu ôm đứa nhỏ thở gấp.
Cậu đã làm thành công và cảm thấy nhẹ nhõm vì đây là lần đầu tiên cậu mạo hiểm làm như vậy.
Phần còn lại, cậu giao cho xơ làm và được sự cảm ơn của tất cả mọi người.
Cậu đi ra ngoài ngồi phịch xuống ghế gỗ gần đó, hai tay đan xen nhau và tựa đầu vào tường.
Từ trước giờ, bàn tay cậu chỉ để biết giết người mà thôi chưa giúp ích cho đời gì cả nhưng bây giờ cậu đã cảm thấy hài lòng với chính bản thân cậu hơn.
Di nhìn thấy Gia Ngọc có vẻ mệt mỏi vì từ nãy giờ nhỏ đã quan sát những gì cậu làm.
Di đi lại ngồi xuống bên cạnh Gia Ngọc.
Nhỏ cầm lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt cậu.
– Anh làm tốt lắm.
Di nhẹ giọng nói nhìn cậu mỉm cười, rồi lấy lon nước revive khui đưa cho cậu.
Cậu cầm lấy uống một hơi đến nửa lon.
– Thôi cũng khuya rồi, anh về nghỉ ngơi đi.
Mai hẹn anh tại căn nhà gỗ ven biển Đại Dương Xanh, Di có bất ngờ muốn dành cho anh.
Nói rồi, Di tạm biệt Gia Ngọc đi về khách sạn.
Gia Ngọc chỉ biết nhìn Di đi khuất dần, giờ cho dù cậu có đa nghi đi nữa nó chỉ khiến cậu mệt mỏi thôi.
…
Ngày hôm sau, tại căn nhà gỗ ven biển Đại Dương Xanh.
Như lời hẹn Gia Ngọc đã đến, Di đã đứng trước đợi cậu.
Nhìn cậu lúc nào cũng tôn lên một nét đẹp riêng nam tính.
Cậu đi tới chỗ Di đang đứng, nhìn Di có vẻ khác hơn so với mọi ngày.
Nhỏ mặc chiếc váy ma xi dài màu trắng, miệng cong lên một nụ cười tươi, mái tóc dài bay nhẹ trong gió.
– Thật vui khi anh đã đến.
Anh cúi thấp người xuống được không?
Gia Ngọc nghe theo hạ thấp người xuống.
Di cầm lấy cái dây vải màu đen dài che mắt cậu lại buộc gọn.
– Vì muốn anh bất ngờ nên phải như vậy.
Đi vào theo Di.
Di nói rồi nắm lấy tay Gia Ngọc vô trong căn nhà gỗ đó.
Gia Ngọc không hiểu Di đang làm gì chỉ biết nhỏ đang muốn cho cậu xem một thứ gì đó.
Bên trong căn phòng được trang trí rất đơn giản với chiếc đèn neon treo giữa trần nhà, những cánh hoa hồng được rải khắp phòng, bàn ăn được chuẩn bị trước đó.
Ở bên ngoài đang có một sự rình rập quan sát từng hành động cử chỉ của Gia Ngọc thông qua ô cửa sổ phía cạnh Gia Ngọc đang đứng.
– Tôi tháo tấm vải xuống được chưa?
Gia Ngọc nhẹ giọng hỏi, cậu thật sự thắc mắc.
– Chưa đâu, đợi Di một lát.
Di đi ra ngoài sau bếp để lấy bánh, chiếc bánh kem chính tay nhỏ làm để tặng cho Gia Ngọc nhân dịp sinh nhật cậu.
Bên trong này, Gia Ngọc vẫn đợi nhưng cậu cứ cảm thấy bồn chồn trong lòng không rứt.
Cậu tự nhủ bản thân, không cậu không được suy nghĩ lung tung, chắc cậu quá đa nghi mà thôi.
Chợt cửa sổ bật mở và rồi…
“Pằng… pằng…”
Gia Ngọc nhăn mặt lại vì cái đau đột ngột đến, máu trong miệng cậu hộc ra, cậu ngã phịch xuống.
Cậu tháo tấm vải xuống nhìn xung quanh thì thấy bóng người con gái mặc váy trắng đi qua.
Cậu ôm lấy vết thương bị đạn bắn, cậu bị trúng hai phát đạn ngay trên vùng bụng.
Máu chảy loan ra sàn, sắc mặt cậu tái nhợt hiên rõ vẻ đau đớn.
“Ting.”
Cậu cố đưa tay lấy điện thoại ra xem khi nghe tiếng chuông tin nhắn, tay cậu run run mở ra xem.
Cậu cảm thấy mắt mờ dần không nhìn thấy rõ nhưng vẫn cố nhìn dòng chữ trong điện thoại.
– Tôi hận gia đình anh, vĩnh biệt!
Cậu cáu chặt vào điện thoại, ánh mắt in hằn những tia đỏ, nỗi căm hận hiện rõ lên trên ánh mắt và khuôn mặt cậu.
Rồi một dòng nước mắt rơi xuống, ánh mắt ấy nhắm nghiền lại và hơi thở dần yếu đi, cậu chìm sâu trong cõi bóng tối địa ngục nơi tử thần đang chờ cậu đến một thế giới khác.
Một làn khói trắng bay lan tỏa khắp căn nhà gỗ, ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Căn nhà gỗ chìm trong biển lửa, Gia Ngọc ở trong đó không ai hay, sống chết thế nào cũng không biết.
Từ trong căn nhà gỗ đi ra, một chàng trai mặc đồ đen cười lên với nụ cười hiểm độc, đóng chặt cửa lại không có lối thoát.
– Gia Ngọc đã chết.
Dứt lời, anh ta cùng với bọn vệ sĩ đi khỏi đây trước khi có người phát hiện.
Một tuần sau.
Lễ tang của Gia Ngọc được tổ chức tại nhà thờ lớn của thành phố, có rất nhiều người trong giới làm ăn đến chia buồn.
Những vòng hoa tang được xếp thành hàng dài, vệ sĩ đứng canh gác xung quanh.
Di ảnh của Gia Ngọc được đặt ngay chính diện nhà thờ và được mọi người đặt hoa hồng trắng lên trên nơi cậu đang nằm.
Mọi cơ quan chức trách đều tập trung lại bàn tán về vụ Gia Ngọc bị ám sát chết, chuyện này đã được tung lên báo chí trên khắp toàn quốc.
Hoàng Duy ngồi trên hàng ghế dài, hai tay đan xen, mặt cúi gầm xuống, buồn vì mất đi người thân nhất.
Đã mất đi một người bạn giờ lại thêm một người nữa.
Cậu cảm thấy chán nản, mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh.
Trong khi đó ông Gia Lâm và Gia Kỳ nói chuyện với đối tác vẻ mặt tỏ ra đau buồn nhưng thực chất bên trong thì lại khác.
Ông Lâm thôi nói chuyện bước lên phía trước để tuyên bố sự ra đi của Gia Ngọc.
– Sau thời gian điều tra về cái chết thương tâm của con trai tôi, nó chết là do bị ám sát.
Chúng tôi rất buồn và thương tiếc khi biết được điều này.
Ông Lâm nói giọng khàn đặc, ánh mắt hiện vẻ thoáng buồn.
Những tên báo chí được lúc làm việc chụp hình và quay lại liên tục.
Gia Kỳ bước lên đứng trước di ảnh của em trai mình, rồi đặt cành hoa hồng trắng dưới bàn, sau đó cầm nén hương thắp cắm vào lọ cát.
Anh ta ngẩn mặt lên nhìn tấm ảnh với ánh mắt mãn nguyện, nhếch môi cười.
– Sao, em không thích hương anh trai này dâng cho à?
Gia Kỳ nói thầm rồi quay người đi xuống để những người đi viếng khác lên thắp hương.
Mọi người đều lần lượt lên thắp hương cho Gia Ngọc cho đến khi không còn một ai ở lại lễ tang.
Đến khi buổi lễ kết thúc, một cô gái ngồi trên xe lăn được quản lý Daviss đẩy đi chầm chậm từ ngoài vào trong.
Cô mặc áo sơ mi đen cùng với chân váy ma xi dài cùng màu, đôi chiếc mũ rộng vành màu đen và đeo kính răm, trên tay cầm một cành hoa hồng trắng.
Quản lý dừng lại trước di ảnh của Gia Ngọc, cầm lấy hoa hồng trên tay của cô gái đó đặt lên bàn hộ cô.
– Tôi thật sự rất tiếc trước sự ra đi của cậu khi chưa được nửa cuộc đời.
Quản lý Daviss nói giọng trầm lắng.
Cô gái im lặng không nói gì, tháo kính mắt xuống, một giọt nước mắt rơi xuống khi nhìn thẳng vào ánh mắt của người con trai trong tấm di ảnh kia lạnh lùng và vô cảm nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi.
– Được rồi, chúng ta về thôi tiểu thư Rose.
Quản lý đẩy cô đi ra cửa, quản lý chỉ tiễn cô đến đây còn giao lại cho Sona.
– Hai cô về cẩn thận, mà còn một chuyện tôi muốn nói cho hai cô biết là ông Lâm đã kí kết với trường Đại học công nghệ thông tin để mở lớp đào tạo quản lý an ninh mạng ngay trong khu biệt thự Cube, nghe nói là sẽ tuyển chọn gay gắt.
Quản lý tiếp lời.
– Chú đừng lo, chúng tôi biết mình nên làm gì.
Dứt Lời, Sona cùng Rose lên xe đi khỏi đây.
Ở bên trong, một chàng trai mặc nguyên bộ đen từ trên xuống dưới, đội chiếc mũ lưỡi trai che đi gần nửa khuôn mặt, mái tóc che đi gần hết mắt nên không thể biết được biểu cảm của cậu.
Cậu đứng đút tay vào túi quần nhìn di ảnh người thanh niên kia, nhìn cậu vẻ rất bí ẩn.
– Tôi sẽ thay cậu lấy lại tất cả, Gia Ngọc.