Bên trong này, hai vợ chồng Ngọc Di đứng chờ đến lúc chính thức bước vào tiệc để thực hiện mục đích.
– Mọi thứ sẽ trở về vị trí của nó thôi.
Di nhẹ giọng nhìn Gia Ngọc nói rồi mỉm cười.
Giờ cô chính là người có quyền nhất ở đây bởi vì cô là người nắm giữ toàn bộ quyền quản lý một trong ba tập đoàn lớn nhất của CUBE.
Nên phát ngôn của cô rất quan trọng nhưng không cô sẽ không làm điều đó mà để lại cho chồng mình làm.
Mọi thứ cô đều chuyển nhượng lại cho Gia Ngọc nên anh mới là cổ đông nắm giữ cổ phần lớn nhất hiện giờ.
Gia Ngọc không nói gì hơn chỉ biết gật đầu đáp và nhìn cô với ánh mắt chứa đầy cảm xúc xen kẽ.
Quả thật thì đây là khoảng thời gian mà gia đình hai người chịu quá nhiều chuyện đau buồn xảy ra chỉ vì một mối thù quá khứ.
Gia Ngọc chợt nắm chặt lấy tay Di thật chặt bởi làm như vậy thì anh sẽ cảm thấy như được tiếp thêm nguồn năng lượng lớn hơn vì anh đang lo sợ rằng bệnh tim của anh sẽ đột ngột tái phát lúc nào không hay cho dù đã uống thuốc trợ tim nhưng cũng sẽ khiến anh ra đi lúc nào không biết thậm chí là ngay lúc này.
Anh quay lại nhìn vợ, nhìn kĩ từng nét trên khuôn mặt cô, nhẹ tay vén gọn lọn tóc mai đang bay nhẹ trên bờ má bên tai và trầm giọng nói:
– Liệu chúa có thể cho anh cơ hội chứ?
Anh nói một câu khó hiểu thật sự trong lòng anh lúc này chỉ biết cầu xin chúa bằng mọi giá hãy bảo vệ gia đình anh, còn bản thân anh… bản thân anh chỉ biết chờ vào sự quyết định của chúa mà thôi.
– Em sẽ cầu nguyện.
Cô nắm lấy tay Gia Ngọc phần nào phá tan nỗi niềm trong anh.
Gia Ngọc thả nhẹ tay vợ và bắt đầu đi ra thảm đỏ với một vẻ lạnh lùng mang đầy quyền lực.
Nguyên Khôi nắm lấy cơ hội vội liếc mắt nhìn quản lý Leo ra lệnh việc cần làm.
Vốn dĩ bản tính con người Nguyên Khôi không bao giờ bỏ được sự toan tính tàn ác.
Một khi đã bị quyền lực tiền bạc che mắt thì bất chấp mọi thứ.
Đối với anh ta thì Gia Ngọc ở đâu là cái gai trong mắt anh ta đến đó nên bằng mọi cách phải tiêu diệt tận gốc.
Nhưng mạng sống của Gia Ngọc quá lớn không bao giờ thất bại dưới mọi kế hoạch thảm khốc của anh ta.
Và lần này là phải kết thúc hoàn toàn tại đây, từng người từng một.
Ý định của anh ta là giết Gia Ngọc đầu tiên rồi đến từng người trong gia đình Gia Ngọc để họ mãi không tồn tại trên đời này mãi mãi.
Gia Ngọc bước đi chầm chậm trên thảm đỏ để lên khán đài phát ngôn nhưng chợt anh dừng lại.
Anh lấy điện thoại ra làm cho mọi người xung quanh cứ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Thực chất anh nhắn tin cho vợ và còn gọi cho vợ cuộc điện thoại:
– Hãy về nhà với Linh và Minh, anh sẽ về.
Rồi anh cúp máy nhìn về phía Di.
Cô vội mở điện thoại và đọc thầm tin nhắn:
– Hãy cầu nguyện cho anh… Di… em mãi yêu anh và là vợ của anh đúng không?
Đọc xong dòng tin nhắn cô hướng mắt nhìn Gia Ngọc và gật đầu để trả lời thay cho dòng tin nhắn.
Tự dưng cô cảm thấy xao động trong lòng và muốn bật khóc nhưng cô cố kiềm nén lại.
Gia Ngọc cảm thấy yên tâm và trong lòng cảm thấy nguôi đi phần nào rồi anh cũng gật đầu đáp trả để vợ anh yên tâm mà đi ra cửa về nhà.
Sau khi Di đi anh bắt đầu quay lại để tiến lên khán đài.
Nhưng anh lại không tiến thêm bước nữa mà anh ngước lên nhìn phía trên trần nhà ở mọi góc tường có gì đó rất lạ.
Anh nhíu mày nhìn kĩ lúc lâu rồi chợt nhận ra, anh nhếch môi cười rồi tắt ngay.
Nguyên Khôi thì chỉ biết đứng đó chờ xem kế hoạch của mình diễn ra như thế nào rồi phì cười một mình.
Sẽ không có ai bắt được anh ta đi tù cả vì một khi bước vào căn biệt thự CUBE này thì mọi kế hoạch sẽ trở nên hoàn hảo hơn.
Bởi anh ta biết được toàn bộ thiết kế căn biệt này là như thế nào.
– Bước một bước nữa thôi… ha… ha…
Gia Ngọc vừa bước qua vạch đỏ dưới sàn rồi chợt “rụp” nguyên cả căn phòng tối đen như mực vì mất điện, mọi người đều đờ ra van vản lên tiếng nói xì xào cũng may họ đã không nhốn nhào vì có loa thông báo sự cố.
– Xin mọi người hãy đứng im đừng di chuyển đi đâu sẽ có điện lại thôi.
Trong màn đen này, chợt những chiếc máy camera gắn trên góc tường đều rực đỏ và phát ra tia laser nhằm về phía một chỗ bắn liên tục không ngừng.
Những chiếc máy đó chỉ mang hình dáng tương tự camera nhưng thực chất là vũ khí giết người cực nguy hiểm.
Tia laser này bằng mắt thường không thấy được chỉ có mang kính 3D mới quan sát được những tia đó và duy nhất trong đây chỉ có Nguyên Khôi mới quan sát thấy.
Điện chợt có lại, mọi người đều trở lại trạng thái ban đầu không còn hoang mang nữa.
– Không thể nào… sao có thể như vậy được? Sao nó không chết chứ?
Nguyên Khôi nhíu mày ngạc nhiên khi Gia Ngọc đã đứng trên khán đài một cách bình thản không có gì thương tích trên người.
Ý định giết người của anh ta hoàn toàn thất bại.
– Bất ngờ quá đúng không?
Gia Ngọc nói rồi cười khinh khi nhìn Nguyên Khôi.
Anh ta đâu có ngờ rằng anh lại đứng đây một cách bình thản đến thế, anh ta cũng phải biết rằng chính anh là người sống trong biệt thự mười mấy năm thậm chí còn thiết kế là hệ thống ELECTRIC trong này, một hệ thống bẫy ngoạn mục không ai biết đến thay thế con người diệt khẩu.
Đường vạch đỏ vừa rồi cũng là đường điện cảm biến để kết nối lên những chiếc máy laser kia, chỉ cần có người bước phải nó thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Dĩ nhiên Gia Ngọc thoát được là điều dĩ nhiên nhờ mang kính áp tròng 3D trước đó nên đã né được những tia laser ấy.
– Đến lúc phải lấy lại tất cả.
Gia Ngọc rút súng ra và bóp cò cành cạch chỉa thẳng về phía Nguyên Khôi.
Ngay lập tức vệ sĩ của Nguyên Khôi đều giơ súng chĩa lại.
– Mày tưởng dễ dàng giết được tao sao?
Nguyên Khôi cười phá lên một cách khinh bỉ.
– Đúng.
“Pằng… pằng…”
Gia Ngọc nhanh tay bóp cò nhanh tay bắn chết hết đám vệ sĩ phía sau Nguyên Khôi làm cho bọn chúng không kịp trở tay, Nguyên Khôi hoang mang nhìn xung quanh.
Việc giết bọn chúng quá dễ dàng đối với Gia Ngọc bởi vì lúc trẻ anh là đã là cao thủ bắn súng chuyên nghiệp.
Sau khi giết chết hết vệ sĩ của hắn ta, Gia Ngọc bắn đầu chĩa súng về phía Nguyên Khôi bằng ánh mắt đầy hận thù.
– Mày giết tao thì con mày cũng sẽ chết thôi.
Nguyên Khôi giãn căng đôi đồng tử nói thật lớn vì anh ta rất sợ phát súng đó.
Ngay lập tức trên màn hình chiếu hiện lên cảnh Gia Minh và Di Linh đang bị treo lơ lửng ở trên cao trong một căn phòng vô cùng rộng lớn với dàn vệ sĩ xung quanh, chỉ cần hai tên vệ sĩ phía trên thả dây xuống thì Gia Minh và Di Linh sẽ tử vong.
Gia Ngọc quay lại nhìn lo lắng tột cùng, hạ súng xuống.
Nhân lúc đó Nguyên Khôi vội lánh đi chỗ khác ngay lập tức.
Điều bây giờ, Gia Ngọc phải tìm được chỗ hai con bị bắt cóc để cứu không để bọn chúng làm hại con mình được, anh vội đi nhanh đến căn phòng bảo mật để xem camera ngay không để chậm trễ.
…
Tại bệnh viện.
“Reng…reng…”
– Alo…
– Chào bác sĩ Duy, chúng tôi đã có được nguồn hiến tặng tim rồi thưa cậu từ một người tai nạn giao thông.
– Được rồi, ngay lập tức chuyển qua viện cho tôi.
Nói rồi Duy cúp máy và vui mừng khi đã tìm được nguồn hiến tặng để cứu sống Gia Ngọc.
Anh vội lên lịch mổ ngay và liên lạc với Gia Ngọc.
Nhưng khi anh định liên lạc thì có tin báo từ Gia Ngọc:
– Tới biệt thự Cube ngay, con tao gặp nguy hiểm.
Sau khi nhận tin , Duy đập tay mạnh lên bàn với vẻ đầy nổi bực mà còn pha sự lo lắng.
– Tại sao mọi thứ cứ trớ trêu vậy không biết.
Gia Ngọc mày đừng để xảy ra chuyện gì hết, tao sẽ cứu sống mày bằng mọi giá để gia đình mày đoàn tụ.
Duy vội cởi bỏ áo blouse trắng móc lên giá treo đồ rồi rời khỏi thật nhanh.
– Có chuyện gì vậy ba?
Hoàng Dương đúng lúc đến.
– Đi đến giúp chú con cứu hai anh em Gia Minh ngay.
– Đi thôi ba.
Hai cha con nhanh chóng lái xe đến biệt thự Cube và không quên gọi cho cảnh sát.
…
Tại biệt thự Cube.
Gia Ngọc bằng thao tác nhanh trên máy tính với con mắt nhạy bén thì anh đã kịp tìm ra chỗ con mình bị bắt đó là khu C – khu đào tạo sát thủ CMI.
Không cần suy nghĩ gì nhiều, anh vội đi đến đó bằng con đường nhanh nhất có thể, mang trên mình thanh kiếm nhật và khẩu súng ngắn.
Đến nơi, cửa tự động mở ra Gia Ngọc thấy Gia Minh và Di Linh đang treo lơ lửng giữa trần nhà với hai bên những tên vệ giữ dây thừng chỉ cần bọn chúng thả tay thì con anh sẽ chết.
Anh giãn căng đôi đồng tử nhìn không chần chừ gì nữa anh bước nhanh vào thì bị bọn sát thủ AS trấn ngang đó bằng những thanh kiếm dài chĩa về anh.
– Ba…
Hai anh em Minh Linh đều kêu lên khi thấy Gia Ngọc.
– Ba con xin lỗi.
Gia Minh ngậm ngùi nói vì đã không thực hiện được như ba nói.
Gia Ngọc nhìn hai con bằng ánh mắt lo lắng, tay nắm chặt thanh kiếm và nhìn lại đám sát thủ xung quanh, bọn chúng khá đông.
Anh rút kiếm và bắt đầu ra tay.
“Cheng… chép… chép…”
Những màn tấn công cứ tiếp tục diễn ra, bọn chúng cứ thế mà dồn vào Gia Ngọc.
Linh khóc nấc lên vì sợ hãi, Minh không biết làm gì chỉ biết cáu chặt tay, nghiến răng chịu đựng và chờ đợi.
Cậu lo cho ba, cho mẹ và cả em gái.
Cậu rất sợ và sợ đặc biệt là sợ mất đi người ba mà cậu nể phục và đáng trân trọng.
Cậu nói thầm trong miệng với nỗi sợ lên đến tột đỉnh:
– Ba… tại sao lại là ba mà không phải ai khác chứ? Tại sao ba bị bệnh tim mà không cho ai biết…
Những câu hỏi đau buồn đổ về khiến Minh không thể kiềm nổi xúc động, ánh mắt cậu đỏ hoe dường như muốn rơi lệ.
Cậu ước giá như cậu có thể xuống đó giúp ba để giết chết bọn chúng, giết Nguyên Khôi ngay lập tức nhưng không thể nào được, giờ chỉ biết cầu nguyện mà thôi.
Nguyên Khôi thì chỉ biết đứng phía trên tầng quan sát mọi chuyện diễn ra.
Máu me dần bê bết trên nền nhà, những cái xác nằm lăn lóc, Gia Ngọc cũng dần kiệt sức, anh khụy gối tay chống thanh kiếm xuống sàn và thở gấp, chiếc áo sơ mi nhướm nguyên một màu đỏ của máu.
Bọn chúng vẫn tiếp tục hiên ngang đứng đó
Anh từ từ đứng dậy cầm chặt thanh kiếm, anh định dùng súng nhưng trong lúc đánh thì nó đã bị văng đi chỗ khác.
Bọn chúng tiếp tục xông tới, anh vẫn tiếp tục ra chiêu nhưng lần này thì anh bị chém liên tục ở trên tay và chân vì anh đã mất sức quá nhiều.
Trong khi bọn chúng có đến chục người thì anh chỉ một mình.
Anh cố gắng giết chết bọn chúng nhưng chỉ làm cho chúng bị thương.
– Ba… ba à…
Minh thật sự lo lắng chịu không nổi nữa.
Nguyên Khôi nhếch môi cười nhạt rồi nói:
– Có cố gắng đi nữa thì mày cũng sẽ không cứu được con đâu.
Anh ta liếc mắt cho vệ sĩ thả dây từ từ ở bên Linh trước, làm cho con bé hét lên.
– A… anh hai… ba…
– Linh… Linh… không được…
Minh vội hét toáng lên vùng vẫy nhưng không làm gì được với tư thế bị trói mà còn bị treo như bây giờ.
– Con… Linh…
Gia Ngọc ra tay chém chết bọn chúng rồi chạy tới chỗ Linh để đỡ lấy con bé thì bất chợt cơn đau tim đến đột ngột khiến anh đứng đờ ra, thanh kiếm rơi xuống, tay ôm lấy ngực nét mặt hiện rõ sự đau đớn đến tột cùng , gân xanh nổi rõ trên trán.
“Pằng”
Nhân lúc Gia Ngọc không để ý, một tên đã cầm lấy súng bắn anh một phát đạn xuyên thẳng lồng ngực.
Máu loang lỗ trên áo, đôi đồng tử giãn căng.
Đôi mắt hiện lên những tia đỏ đọng nước.
Đã không kịp nữa rồi không còn cơ hội nào để cho anh nói lời cuối cùng nữa rồi.
Qúa khứ hạnh phúc hiện về, một đám cưới hạnh phúc, bế trên tay những đứa con khỏe mạnh khi nghe chúng cất tiếng khóc chào đời, hạnh phúc khi là một người bác sĩ thực thụ, hạnh phúc khi có được một người vợ mãi mãi yêu anh… rất rất nhiều… rồi hơi thở cuối cùng dập tắt, anh khụy gối ngã phịch xuống nền với một vũng máu đỏ tươi.
Đã không còn cơ hội nào cho anh nữa rồi, chúa thực sự đã không còn cách nào để cứu lấy anh được nữa.
“Pằng…Pằng…”
Duy và Hoàng Dương đã đến giết chết bọn chúng.
Duy vội chạy tới chỗ Gia Ngọc còn Dương đã kịp cứu lấy Linh kịp thời, vì quá sợ hãi con bé đã ngất đi và cứu Gia Minh.
Nhân lúc đó Nguyên Khôi định bỏ trốn thì bị Hoàng Dương cầm súng bắn, khiến hắn nằm la liệt trên sàn.
– Ba…
Giọt nước mắt vô thức rơi trên má, Gia Minh lửng chửng đi tới chỗ ba không thể tin nổi đây là sự thật.
Duy vội đỡ Gia Ngọc, áp sát tai xuống ngực trái để kiểm tra xem tình hình của anh lúc này.
Và một sự thật phũ phàng ập đến…
– Không… Gia… Ngọc…
Hoàng Duy nói giọng run run, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống.
Anh lay lay người Gia ngọc, nét mặt dường như không muốn tin.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc… xin mày hãy mở mắt ra đi! Tao cấm mày làm như vậy.
Gia Ngọc… xin hãy mở mắt ra đi… tao xin mày đó…
Hoàng Duy ngước mặt lên trần nhà trong sự đau lòng không thể chịu nổi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bàn tay dính đầy máu tươi.
Gia Minh ngồi phịch xuống ôm lấy ba khóc lớn lên không kìm nén nổi.
Còn Hoàng Dương ôm lấy bé Linh cũng rơi nước mắt đau buồn.
– Ba ơi ba… ba ơi ba…
Vì không dám tin đây là sự thật, Minh đặt nhẹ ba xuống và quệt đi nước mắt ngơ ngác hỏi:
– Ba con chỉ vô thức ngất đi đúng không… chú Duy làm ơn cứu ba con đi chú… ba con chỉ ngất đi thôi mà… chú làm ba con tỉnh lại đi.
– Chú xin lỗi con.
Duy vội quay đi chỗ khác không thể nào kiềm được nước mắt vội đứng dậy đấm mạnh tay vào tường mà khóc thét lên.
– Ba… Không thể nào…
Minh hét lớn lên rồi ôm ba ngồi khóc, Hoàng Dương chỉ biết vỗ vai Minh an ủi, cậu cũng đau lòng không kém.
Trong căn phòng rộng lớn đầy tang thương này, ngoài cửa Di và Vy vội đi vào.
Lúc đi trên đường trở về nhà Di vô tình gặp Vy đang đi trên đường họ đã dừng lại gặp nhau nói chuyện.
Đột nhiên, chiếc vòng tay chuỗi ngọc trên tay Di bị đứt văng tứ tung làm cho cô cảm giác bất an.
Cô và Vy vội quay lại biệt thự CUBE.
Vừa bước vào thấy Minh đang ngồi ôm Gia Ngọc với vẻ thần người, ánh mắt đỏ hoe hiện rõ nỗi buồn trên mặt.
Còn Hoàng Dương chăm sóc cho bé Linh, Duy thì đau buồn chống tay vào tường cho đến khi Vy đến quay người anh lại lần đầu tiên cô thấy rõ giọt nước mắt vô thức của chồng mình như vậy.
Cô ôm anh vào lòng và nhẹ giọng hỏi:
– Có chuyện gì nói em nghe được không?
Duy ôm chặt lấy cô làm điểm tựa.
– Anh thực sự mất đi một người anh em thật rồi.
Duy nói giọng nghẹn lại, vừa mới đây còn có người cho Gia Ngọc một mạng sống nhưng chưa kịp đón lấy thì…
Vy đã hiểu chuyện xảy ra quay mặt nhìn lại thì chỉ biết bật lên tiếng khóc.
– Anh Gia Ngọc…
Di thấy Gia Ngọc nằm bất động trên tay Gia Minh máu me bê bết vội ngồi xuống ôm Gia Ngọc về phía mình.
– Gia Ngọc… em Di đây, anh tỉnh lại đi… tỉnh lại nhìn em đi…
Di nói giọng hối thúc, tay lay người Gia Ngọc liên tục.
– Mẹ à, ba chết rồi.
Minh thần người nói, ánh mắt đầy nước mắt chỉ biết nhìn người ba nằm im đó với một không gian lạnh lẽo pha sự thê lương, mùi máu tanh lẫn lộn trong không khí.
Người có vẻ đau lòng nhất không ai khác chính là Di, người luôn ở bên Gia Ngọc bấy lâu nay.
– Gia… Ngọc…
Tiếng khóc hòa với nước mắt mặn chát rơi xuống trên khuôn mặt Gia Ngọc mang đầy nỗi niềm chưa kịp nói.
Trong thân tâm cô bây giờ chỉ trách bản thân mình đã khiến anh chịu bao nỗi đau mà anh không đáng để nhận lấy để rồi anh phải vác gánh nặng bảo vệ cho gia đình.
Đúng thật, cuộc sống của anh hưởng phúc chưa được bao lâu thì phải trải qua bao nhiêu bão táp như vậy thậm chí còn nhiều lần muốn lấy đi mạng sống của anh.
Đau khổ nhất chính bàn tay tàn ác quá khứ của cô đã đẩy chồng mình đi vào cửa tử thần nhiều lần vậy mà ngay khi anh biết nhưng anh vẫn yêu cô thật lòng thậm chí là quên đi không bao giờ muốn nhớ lại.
Một người luôn hết mực yêu thương cô nhưng sao cô luôn thấy anh vẫn chịu thiệt thòi đến vậy.
Gía như lúc trước đừng để cô gặp anh thì đau phải để anh ôm dùm cô mối thù đầy oan nghiệt này…cô hận cái cuộc đời bất công này…
Di ôm lấy Gia Ngọc khóc nấc lên tiếng đến khô cổ họng, cô tự trách bản thân mình
và cảm thấy vô cùng có lỗi.
Bất chợt vô tình cô nhìn thấy khẩu súng đang chĩa về phía Gia Minh ở đằng sau, cách Gia Minh một đoạn.
“Pằng”
-Mẹ!
Gia Minh hét lên khi thấy mẹ gục ngã xuống người cậu, một lần nữa cậu lại chứng kiến mẹ mình nằm xuống dưới tay cậu.
Cậu đơ người nhìn mẹ mình, bờ môi run rẩy không thể nói lên, cổ họng cậu nghẹn lại như có gì đó chặn lại ở cổ.
“Pằng… pằng… pằng”
Hoàng Duy cầm lấy súng bắn liên tục vào người Nguyên Khôi cho tới khi hắn chết, chính hắn đã đã bắn Di.
Tới chết ánh mắt của hắn vẫn không nhắm lại mà nhìn về phía Gia Ngọc với sự căm phẫn và căm thù.
Hoàng Duy và Kiều Vy vội chạy tới để xem tình hình của Di.
-Mẹ, cố chịu đựng con sẽ đưa mẹ tới bệnh viện, mẹ đừng bỏ hai anh em con như thế.
Ba đã vậy rồi, mẹ như thế nữa làm sao con chịu nỗi?
Minh nói câu không rõ chữ, nét mặt vô cùng lo lắng.
Tay cậu giữ chặt lấy chỗ vết thương ở vùng bụng đang chảy máu liên tục của mẹ mình.
Di thở gấp gáp, nét mặt tái nhợt hiện rõ sự đau đớn tột cùng.
Cô cảm thấy vô cùng có lỗi với Gia Minh và Di Linh, cô không muốn con mình chịu bất kì tổn thương nào.
Cô đưa tay lên vuốt lấy gò má của Gia Minh mà cố mỉm cười nói trong khi máu trong miệng cứ hộc ra.
– Gia Minh, mẹ như thế này thì làm sao đây? Mẹ không thể ở cùng con với Di Linh được nữa rồi.
– Mẹ đừng nói nữa, xe cấp cứu sắp tới rồi, mẹ đừng lo.
Gia Minh nói giọng run run, nét mặt vẫn như vậy lo lắng và nỗi lo sợ lấn áp cả tâm trí cậu hiện giờ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột cậu không kịp đỡ lấy, tim cậu như vỡ nát giống như tấm gương bị rơi xuống vỡ thành từng mảnh.
– Không kịp đâu con, nếu mẹ sống thì mẹ cảm thấy có lỗi với ba con rất nhiều cho nên như thế này có lẽ sẽ tốt hơn…
– Mẹ nói gì vậy?
– Gia Minh, con hãy tiếp tục sự nghiệp của ba con, trở thành một bác sĩ tài giỏi giống như ba để cứu lấy Di Linh khỏi căn bệnh quái ác kia.
Không có ba và mẹ, con có thể sống tốt chứ? Mẹ tin con sẽ làm được!
Di nhẹ giọng cố gắng nói hết câu, cô nghiêng đầu sang một bên nhìn phía Gia Ngọc với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc lẫn nỗi đau và hối hận.
Trong đầu cô chạy những dòng suy nghĩ không ai có thể thấu hiểu như những điều cô muốn Gia Ngọc có thể cảm nhận được, cô nhớ khi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của anh, khi cô nói rằng: ” em sẽ không bao giờ để anh rời xa”, khi bóng tối kia gần như đã giết chết đi tia hy vọng của anh, tất cả sẽ những chuyện xảy ra sẽ biến mất mãi mãi trong đêm nay, khi màn đêm này qua đi anh sẽ không sao đâu, giờ đây không một ai có thể làm hại anh từ giờ đến bình minh cô và anh sẽ bình yên vô sự.
“Ba mẹ, con sắp gặp đi hai người rồi.
Hy vọng ở một thế giới khác, con có thể sống cùng với hai người đúng không? Chỉ là, để lại hai đứa con tội nghiệp của con mà thôi… Gia Ngọc, nếu sang thế giới khác em hy vọng chúng ta gặp lại nhau…”
Cánh tay chợt buông lỏng khỏi bàn tay của Gia Minh, mắt khép lại để hai dòng nước mắt hoen mi chảy xuống, hơi thở cuối cùng đã vụt tắt.
Gia Minh thần người giãn căng đồng tử nhìn khuôn mặt của mẹ, giọt nước mắt vô thức tuôn rơi.
Cậu ôm chặt lấy mẹ vào lòng mà không thốt lên một lời nào, trong lòng cậu lúc này vô cùng đau đớn, làm sao cậu có thể vượt qua được nỗi đau này khi không đã mất đi người mà cậu yêu thương nhất trên đời này.
– Di…
Vy hét lớn tên Di và khụy xuống cũng vậy, không khác gì Duy vừa rồi vẫn những cảm xúc thê lương khi chứng kiến mọi chuyện đổ ập đến như bão táp đến thế.
…
Vài ngày sau.
Trên ngọn đồi gió, Gia Minh mặc nguyên bộ đồ đen đứng trước hai bia mộ, xung quanh được trồng rất nhiều hoa hồng trắng với bãi cỏ xanh.
Nét mặt vô cùng lạnh lùng và hốc hác, với ánh mắt vô cảm chứa đựng nỗi đau thầm kín mà cậu đang phải chịu đựng.
Bây giờ cậu cảm thấy vô cùng trống trải sau những gì đã xảy ra.
Cậu thấy con đường phía trước sao quá mịt mờ, cậu không biết mình sẽ làm gì ngay lúc này để vượt qua vì cậu quá mệt mỏi.
Cậu khụy gối xuống, đặt bó hoa hồng trắng dưới nền, nước mắt vô thức rơi xuống.
– Anh hai…
Linh ngây thơ đi lại chỗ Minh, đặt tay lên vai anh hai an ủi.
Nhỏ cũng biết trước bia kia là ba mẹ mình nhưng con bé đơn thuần chỉ biết ba mẹ nhỏ đi tìm con đường hạnh phúc như trong truyện cổ tích mà thôi.
Không giống anh hai, người chứng kiến tất cả mọi thứ đau đớn tột cùng.
Linh đi về phía trước Minh lặng lẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu, khiến lòng cậu không khỏi xao động.
– Anh đừng khóc nữa, ba mẹ sẽ buồn đó.
Giọng nói trong trẻo của em gái làm nguôi đi phần nào không khí ảm đạm xung quanh cậu.
Gia đình Duy Vy và Dương chỉ biết đứng nhìn mọi thứ cứ thế trôi đi theo thời gian một cách tự nhiên.
Họ hy vọng, qua thế giới bên kia hai vợ chồng sẽ có cuộc sống hạnh phúc không có mối thù nào nữa.
Họ hứa sẽ chăm sóc cho Minh Linh không để hai đứa chịu mọi tổn thương nào khác.
Sau khi Gia Ngọc và Di ra đi thì bản di chúc cũng được luật sư công bố, mọi tài sản và quyền kế nhiệm biệt thự Cube đều trao lại toàn bộ cho Gia Minh còn quyền quản lý 3 tập đoàn lớn của Cube và điều hành bệnh viện do Hoàng Duy quản lý cùng với Vy và Hoàng Dương.
Đâu đó trong không gian mịt mờ này Gia Ngọc và Di chỉ biết nhìn hai đứa con bằng ánh mắt đầy cảm xúc, cảm thấy có lỗi vì đã bỏ lại hai đứa mà đi “Ba mẹ xin lỗi, hai đứa hãy sống tốt con nhé” Tất cả chỉ còn là những chuỗi ngày trống trải và những đêm dài vô tận, họ trở lại với cái tuổi thanh xuân xóa sạch những kí ức dài đen tối để đi đến với thế giới đầy nhiệm màu.
Không một gia đình nào là hoàn hảo… thậm chí là sự lạnh lùng trong thời gian rất dài nhưng cho đến cuối cùng, gia đình vẫn là gia đình… nơi tình yêu luôn luôn hiện hữu…