Kẻ Thù Và Tôi


– Tại sao lại có người giúp việc ở đây?
Gia Kỳ quát lớn.
– Chẳng phải cậu bảo người giúp việc mang cà phê tới sao?
Quản lý Hen đáp.
– Người giúp việc kiểu gì vậy, chỉ bưng cà phê thôi cũng làm đổ, đúng là phế thải… Gia Ngọc, xử con nhỏ đó đi.
Bấc giác, cậu cảm thấy lòng mình nhói lên một thứ gì đó kì lạ, trước giờ chưa hề có.

Cậu đặt Di nhẹ xuống sàn, cậu không hiểu tại sao lại làm như vậy? Gia Ngọc không thích ai chạm đến thân thể dù chỉ là một ngón tay.

Nhưng bây giờ thì khác, do cậu đang suy nghĩ về một điều gì đó khiến cậu mất tập trung.
– Còn không mau giết đi, súng đây?
Gia Kỳ rút khẩu súng ngắn từ trong áo vét đặt lên bàn đẩy tới.

Cậu cầm lấy, bóp cò cành cạch chỉa thẳng vào Di.

Cái cảm giác đó khiến cậu chằn chừ không thể ra tay.

Di chợt mở hờ mắt nhìn họng súng đang nhắm vào mình, bây giờ nhỏ cảm thấy hoàn toàn bất lực không thể làm gì được.
– Đừng… đừng làm như vậy…
Di nói giọng yếu ớt, mắt lúc nhắm lúc mở.
– Sao còn chưa ra tay đi, chẳng lẽ một đứa giúp việc mày không xử được sao?
Gia Ngọc vẫn cầm chặt súng trong tay, ánh mắt đen huyền nhìn thẳng vào ánh mắt socola đặc ấy.
– Mau đi.
Gia Kỳ hối thúc.
Ngón tay trỏ chuẩn bị bóp cò.
“Rầm” cánh cửa mở toang, Minh Anh chạy vào.
– Đừng làm như thế, tao xin mày.
– Anh…
Di ngất lịm đi trong vòng tay của Minh Anh.
– Di đối với tao bây giờ là một người quan trọng… cô ấy là người mang đến cho tao biết thế nào là một tình yêu thương thật sự… Mặc cho mày có hiểu hay không nhưng tuyệt đối tao sẽ không cho ai giết Di hết… vì vậy, tao xin mày…
Minh Anh nhìn Gia Ngọc nói như một sự cầu xin mong anh bạn hiểu được.

Gia Ngọc buông thả súng rơi tự do đi trong sự lạnh lùng vô cảm.

Nhưng cậu thấu hiểu được suy nghĩ và tâm trạng của Minh Anh lúc này.
Gia Kỳ hơi bất ngờ trước hành động của Gia Ngọc.
– Từ trước thằng em trai, nó luôn là một kẻ máu lạnh, tàn nhẫn… nhưng sao bây giờ… chắc có lẽ vì bạn.

Chiều:
Minh Anh để Di ở lại một mình trong phòng, còn cậu phải đi đến phòng thí nghiệm làm một vài công việc liên quan đến việc nghiên cứu tế bào máu.

Di cảm thấy ở trong phòng chán nản không biết làm gì, trong khi đó Kiều Vy thì đang bận làm một số công việc không liên đến khu sinh hoạt.

Nhỏ thay Di làm tất cả.

Minh Anh biết Di rất thích hoa hồng nên đã chuẩn bị một lọ đặt trên bàn.

Nhỏ đi lại rút lấy một cành hoa hồng đỏ nhung đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài gió thổi vi vu mái tóc đỏ trầm bay tự do của một cô gái đang ngồi dưới gốc cây tử đằng đang khóc vì một nỗi nhớ nhấn chìm cả không gian ảm đạm.

Ánh mắt ấy nhìn chú mục vào cành hoa hồng, giọt nước mắt rơi xuống cánh hoa.
– Ba, mẹ con nhớ hai người… biết bao giờ, cành hoa hồng đẫm máu này sẽ nhạt đi mang lại màu trắng không còn mùi vị tanh của máu?
Những dòng suy nghĩ miên man lắp đầy trong tấm trí Di.
– Á…
Một tiếng kêu đau nhỏ, Di giật mình.

Một chiếc gai còn xót trên hoa đâm vào tay Di tứa ra máu.

Di hơi rung mình, cắn răng đưa ngón tay lên định liếm sạch máu thì đột nhiên bàn tay nhỏ bị ai đó giữ lại.

Một tên thanh niên, dáng người thanh thoát trên môi nở một nụ cười đểu cợt ngồi xuống sát cạnh nhỏ.

Nhỏ giật mình nhanh chóng đưa cử chỉ đó biến mất đổi lại một sự bình thản.
– Anh là ai? Thả tay tôi ra.
– Ha… ha, xem ra cô bé này được, ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em.
Hắn nhìn khuôn mặt thiên thần của Di, nở một cười cực đểu, thấy vậy Di giằng mình lại và gằn giọng nói:
– Bỏ tay tôi ra trước khi tôi nổi giận.
– Chà dễ thương quá, em giận lên trông càng xin hơn đấy, đúng là một thiên thần.
Hắn nhếch mép nói và áp tay nhỏ lên môi mình, dùng lưỡi liếm những giọt máu ở trên tay Di.
– Làm gì vậy? Bỏ ra.
– Ha ha, dễ thương ghê, yên tâm đi cứ ngoan ngoãn thì anh sẽ không bạc đãi đâu.
Hắn nói ngang.
Nhân lúc hắn không để ý, Di vớ lấy một cành cây ở dưới đất vung tay thật mạnh về phía hắn.
“Xoẹt.”
– A…
Hắn kêu lên thoắt nhanh, một vết xước thật dài trên tay của hắn rách luôn cả cánh tay áo.

Di thở hổn hển, cầm cành cây cứng giọng nói:
– Đừng lại gần… không tôi sẽ giết chết anh.
– Ha ha, em dữ thật đấy, không giết được tên này đâu vì tôi là tên sát thủ số một trong khu này.
Hắn nhìn Di chằm chằm, đôi mắt ánh lên tia nhìn vừa giận dữ vừa thú vị.

Nhanh như chớp hắn tiến tới Di, khiến cho nhỏ không kịp trở tay, cành cây bị rơi xuống đất.
– Anh…
Di chưa kịp nói câu nào đã giật mình, bởi cái cảm giác nhột nhột ở cổ, sợ hãi hét lên:
– Đồ biến thái.
– Không phải tôi nói với em trước rồi sao? Tôi rất muốn thưởng thức cái vị ngọt từ thân thể của em, chắc là ngon lắm đây.
“Bốp.”
Nghe những lời hắn nói, Di tức giận vung tay tát cho hắn một cái nháng lửa trên khuôn mặt, hằn rõ năm ngón tay.

Hắn có vẻ sững sốt, đưa tay lên sờ má, nhìn Di chằm chằm, rồi ngay lập tức nhếch mép cười trong như con đười ươi nheo mắt nói:
– Em làm tôi giận rồi đấy, tôi sẽ trừng phạt em.
Bàn tay hắn xiết thật mạnh cổ tay Di quay ngược lại đến nổi nghe được cả tiếng xương kêu răng rắc, khuôn mặt Di áp sát mặt của hắn rồi từ từ trượt xuống cổ, Di rung mình la lên:
– Dừng… dừng lại.
Hắn đưa tay lên chặn họng của Di, hai bàn tay của Di đều bị hắn khống chế và làm những hành động vô liên xỉ.
– Mấy chuyện này người khác nhìn thấy thì không hay đâu, Mãnh Long.
Một giọng nói nhẹ nhàng đầy uy lực đột nhiên vang lên làm hắn giật mình vội quay đầu lại nhìn.

Di như thoát khỏi sự dè dặt khủng khiếp rồi chạy đến núp đằng sau người vừa phát ra tiếng nói, sợ hãi bấu chặt lấy vạt áo của người ấy.
– Cậu Minh Anh…
Anh ta vội cúi đầu, lắm lép sợ hãi.
– Cậu nên nhớ tôi là ai, tôi có quyền xử lý tất cả những người vi phạm nội quy CMI này.

Cậu biết một khi đã vi phạm thì sẽ gánh hậu gì chứ?
Minh Anh từ tốn nói, khuôn mặt vô cùng bình thản.
– Tôi biết, xin lỗi cậu.
Hắn ta vội quay người chạy đi thật nhanh.
– Em không sao chứ?
Giọng nói dịu dàng như phả bên tai của Minh Anh vang lên.

Di không trả lời mà ôm chặt lấy cậu và khóc.

Minh Anh cũng không đắn đo vòng tay ôm lấy Di vì biết nhỏ bây giờ đang rất hoảng sợ.
– Anh hứa sẽ bảo vệ em.

Tại phòng Minh Anh:
Di và Vy đang ngồi ngắt những cánh hoa hồng và chơi cùng với chúng một cách say sưa.
– Minh Anh thật sự là một người rất tốt, nhờ có anh mà chúng ta không bị mụ quản gia ngược đãi.
Vy nói.
– Hoa đẹp không?
Di nói rồi nở một nụ cười nhẹ và nhanh chóng tan biến.
– Đẹp!
Vy đáp.
– Vy lại đây anh có việc muốn nói?
Minh Anh vẫy tay gọi.
Vy đứng dậy chạy tới chỗ cậu còn Di vẫn tiếp tục ngắt hoa hồng.
– Có chuyện gì sao, anh?
– Sắp tới anh sẽ có một chuyến công tác hai tuần, vì vậy Vy và Di hãy ở lại phòng của anh có gì cần thì cứ lấy.

Hãy nhớ cho Di uống thuốc đều đặn, anh sẽ cố gắng nghiên cứu ra thuốc đặc trị.
– Vâng, em biết rồi.
Vy gật đầu đáp, rồi lại đi chỗ Di tiếp tục chơi.
“Cạch” tiếng mở cửa, Duy và Gia Ngọc bước vào.
– Tao nghe nói mày chuẩn bị đi công tác ở Nhật phải không?
Duy hỏi.
– Ừ.

Vì vậy phi vụ Trok Patanot tao không thể giúp hai bọn bay được.
– Không sao đâu.
– Duy, tao có chuyện muốn nhờ mày?
– Chuyện gì?
Minh Anh nhìn về phía Di và Vy nói:
– Tao coi Vy như em gái, còn Di thì hơn thế nữa nên tao nhờ mày để ý tới hai đứa được không?
– Ừ… được thôi.
Duy chần chừ một lúc rồi cũng đồng ý.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc…
Minh Anh gọi cậu, nhưng dường như cậu không nghe thấy mà đang nhìn đến một người, ánh mắt đen huyền đến vô cực.
– Này, Gia Ngọc mày sao vậy?
Duy đánh nhẹ vai cậu nói.

Bất giác cậu rời mắt khỏi cái nhìn đó và đưa mắt nhìn những cành hoa hồng ở trên bàn.
– Chuyện gì?
– Ở khu sát thủ, mày quản lý hộ tao.
Minh Anh nói.
– Hoa hồng?
– À, hoa hồng đó là tao mua cho Di, vì cô bé thích chúng.
– Minh Anh, mày đã yêu cô bé đó rồi sao?
Duy hỏi.
– Ừ… đúng vậy.
Minh Anh gật nhẹ đầu đáp.
Gai Ngọc đi tới bàn cầm lấy một cành hoa hồng lên nhìn chú mục vào nó.
– Minh Anh.
Di đứng trước cửa phòng gọi.

Cậu quay lại nhìn nhỏ và đáp:
– Ừ!
Bất chợt Di chạy lại chỗ Gia Ngọc giật mạnh cành hoa hồng trong tay cậu, vẻ mặt có chút khó chịu.
– Hoa hồng của Di, không được lấy nó.
Dứt lời, Di quay phắt người chạy đi, để lại sau đó là ánh mắt vô cảm.

7.00 giờ sáng, Minh Anh đã đáp máy bay đi sang Nhật thực hiện chuyến công tác của mình.
Tại nơi tổ chức lễ tang:
Một không khí yên lặng bao trùm một nổi buồn khi đưa con trai cưng của tập đoàn B.N đã qua đời sau vụ thảm sát.
– Tài xế đi đổ xăng rồi, đang trên đường trở về.
Quản lý Danay nói.
– Ừ.
Ông chủ tịch Trok gật đầu đáp.
Tên quản lý Danay đi ra ngoài.
– Em thấy tội nghiệp cho hai bác ấy, chỉ có một người con trai mà thôi.
Phu nhân của ông trách móc.
– Cậu ta không phải do tôi giết, nếu bà muốn trách thì cứ trách ông Lâm đi… thật chịu không nổi…
Ông nhíu mày khó chịu đi tới ghế ngồi phịch xuống.
Ở bên ngoài, tên quản lý Danay, một tên thân cận với ông Trok đã bị bắn chết, thế vào đó là một chàng trai thanh tú, mặc trên người bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu sụp xuống cùng với chiếc kính râm bước lên con xe hơi đen chờ đợi một thứ gì đó.

Duy cùng quản lý Daviss và sáu tên vệ sĩ đi vào trong lễ tang.
– Thưa ngài chủ tịch, đại diện của ông Gia Lâm đến viếng lễ.
Một tên vệ sĩ đứng ở cửa đón tiếp.
Ông Trok đứng dậy đưa ánh mắt khó chịu nhìn cậu.

Dường như sự xuất hiện của cậu khiến ông ta cảm thấy chướng mắt.

Duy tháo kính râm cài lên áo đi đến bàn di ảnh thắp một nén nhang cho người đã khuất.
– Thì ra đây là cậu Duy con trai của chủ tịch Hoàng Tân.

Tại sao lại đi làm việc cho ông Lâm chứ… đồ ngu dại.
Ông ta nói giọng khinh bỉ, miệng nhếch miệng nhạt.

Mọi lời nói của ông cậu đều bỏ ngoài tai xem như chưa nghe thấy, tất nhiên cậu sẽ không để bị ai nói mình là đồ ngu dại cả.

Duy đi lại chỗ ông.
– Ngu dại sao?
Cười nhạt một giây tắt dần.

– Một nỗi buồn sẽ kéo thêm một nỗi buồn khác và tất nhiên nỗi buồn này sẽ gắn với cái chết.
– Nói vậy là sao?
– Tự hiểu.
Dứt lời, Duy mở điện thoại ra gọi điện.
– Đợi mày ở gara xe, Gia Ngọc.
Ông Trok không hiểu vấn đề chỉ biết thở phắc, chỉnh lại áo vest rồi đi ra khỏi đây.

Ông ta đi tới con xe hơi của mình, mở cửa bước vào trong và ngồi yên vị.
– Đi thôi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, chạy với tốc độ nhanh cực kì.

Chạy được nữa quảng đường, thấy quản lý Danay chạy nhanh hơn bình thường và với dáng vẻ khác lạ không giống vừa rồi.
– Đang chạy đi đâu vậy, đây đâu phải đường về nhà?
-…
Im lặng, vẫn tiếp tục cho xe chạy nhanh hơn về hướng một con sông lớn.
Ông ta bắt đầu nghi ngờ, vung tay hất bay chiếc mũ lưỡi trai xuống, đôi đồng tử giãn rộng hết cỡ.
– Cậu là ai?
Ông ta gằn giọng nói.
-…
Vẫn im lặng, lúc này người thanh niên phía trước tháo chiếc kinh râm xuống, ánh mắt nhìn lên chiếc gương chiếu trên đầu xe.
– Là… con trai của chủ tịch Lâm… cậu muốn gì… tại sao lại ở trên xe của tôi…
Ông ta nói giọng run run.
– Giải quyết con cờ.
Câu trả lời đơn giản của một sự đe dọa.
Ông ta bắt đầu sợ hãi tìm cách trốn thoát, ông cố gắng mở chốt cửa nhưng vô ích vì nó đã bị khóa.

Ông vội lấy điện thoại trong túi ra, luốn cuốn mở, tay run lên bần bậc đến nổi không thể bấm đúng số.

Bất ngờ, Gia Ngọc cua xe quật qua ngã tư khiến cho chiếc điện thoại trong tay ông ta rớt xuống.

Chợt xe hết xăng, cậu cho xe dừng lại bờ hồ.

Cậu điện thoại ra xác định lại vị trí đang đi.

Chớp lấy thời cơ, ông cuối xuống nhanh tay dây giày sau đó chòm lên riết chật lấy cổ Gia Ngọc dùng hết riết thật mạnh khiến cho cậu không kịp trở tay.
– Cho mày chết, dám giết tao.
Nét mặt cậu nhăn lại, nổi lên những gân xanh chằn chịt tay giữ chặt lấy sợi dây chống chả.

Do ông ta ngồi phía sau nên có thế hơn người ngồi phía trước.

Cậu nhanh chóng đạp chân ga cho xe lao về phía con sông.

Chiếc ô tô lăn bánh từ từ mặt sông và chìm xuống đáy nước.

Những bọt nước nổi lềnh bềnh.

Chìm trong nước, mắc kẹt trong xe nhưng ông Trok vẫn không buông thả, ông vẫn tiếp tục riết cổ Gia Ngọc cho đến chết.

Gia Ngọc chòm lấy khẩu súng ngắn dưới xe hướng ra phía sau và… pằng… sáu phát đạn… Máu đỏ lan ra hòa chung với nước ông ta đã phải trả một cái giá rất đắt cho lòng tham của mình.

Gia Ngọc mở cửa xe bơi ra ngoài.

Cậu đi lên bờ, từng bước chân lảo đảo, thở dốc, người ướt sũng.

Một vết thương dài rỉ máu trên cổ, cậu lấy tay chạm lên phần vết thương nhìn xung quanh.

Giờ điện thoại không, xe ô tô cũng đã chìm trong nước.

Cậu đi bộ đến gara xe để lấy chiếc siêu xe của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui