Anh cất súng vào trong túi, đi lại ấn nút màu đỏ trên tường để báo cho bác sĩ rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Vy đẩy Duy đi đến thăm Di vì anh vừa mới mổ không thể đi đứng nhiều sợ ảnh hưởng đến vết mổ nên phải ngồi trên xe lăn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau vui vẻ.
– Cảm ơn anh, đã vì em mà làm tất cả.
Vy nhẹ giọng nói.
– Hình như có chuyện gì xảy ra thì phải?
Duy nói khi nhìn thấy bác sĩ và y tá chạy gấp gáp vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Vy thấy vậy vội đẩy Duy tới đó.
Cô hốt hoảng khi nhìn thấy Di đang gào thét, cổ tay trái chảy máu đàm đìa dính đầy trên váy và ga nệm, nét mặt Di vô cùng hoảng loạn và sợ hãi khi nhìn thấy nhiều người, cô ngồi co ro ở một góc tường nhìn những mảnh vỡ cùng với cành hoa hồng dập nát dưới nền.
Bác sĩ không thể làm gì được vì sợ cô sẽ tự làm mình bị thương do cô cầm mảnh thủy tinh trong tay, máu thì cứ thế chảy xuống bộ váy trắng cô đang mặc.
Vy đi lại chỗ Di nhẹ nhàng nói từ từ để Di lấy lại bình tĩnh:
– Mình ở đây rồi, đừng sợ sẽ không có ai dám làm gì bạn.
Nghe lời mình, bỏ mảnh thủy tinh xuống, nó sẽ làm bạn bị thương đó.
Di nhìn Vy với ánh mắt đỏ hoe đọng nước và thả mảnh thủy tinh xuống nền.
Vy đỡ Di đứng dậy để tới giường nằm thì bất chợt Di đẩy mạnh Vy ra cúi xuống nhặt lấy mảnh thủy tinh vô tình cứa mạnh vào tay Vy khiến cô giật mình, nét mặt nhăn lại vì đau.
Vy nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Di nhìn ra ngoài cửa, cô quay lại nhìn thấy có một người thanh niên đội mũ lưỡi màu đen đi lướt qua, cô chạy ra thì không thấy đâu nữa.
Duy thấy Vy chạy ra ngoài nên thắc mắc hỏi:
– Có gì ngoài đó vậy?
– À không, không có gì đâu.
Vy trả lời, thôi không để ý gì nhiều đi tới chỗ Di đang nằm trên giường bệnh.
Cô đã được bác sĩ tiêm thuốc an thần, băng bó lại vết thương và giêm ống truyền dịch vào tay cô.
Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, xanh xao hẳn đi.
Bác sĩ ra vẻ mặt nghiêm trong nói với Vy:
– Cô ấy đang bị kích động quá lớn.
Dường như có thứ gì đó đe dọa kích động đến bệnh nhân khiến bệnh nhân hoảng loạn và sợ hãi mọi người xung quanh khi nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn mình.
Tôi nghĩ nên đưa cô ấy đi nước ngoài hay đi đâu đó điều trị một thời gian để ổn định lại tinh thần.
– Vâng, tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.
Vy lịch sự nói và cúi đầu chào khi bác sĩ đi khỏi.
Cô lo lắng đi lại ngời xuống cạnh Di và hất gọn tóc Di qua một bên.
– Thật tội nghiệp cho Di, gặp hết chuyện này đến chuyện khác.
– Em nên đưa Di ra nước ngoài một thời gian đi như vậy sẽ tốt hơn.
Duy nhẹ giọng nói và đưa ra lời khuyên thật sự cho Vy.
Anh cũng là một bác sĩ cho nên anh cũng hiểu được phải làm gì.
Vy suy nghĩ vì chưa thể đưa ra quyết định được, cô nghi ngờ có người muốn hại Di nên cô muốn tìm hiểu cho ra mọi chuyện.
Trước hết cô gọi cho quản lý đưa vài vệ sĩ đến để canh chừng phòng bệnh cho Di tránh người lạ ra vào.
Cô đi đến phòng bảo vệ yêu cầu mở lại camera trong phòng bệnh người nào đã vào phòng Di và làm những gì.
Cho dù Duy biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh chỉ biết im lặng mà đưa ra những lời khuyên tốt cho Vy để hai người họ đi khỏi không phải gặp rắc rối gì nữa.
Thật sự anh không muốn có những chuyện đáng tiếc xảy ra cả, không muốn chứng kiến những cảnh trả thù chỉ muốn nó nhanh chóng kết thúc để mọi chuyện được êm xuôi.
Theo như yêu cầu, quản lý bệnh viện này mở lại đoạn camera cho Vy xem.
Trong camera quay lại, có người đã đứng ngoài phòng bệnh, Vy cho dừng lại và phóng to để xem rõ người thanh niên nó nhưng không nhìn rõ được mặt.
Cô tiếp tục cho chạy đoạn video đó nhưng đang chạy nửa chừng thì không xem được nữa.
Điều này khiến cho cô bực mình, cô nhất định phải điều tra cho rõ nhưng cô nghĩ lại nhìn người trong đoạn video đó rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng không thể nhận ra được.
Tối.
Di chợt mở mắt nhìn trừng lên trần nhà rồi chống tay ngồi dậy, dựt phắt ống truyền dịch ra khỏi tay rồi bước xuống giường cầm lấy con dao gọt hoa quả mở cửa đi khỏi phòng.
Nét mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước dãy hành lang tối mịt.
Hai tên vệ sĩ canh cửa đã ngủ say không biết trời trăng mây gió.
Cô đã tự mình lái xe đi tới biệt thự Cu be.
Tới nơi, cô bước xuống xe cầm lấy con dao sắc nhọn đi một cách thầm lặng như một cái xác không hồn vơi đôi chân trần lắm bụi đất, mái tóc bay lòa xòa trong gió.
Những bước đi không vững tưởng chừng như sắp ngã, Di vẫn còn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân mỏng tang.
Cơn gió lạnh buốt về đêm phả vào khuôn mặt hốc hác của Di.
Cô đi qua khu rừng thông u ám và dừng chân trước gian nhà kính tối om chỉ le lói của thứ ánh sáng mập mờ phát ra từ chiếc đèn neon.
Cô mở cửa bước vào đi tới căn phòng mà Huy Khánh đang ở trong đó, cô đi chậm lại tới giường đứng nhìn Huy Khánh đang nằm ngủ.
Cô tiến sát lại vung thẳng con dao định đâm Khánh thì anh chợt mở mắt nắm chặt lấy cổ tay Di đẩy cô nằm xuống giường, nhìn cô với ánh mắt xanh dương lạnh lẽo đến đáng sợ.
Di cố chống cự nhưng không thể.
– Một lần nữa cô lại muốn giết chết tôi? Tại sao?
Khánh gầm giọng nói, nét mặt hiện rõ sự căm hận.
Di im lặng không nói gì nhìn thẳng vào mắt anh rồi ngất đi mất.
Khánh buông tay Di ra ngồi phịch xuống nền, bao cảm xúc lẫn lộn đan xen, anh hất tung bình hoa hồng trên bàn vỡ tan tành.
Tại sao? Tại sao? Một lần đối với anh đã quá đủ, anh đã phải thoát khỏi cánh của tử thần một cách khổ sở tưởng chừng sẽ không được nhưng chúa đã cứu lấy anh.
Và một lần nữa, anh lại phải đối diện với nó.
Anh đã làm gì chứ, anh không chấp nhận như vậy, anh sẽ khiến cho người kia phải gục ngã xuống một cách thê thảm chìm đắm trong sự đau khổ giống như anh lúc trước.
Anh cho người đưa Di trở về bệnh viện và anh sẽ tiếp tục những gì mà anh cần làm.
Sáng, Di tỉnh dậy không nhớ những gì mình đã làm tối qua, Di ngồi trên xe lăn được Vy đẩy lên sân thượng để hóng gió và thư giản.
Ánh mắt cô nhìn toàn cảnh thành phố với một vẻ xa xăm không điểm dừng.
Cô suy nghĩ về những chuyện đã làm lúc trước, bàn tay cô đã thấm mùi vị máu tanh khi cô đã giết quá nhiều người chỉ vì mục đích trả thù cho gia đình mình.
Chẳng lẽ đây cái giá cô phải trả sao? Nhưng cô vẫn chưa giết hại được kẻ sát hại gia đình mình.
Kiều Vy không biết nói gì để an ủi Di lúc này, cô để Di ngồi đây đi xuống phòng lấy đồ rồi quay lại.
Di cố gắng chóng tay vào xe lăn đứng dậy, nhấc chân đi tới gần sát mép của hành lang để đứng và nhìn xuống dưới.
Ở phía sau, một cô ý tá đi lại gần nhìn ánh mắt cỏ vẻ rất nham hiểm đang có ý định gì đó.
– Kiều Vy, mình muốn xuống phòng.
Di nói rồi quay lại thì giật mình khi thấy Kim Nhã mặc trên mình bộ đòng phục dành cho y tá định xô cô ngã xuống đó nhưng cô đã kịp thời tránh được.
Rốt cuộc thì Kim Nhã bị ngã xuống dưới cũng may cô bám được vào mép hành lang.
Trông cô bây giờ rất sợ hãi và ra sức cầu xin Di:
– Làm ơn cứu tôi… xin cô đấy… tôi xin lỗi những gì tôi đã làm với cô… làm ơn…
Di chần chừ nhìn Kim Nhã, cô không có ý định cứu Kim Nhã vì cô ta đã muốn giết cô nhiều lần.
Nhưng rồi cô nhìn thấy dòng nước mắt van xin của Kim Nhã cô cảm thấy không nỡ, cô nghĩ dù gì cô ta cũng chỉ vì ganh tị mà làm nên những điều như vậy cũng không có cản trở gì trong truyện của cô và rồi cô gian tay ra níu lấy tay Kim Nhã cố gắng hết sức kéo lên.
“Phịch.”
Cả hai nằm phịch xuống nền xi măng, Kim Nhã thở hổn hển đứng dậy phủi phủi quần áo còn Di thì nằm bất tỉnh vì cô đã dùng sức của mình để kéo Kim Nhã lên.
Kim Nhã vội chạy lại đỡ Di dậy, lo lắng nhìn cô và vỗ nhẹ má cô gọi tên:
– Di… Di… cô làm sao vậy hả… tỉnh lại đi?
Vy đi lên thấy Kim Nhã đang lay người Di, cô vội chạy lại đẩy mạnh Kim Nhã ra và lấy điện thoại gọi cho bác sĩ.
Nghe điện thoại bác sĩ vội chạy lên đưa Di về phòng cấp cứu ngay lập tức.
Kim Nhã chỉ biết đứng đơ nhìn.
Cô đã nghiệm ra rằng, cô đã sai và thật sự sai rồi.
Cô đã làm nhiều điều có lỗi đối với Di, không có Di thì cô đã nằm co queo dưới kia rồi.
Tại tập đoàn C&C.
Chiếc siêu xe đậu trước tập đoàn C&C, một chàng trai từ trên xe bước xuống mặc bộ đồ vô cùng chỉnh tề đơn giản với chiếc áo sơ mi trắng cùng quần ka ki sẫm màu, đeo kính mắt, tóc để mái layer bồng bềnh.
Anh bước vào bên trong tập đoàn với sự chú ý của hầu hết các nhân viên.
Tất cả mọi người đều cúi đầu chào một cách lịch sự, cậu được chào đón bỏi một tóp người có năng lực ở đây.
– Xin chào tôi là quản lý của tập đoàn này, vì sự an toàn của chủ tịch Khôi chúng tôi phải kiểm tra.
Anh quản lý nhìn anh nói giọng đều đều.
Camera được gắn trên bức tường được khỏi động rà soát toàn bộ trên người anh.
– Anh ấy không mang vũ khí.
Quản lý nhận được thông tin bên bộ phận kiểm soát thông qua thiết bị truyền thanh.
Quản lý nhìn cậu mỉm cười nói:
– Lối này, thưa anh.
Anh đi theo sự chỉ dẫn của quản lý đến phòng làm việc của Nguyên Khôi cùng với những tên vệ sĩ đi phía sau.
– Xin lỗi vì chuyện vừa rồi.
Ông Khôi hiếm khi có người đến thăm, vì thế sự kiếm soát hơi chặt chẽ.
Quản lý nói đúng lúc vừa tới phòng của làm việc của chủ tịch.
Cánh cửa tự động mở rộng ra, Nguyên Khôi đang ngồi trên chiếc ghế tựa nhìn vị khách muốn gặp mình.
Anh nhếch môi cười nhạt đi vào ngồi phịch xuống ghế với điệu bộ bất cần, rút lấy cây bút gắn trong túi áo ra xoay xoay theo thói quen.
Cánh của tự động đóng lại, quản lý và vệ sĩ đều đứng ở ngoài.
Nguyên Khôi cảm thấy nực cười khi thấy thái độ không chào hỏi của anh rồi nghiêm túc nói:
– Cậu là quản lý mới của tập đoàn Hoàng Gia, tên Huy Khánh.
Hôm trước, chính cậu đã làm tập đoàn của tôi khốn đốn vì tốn một đống tiền để mua lại công ty Axen.
Công nhận cậu rất giỏi quản lý hệ thống bảo mật.
– Chủ tịch quá khen.
Khánh trả lời với giọng trầm thấp, bỏ cây bút xuống bàn tháo mắt kính ra nhìn thẳng vào mặt Nguyên Khôi cười nhạt.
Anh cầm tấm bảng tên có ghi chữ “chủ tịch Khôi” quơ quơ trước mặt Khôi đùa cợt khiến anh ta có chút khó chịu và bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt đó, quá giống Gia Ngọc.
Nguyên Khôi nghĩ Gia Ngọc đã chết rồi làm gì có người nào giống như thế, anh ta thôi không nghĩ nữa nhìn Khánh nói:
– Vào thẳng chủ đề luôn đi, cậu tới làm gì?
– Để lấy lại chỗ ngồi.
Anh bình thản trả lời, chóng tay lên bàn nhìn Khôi với ánh mắt lạnh lẽo thản nhiên không khác gì anh đang giỡn.
Khôi cười phá lên, vòng tay đi ra khỏi chỗ ngời, vẻ mặt vênh lên đầy kêu ngạo nói:
– Ha ha… cậu đùa với tôi sao? Cậu tới đây chỉ nói việc này thôi sao, không dễ dàng đâu.
Một người thông minh như cậu Hoàng Gia Ngọc trước đây, từng là chủ tịch của tập đoàn này bị tôi đánh bại.
Người như cậu thì có thể làm được gì?
– Để có chỗ ngồi này không hề dễ dàng, chắc ngài phải có người tiếp tay.
Khánh vẫn nói giọng vừa rồi, ngồi ghế tựa xoay qua xoay lại, nét mặt vô cùng thản nhiên, ánh mắt như chứa một điều gì đó bí ẩn.
– Đúng.
Đó là cô tiểu thư Rose Haller, người đã tiếp cận Gia Ngọc đánh cắp hệ thống bảo mật của cậu ta.
Nên tôi mới có thể dễ dàng ngồi vào vị trí này.
Mà trông cậu nhìn rất giống cậu ta làm tôi cứ lầm tưởng là Gia Ngọc.
Khôi nói giọng đều đều, nhếch môi cười rồi đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống, gác chân lên bàn.
Huy Khánh vẫn giữ thái độ như vậy, cầm lấy cây bút đứng dậy đi tới gần chỗ Nguyên Khôi đang ngồi rồi chóng tay xuống bàn với ánh mắt đen huyền khi anh vừa tháo kính áp tròng xuống.
– Là tôi Gia Ngọc.
Cậu khẽ nhếch lên nụ cười khinh bỉ, nét mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Khôi.
Anh ta giật mình miệng lắp bắp nói:
– Cậu… là… Gia… Ngọc…?
– Đến lúc anh phải ngồi tù vì tội chiếm đoạt tài sản của người khác.
Anh nói rồi đi lại chiếc ghế chủ tịch ngồi đấy với vị trí vốn thuộc về mình.
Cảnh sát vào bắt Khôi, anh đưa cảnh sát cây bút là bằng chứng để buộc tội Khôi và những bằng chứng tiếp tay khác mà anh đã âm thầm điều tra được bấy lâu.
Khôi không thể ngờ rằng Gia Ngọc vẫn còn sống và đã hoàn toàn thay đổi, không còn là một kẻ si tình tin tưởng vào tin yêu đến mù quáng như trước kia.
Nét mặt của Gia Ngọc vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đen lạnh lẽo chứa những mũi nhọn sắc bén như muốn tiêu diệt hết tất cả những kẻ đã đẩy anh tới bước đường cùng.
Tại bệnh viện.
Kim Nhã vui vẻ mang giỏ hoa hồng trắng đi vào thăm Di.
Cô không còn ganh ghét với Di nữa đổi lại là sự biết ơn vì Di đã cứu cô.
Tới nơi, Kim Nhã mở của bước vào thấy Di đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn, nét mặt có vẻ đã tốt hơn.
Cô đặt giỏ hoa lên bàn và ngồi xuống ghế sô pha nhìn Di mỉm cười nói:
– Nhìn cô có vẻ khỏe hơn nhiều, khi nào cô xuất viện?
– Cô đến thăm tôi sao?
Di quay lại nhìn Kim Nhã nhẹ giọng nói.
– Tôi biết cô thích hoa hồng nên tôi mua giỏ hoa này tặng cô.
Cám ơn cô đã cứu tôi, tôi mong cô sẽ bỏ qua những gì tôi đã làm với cô trước đây.
Kim Nhã nói với giọng chân thành.
– Có những thứ đã qua đừng nên nhắc lại làm gì.
Di nói giọng trầm xuống, rồi bước chân xuống giường cầm lấy giỏ hoa đưa lên mũi ngửi, một mùi hương lan tỏa.
Cô mỉm cười sờ lên những cánh hoa hồng tươi.
Kim Nhã lấy trong túi ra một tấm thiệp mời màu vàng sữa đưa cho Di rồi nói:
– Ngày mai, tôi có tổ chức một bữa tiệc chia tay ở biệt thự Cube để lời tạm biệt mọi người.
Tôi sẽ không làm việc ở cho tổ chức CMI nữa, mà đi nước ngoài để du học và sinh sống bên đó.
Tôi hi vọng cô và Kiều Vy sẽ đến.
Thôi cô nghỉ ngơi đi tôi có việc phải đi.
Kim Nhã nói xong rồi tạm biệt Di đi khỏi đây.
Kim Nhã vừa đi thì đúng lúc Kiều Vy bước vào trên tay có cầm một giỏ táo đỏ, cô đi tới ghế ngồi rồi cầm lấy con dao gọt táo và nhẹ giọng nói:
– Chúng ta trở về Thụy Sĩ được không Di?
– Được nhưng khi mình hoàn thành xong hết công việc ở đây.
Di trả lời, vẻ mặt lạnh lùng dường như cô chưa muốn quay trở về vì cô chưa đưa kẻ giết hại gia đình cô vào tù, ông ta vẫn còn tự tôn tự đại có chỗ đứng vững chắc trong giới làm ăn nên cô chưa thể hạ gục được ông ta.
Di đặt giỏ hoa xuống bàn rồi lấy miếng táo ăn một cách ngon lành.
Vy chỉ biết ngậm ngùi chấp thuận theo Di, cô lo sợ bệnh tình của Di sẽ nặng thêm.
Sau khi lấy lại được tất cả những gì đã mất, Gia Ngọc trở về biệt thự Cu be với danh nghĩa là Khánh.
Cái anh cần bây giờ là phải lấy lại bản di trúc của mẹ cậu để lại nhưng hiện tại nó đang nằm trong tay ông Lâm, ba của anh.
Đúng lúc ông Lâm đi công tác ở Ma Cau không có ở đây, anh nhanh chóng đi đến phòng làm việc của ông để tìm.
Nhưng khi đi đến đó thì có hai tên vệ sĩ đứng canh gác nên anh gặp một chút trở ngại, anh vẫn bình thản đút tay vào túi quần đi tới gần.
Hai tên vệ sĩ thấy anh đều cúi đầu chào lịch sự nhưng đáp lại cái cúi chào đó hai tên vệ sĩ đều lãnh những cú đánh chí mạng rồi nằm gục xuống bất tĩnh.
Anh nhanh chóng xác định mật khẩu để mở vào trong, chuyện mở cửa bằng khóa mật khẩu đối với anh bình thường vì lúc trước khi còn ở đây anh nắm rất rõ bảo mật căn biệt thự này.
Mở khóa xong, anh đi vào lục tung một đống giấy tờ trên bàn làm việc rồi các kệ sách nhưng không có.
Anh có chút bực mình vì không biết ông ta để ở đâu, anh cởi áo khoác ra đặt lên cây treo đồ rồi bất chợt mặt sàn chỗ anh đang đứng mở ra và anh rơi xuống đó, mặt sàn đóng sầm lại.
Dưới cái tầng hầm tối đen như mực, ánh mắt xanh dương lóe sáng lên.
Huy Khánh ngã phịch xuống, toàn thân đau nhói, giờ anh không thấy gì cả, chỉ thấy xung quanh không gian đen kịt.
Anh đứng dậy, cứ lờ đờ không xác định được hướng đi vì quá tối.
Anh rà tay vào bức tường thì cậu ấn phải một cái nút khiến không gian trở nên sáng lóa lên.
Trước mắt anh bây giờ là một bầy bọ cạp đang bò xung quanh.
Huy Khánh nhìn không gian xung quanh nó thật sự kín không lối thoát, không kẻ hở.
Anh nhìn vào vai mình thấy vết thương bị hở miệng, chảy máu ri rỉ nhưng cũng mặc kệ.
Giờ lúc này, anh chỉ nghĩ làm thế để thoát khỏi căn phòng này nhưng dường như đó là sự thách đố với anh, vì thật sự không hề có một cái gì gọi là sơ hở để anh nhìn thấy nó hoàn toàn kín.
Bức tường sơn trắng không hề có gì.
Anh nghĩ và mang theo những vướng mắc.
Tại sao anh lại ở trong cái biệt thự này, mà anh không hề biết lại có những cái bẫy như vậy, nhưng cậu có thể phản lại cái bẫy mà không sao, còn người khác thì ngược lại sẽ đi xuống địa ngục.
Thật sự thì anh không hề nắm rõ bản thiết kế căn biệt thự này bởi vì anh chỉ làm việc và học hành không cần quan tâm điều gì nữa.
Khánh nhấc chân đi đến chỗ bức tường, anh cảm thấy đau mắt cá chân vì vừa mới bị ngã từ trên cao xuống.
Anh sờ tay lên bức tường và thấy nó có gì đó rất mịn.
Phần bụi bám vào tay, anh xoa xoa ngón tay.
Một luồng suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.
Anh chợt dùng tay quẹt mạnh lên tường một đường.
Lớp bụi bay đi theo đường đó.
Bức tường này không phải xây bằng gạch mà bằng kính.
Giờ có thể nhìn xuyên thấu một không gian rộng lớn ở bên trong.
Anh đã không ngờ rằng dưới này lại có một nơi bí mật như vậy.
Khánh vội cởi áo sơ mi ra và lau đi lớp bụi trên tường để nhìn thấy rõ hơn.
Một không gian có đầy đủ tiện nghi không khác gì là một khu làm việc ở những nơi trong bệnh viện.
Giờ anh chỉ muốn thoát ra khỏi chỗ này để tìm hiểu không gian ngoài kia như thế nào.
Anh rà tay lên tường liên tục, cố tìm.
Anh nghĩ ở đâu đó trên bức tường này sẽ có chỗ để mở ra không gian ngoài kia.
“Pastword incorrect.”
Một dòng chữ chợt xuất hiện và có màu đỏ tạo thành một hình chữ nhật.
trên bức tường kính này có một màng hình cảm ứng nhưng không hề có một chức năng hay có kí tự gì để ấn mã.
Điều này khiến cho Khánh có một phần rối trong việc mở mã.
– Mật khẩu?
Một luồng suy nghĩ trong đầu anh.
Không có kí tự, không có chức năng gì? Rốt cuộc phải mở bằng gì chứ? Dấu vân tay? Khánh đưa bàn tay mình áp lên mặt kính cảm ứng ấy nhưng không được vẫn xuất hiện dòng chữ “pastword incorrect”.
Anh nhắm mắt tập trung suy nghĩ tìm kiếm một lúc.
Một dòng suy đoán chạy trong đầu anh, chỉ đơn giản là một khối hộp lập phương bằng kính, bên trong trống rỗng.
– Không có mật khẩu.
Anh mở mắt và thốt ra một câu khi vừa nghĩ ra.
“Tinh.”
Cánh cửa kính tự động đẩy qua một bên.
Thực chất không có mật khẩu nào ở đây nhưng đòi hỏi người mở phải tư duy và nhạy bén.
Lí do tại sao nhiều lần anh chạm tay vào mặt kính cảm ứng lại hiện dòng chữ “pastwork incorrect” cửa vẫn không mở, vì nó được lắp đặt thiết bị nhận dạng giọng nói của bất kì ai.
Anh nhìn thẳng vào phía trong, rồi từ từ đi vào đó.
Mặt sàn hoàn toàn bằng băng, làn sương nhân tạo phả ra khắp phòng, nhiệt độ giảm xuống.
Khánh cảm thấy cơ thể lạnh buốt vì không mặt áo để mình trần, máu ở miệng vết thương đông lại, bờ môi tím đi và khô lại nhưng cậu cố chịu đựng.
Anh đi xung quanh để tìm kiếm lối thoát khỏi đây một cách nhanh nhất có thể.
Ở căn phòng này chứa nhiều công cụ thí nghiệm dàn trên bàn.
Bên trái và phải bức tường có những cái hộp kính hình chữ nhật được xếp thành hàng và nó bị bám một lớp hơi trắng phía ngoài.
Khánh thắc mắc đi lại, đưa tay sờ lên mặt kính và lau đi lớp màu trắng bám trên đó.
Bên trong hộp là một xác người đã đông cứng, băng bao phủ khắp cơ thể, tất cả các hộp còn lại cũng toàn chứa xác người.
Và đây chính là nơi đem con người ra làm những cuộc thí nghiệm mà thế giới chưa từng biết đến, nó còn chứa những nội tạng người.
Anh không ngờ rằng, trong khu biệt thự Cu be này lại có những nơi bí mật che giấu việc làm phạm pháp này.
Anh thôi không tìm hiểu nữa và tiếp tục đi về phía trước.
Một lần nữa anh đứng lại trước cánh cửa kính đóng chặt, nhưng lần này thì nó không đặt mật khẩu nên nó trở nên đơn giản.
Khánh nắm vặn cửa mở ra, bên trong này nhiệt độ ổn định nên anh cảm thấy đỡ lạnh hơn lúc ở ngoài kia.
Anh nhìn xuống dưới chân mình có rất nhiều cánh hoa hồng đỏ vẫn còn tươi cùng với làn khói nhân tạo phản phất, ánh sáng vàng từ chiếc đèn tường mờ ảo.
Ở giữa có một chiếc giường bằng gỗ với gối đệm được xếp gọn, bên cạnh là bàn làm việc và đặt trên đó là một chiếc laptop, bên phía tay trái Khánh đang đứng có một kệ sách.
Anh đi tới xem một lượt, toàn bộ đều sách y học, nhưng trong đó chỉ có duy nhất một quyển màu đen, Khánh rút ra và mở trang đầu tiên thì bất chợt có một tờ giấy rơi xuống.
Anh cúi người nhặt lấy nó rồi mở ra xem.
– Sơ đồ thiết kế biệt thự Cu be?
Anh nói thầm trong miệng, rồi lại lật quyển sổ cầm trên tay ra xem.
Trang đầu tiên có ghi dòng chữ “Đề án thí nghiệm”, anh đọc lướt nhanh qua từng trang và dừng lại ở đoạn “Những thiếu niên chưa trưởng thành là đối tưởng thí nghiệm tốt nhất, nhằm bồi dưỡng ra những quân nhân siêu nhiên”, đôi đồng tử giãn rộng sau khi đọc nó, anh gấp quyển sách lại và ném một cách không thương tiếc.
Chợt trên màn hình chiếu sáng lên, Khánh quay người nhìn thẳng vào màn hình.
Một đoạn phim xuất hiện.
“Clip thí nghiệm tuần thứ nhất”.
Lúc Gia Ngọc bị chính anh trai mình bắn khi thấy Di đang bị đe dọa, anh được quản lý đưa vào bệnh viện và kể từ ngày đó anh giam giữ không khác gì một tù nhân, tay còng lại không thể đi đâu.
Anh ngồi trên giường bệnh, mặt bộ đồ bệnh nhân màu xanh lam, vẻ mặt xanh nhợt, ánh mắt đen huyền như người vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, có một bác sĩ trẻ tuổi bịt mặt đi vào, trên tay cầm ống tiêm có chứa dịch lỏng màu vàng đi tới kéo tay áo anh lên và tiêm.
Anh không có một chút phản ứng gì, cũng không quan tâm anh ta tiêm loại thuốc gì cho mình.
Xong, anh ta đi ra ngoài và đóng cửa lại, rồi đứng quan sát qua tấm kính.
Đột nhiên, anh gào thét, nét mặt vô cùng đau đớn sau khi được tiêm thuốc.
– Con rốt cuộc muốn ta lặp lại mấy lần.
Ông Lâm đứng ngoài nhìn vào trong vô cùng tức giận.
– Mấy bệnh viện khác tiến hành chậm hơn.
Tính giai đoạn mà tiến hành.
Gia Kỳ nói rồi tháo khẩu trang y tế xuống.
– Nếu đã lấy được số tiền đó.
Thời gian chọn thuốc và phương pháp do con quyết định.
Gia Kỳ tiếp lời.
– Đối với việc thí nghiệm loại thuốc này vẫn chưa kết thúc, con hãy đợi chỉ đạo.
Cuộc thí nghiệm này là cách thí nghiệm chẳng lẽ con không hiểu? Đây là quá trình vẫn đang được tiến hành.
Phân tích nền tảng của kết quả.
– Ba muốn nói đến sự thất thoát của khâu quản lý, do thằng Duy tiếp tay sao?
Gia Kỳ nói, nét mặt thắc mắc.
– Duy, con trai nuôi của ta sẽ không phản bội ta.
– Cho Gia Ngọc uống thuốc không cần thông qua con được sao?Kết quả để cho thằng Duy biết đến.
Bây giờ ba nói đây là quá trình sao?
– Nhưng thằng Duy sẽ không biết điều đó.
Cho dù nó biết, thì cũng không làm được gì, vì tới lúc đó thì Gia Ngọc cũng như một con rô – bốt thôi.
Ông nói giọng thỏa mãn, miệng cười khúc khích, nhìn vào trong.
“Clip thí nghiệm tuần thứ hai”.
– Gia Ngọc…
Ông Lâm nói giọng khàn đặc, vỗ nhẹ vai anh.
Bác sĩ vừa lúc rút ống tiêm ra khỏi tay anh.
Gia Ngọc dường như không biết gì, ngồi thần người như người máy, ánh mắt vô hồn không chứa một cảm xúc.
Anh nghiêng đầu nhìn ba mình như một người xa lạ, không quen biết.
Anh thật sự không còn nhận ra ai, bản thân mình còn không nhớ sau ca phẫu thuật.
Tay thì vẫn bị còng và không hề ăn bất cứ một thứ gì.
Y tá mang cơm vào thì anh toàn hất đổ đi.
Anh chỉ ăn duy nhất một thứ đó là cánh hoa hồng đỏ.
– Để mà điều khiển được con, ta và anh con đã phải tốn cả một quá trình thí nghiệm.
Đoạn clip dừng lại với khuôn mặt hốc hác, phờ phạt của Gia Ngọc.
Anh giãn căn đôi đồng tử, anh không ngờ rằng trong suốt thời gian ở bệnh viện lúc đó anh đã bị chính ba mình đem ra làm con cờ, công cụ thí nghiệm.
Anh xiết chặt tay mình, nét mặt hiện rõ sự căm hận, bây giờ thì anh đã biết được toàn bộ sự thật của thời gian trước kia.
Anh khụy gối, tay đấm mạnh xuống sàn, thật sự đau khổ quá nhiều, gia đình ư? Thứ được gọi là gia đình đối với anh nó không hề có nghĩa.
Có gia đình nào mà người thân xác hại lẫn nhau như thế, anh nghĩ anh sinh ra trên đời này để làm gì để rồi mọi người luôn luôn căm ghét, khinh bỉ anh.
Thà rằng anh chết đi thì mọi người sẽ có một sự trường tồn tốt hơn không phải luôn lo sợ thất bại khi bị anh hạ gục, anh cũng chịu mọi đau khổ quá nhiều cho đến khi có được tình yêu thì nó cũng đã phản bội anh khiến anh đi vào con đường tử thần nhưng thượng đế đã cứu lấy anh, không muốn anh chết đi.
Anh chịu mọi sự bủa vậy của lẽ khinh thường và sự phản bội của người con gái anh yêu, anh sẽ khiến mọi thứ tan nát dưới bàn tay của anh.