Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người

Không phải Thiệu Hiển chưa từng ăn món nào ngon đến vậy.

Nhưng tiếng mưa rơi ngoài ô cửa, cộng với không gian ấm áp và đồ ăn nóng hầm hập, khung cảnh này thật sự làm cho người ta dễ chịu rất nhiều.

"Anh nấu ăn được lắm đó."

Thiệu Hiện ăn đến một miếng nước súp cũng không còn, buông chén, thật lòng khen ngợi.

Phó Bách Châu im lặng đứng lên thu dọn bát đũa mang vào bếp.

Buổi tối, Thiệu Hiển nằm trong chăn ấm nệm êm, không buồn ngủ chút nào, chắc vì lúc xế chiều đã ngủ một giấc no, hoặc do lạ chỗ nên không quen.

Phó Bách Châu chắc là đang còn làm việc trong thư phòng.

Như vậy cũng tốt, hai người không ai can thiệp vào chuyện của ai, không làm phiền nhau, bạn bè người thân của mình cũng không cần lo lắng nữa.

Thiệu Hiển càng nghĩ càng thấy mình thông minh.

Khóe môi khẽ cong cong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có tiếng ly thủy tinh rơi vỡ. Thiệu Hiển đột nhiên tỉnh giấc, nhìn về phía cửa phòng.

Cẩn thận lắng tai nghe, lại không thấy tiếng gì cả.

Hắn vẫn không yên tâm, rời giường, mở cửa, bước xuống lầu.

Mới vừa bước xuống cầu thang đã nhìn thấy Phó Bách Châu cuộn người trên ghế sofa, mặt chôn vào trong, không thấy rõ biểu cảm, nhưng nhìn tư thế lấy tay ôm bụng kia liền biết nhất định là rất đau rồi.

Nghe nói dạ dày Phó Bách Châu không tốt lắm, bệnh cũ lại tái phát rồi sao?

Hắn không tìm thấy thuốc, hỏi Phó Bách Châu cũng không xong, đành phải gọi cấp cứu.

Thiệu Hiển không biết nhiều kiến thức y học, cũng không biết làm thế nào để giúp người ta bớt đau. Chỉ có thể ngồi cạnh sofa thấp giọng an ủi.

Nhưng lời nói vào những lúc thế này đúng là không có tác dụng gì.

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, hôm nay Phó Bách Châu không ăn trúng cái gì không nên ăn, sao lại đau bao tử?

Xe cấp cứu đội mưa mà đến, Thiệu Hiển không rảnh lo mấy cái khác, theo nhân viên đi thẳng đến bệnh viện. Mãi đến khi Phó Bách Châu đã yên ổn nằm trên giường, hắn mới phát hiện người mình bị ướt mưa, hơi lạnh lẽo.

Tự cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, hắn lập tức gọi điện thoại báo cho Triệu Tư Khâm và Tiền Văn Kiệt.

Triệu, Tiền còn chưa tới. Một bác sĩ nam thanh tú tao nhã đã nhanh chân chạy đến trước mặt.

"Là cậu Thiệu đúng không?" Bác sĩ nam lo lắng hỏi.

Đầu óc Thiệu Hiển có chút đình trệ, "Anh là?"

"Tôi tên Đỗ Trạch, là bác sĩ ở bệnh viện này, Triệu Tư Khâm nói tôi đến tìm cậu." Đỗ Trạch thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, vội nói, "Cậu Phó không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nhìn cậu có vẻ không thoải mái lắm thì phải."


"Hồi nãy bị ướt mưa, hay là anh kiểm tra giúp tôi đi?" Thiệu Hiển vẫn rất để ý đến sức khỏe của mình.

Đỗ Trạch bên khoa ngoại nhưng vẫn quen biết với bác sĩ nội khoa, liền dẫn Thiệu Hiển đi.

Kết quả chuẩn đoán, là mắc mưa nhiễm lạnh, cảm nhẹ.

Sức đề kháng của Thiệu Hiển kém, cảm nhẹ cũng không thể cho qua, bác sĩ đành kê cho hắn một mũi tiêm.

Đỗ Trạch mang đến một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ cho hắn thay, không quên dặn dò: "Bác sĩ nói đêm nay cậu nên ở lại viện để theo dõi một chút. Hay là xếp cho cậu với cậu Phó chung một phòng được không?"

"Cảm ơn anh."

Thiệu Hiển nằm xuống trên giường bệnh bên cạnh Phó Bách Châu, đầu óc đã sớm mơ màng, thế nhưng vẫn không quên hỏi: "Thế anh ấy bị sao vậy?"

Biểu cảm Đỗ Trạch đột nhiên có chút kì diệu, Thiệu Hiển chỉ thấy cánh môi anh ta khẽ mấp máy, nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, căn bản không nghe được gì, ngủ mất lúc nào không hay biết.

Sáng hôm sau, Thiệu Hiển bị một tràng cười vang vọng làm cho tỉnh giấc.

Tiếng cười truyền vào từ hành lang bên ngoài phòng bệnh, nghe có hơi quen tai.

Ngủ xong một giấc, tinh thần đã thoải mái hơn nhiều, hắn đang muốn đứng dậy bước xuống giường thì có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

"Tỉnh rồi sao?"

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Phó Bách Châu ngồi ngay ngắn trên giường bệnh cạnh bên, đồ tây giày da, biểu cảm nghiêm túc.

"Nấu cháo cho cậu này, ăn xong hãy xuất viện."

Phó Bách Châu vừa nói, vừa từ hộp giữ ấm múc ra một chén cháo, đưa đến trước mặt Thiệu Hiển.

Thiệu Hiển cười cười nhận lấy, nếm một miếng, "Ai đang cười ngoài kia vậy?"

"Triệu Tư Khâm."

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị người ngoài mở ra, gương mặt tuấn tú kia của Triệu Tư Khâm xuất hiện, khóe mắt còn vương lại ý cười.

Nhìn thấy Phó Bách Châu, hắn nhịn không được lại cười rộ lên, sau đó nghẹn lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Thiệu Hiển.

"Thiệu Hiển à, tối qua nếu không phải cậu thì cậu Phó đây..."

"Hiển Hiển", một người đàn ông chạy vọt vào trong, vội vội vàng vàng đến bên mép giường Thiệu Hiển, lo lắng hỏi, "Cậu còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

"Mình không sao, Bút chì à, lại làm cậu phải lo rồi." Thiệu Hiển ngừng một chút, "Có điều, ngàn lần đừng để cho ba mẹ mình biết."

Tiền Văn Kiệt gật mạnh đầu, "Cậu yên tâm, đêm qua mình tự đến, chưa hề nói với ai."

Hôm qua, lúc hắn đến bệnh viện thì Thiệu Hiển đã ngủ say rồi, sau khi hiểu mọi chuyện, hắn có chút bực bội với Phó Bách Châu, nhưng nghĩ đến chính Phó Bách Châu cũng đang nằm trong kia lại mềm lòng.


Nghĩ tới nghĩ lui, đành đem bực dọc nén vào trong.

Bây giờ Thiệu Hiển không còn gì đáng lo ngại, tức giận cũng đã vơi hơn nửa, chỉ còn thấy Phó Bách Châu không vừa mắt nữa thôi.

"Hiển Hiển, để lát nữa mình đưa cậu về."

Phó Bách Châu: "Không cần, tôi đưa cậu ấy."

Tiền Văn Kiệt hừ lạnh, "Thôi đi, tôi không tin được anh."

Phó Bách Châu nhìn về phía Thiệu Hiển, tựa như đang chờ đợi sự lựa chọn của cậu vậy.

"Anh còn bận việc mà, để tôi về với cậu ấy là được rồi." Thiệu Hiển ăn xong, thả chén xuống cười nói.

"Ừ."

Thiệu Hiện thay bộ quần áo mà Văn Kiệt mang tới, ngồi xe Bút chì rời đi.

Trong phòng bệnh, Phó Bách Châu đứng lặng người bên cửa sổ, Triệu Tư Khâm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật cười ra tiếng, "Cậu Phó à, đúng là chỉ có cậu mới như vậy thôi. A Trạch nói cậu ăn nhiều nên mới đau dạ dày, tôi còn không dám tin."

Phó Bách Châu xoay người nặng nề nhìn hắn.

"Làm sao, nhà có thêm một Thiệu Hiển, cơm cũng ngon hơn đúng không?"

Phó Bách Châu im lặng bỏ ra ngoài.

Bên ngoài dửng dưng, bên trong lại âm thầm ảo não.

Triệu Tư Khâm nói đúng là không sai, tối hôm qua vì có Thiệu Hiển nên nhịn không được, ăn nhiều thơm một chút, ai ngờ bệnh cũ sẽ tái phát đâu chứ.

Còn liên lụy Thiệu Hiển bị mưa ướt mà bệnh nữa.

Có điều, chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Từ hôm ấy, Phó Bách Châu dường như trở nên bận rộn hơn thường này, nghe nói là dự án khai thác mạch nước ngầm đã bắt đầu rồi, không chỉ có anh ta, ngay cả phía đối tác là Thiệu Uẩn cũng bận không thấy bóng dáng đâu.

Đã sắp đến ngày đính hôn, thấy người nhà họ Phó không quan tâm để ý gì đến chuyện quan trọng cả một đời người của Phó Bách Châu cho nên toàn bộ đều giao lại cho Thái Nhã Lan và Đường Hân.

Đương nhiên, Thái Nhã Lan cũng đã hỏi qua ý kiến của Phó Bách Châu từ trước rồi, anh ta cũng nói thẳng là mọi việc đều giao cho Thiệu gia xử lý.

Thiệu Hiển bây giờ cũng xem như người rảnh rỗi, Thái Nhã Lan và Đường Hân lôi hắn theo luôn cho hắn khỏi buồn chán.

Lễ phục hai người bọn họ đều do nhà thiết kế đứng hàng top thế giới làm nên, được giao đến tận cửa.

Dưới sự thúc giục của hai người bọn họ, Thiệu Hiển mặc lên bộ trang phục được cắt may hoàn mỹ.


Đường Hân cười chụp cho cậu một tấm, gửi vào trong nhóm chung, cũng tag cả Phó Bách Châu vào.

Một lát sau, Phó Bách Châu trả lời: "Đẹp đó."

Thiệu Hiển mỉm cười bấm chữ: "Anh tan làm cũng ghé qua nhà thử xem sao."

"Ừ."

Sau khi dự án khai thác bắt đầu, Thiệu gia và Phó gia thân càng thêm thân, Thiệu Uẩn trong lúc hợp tác cũng đánh giá cao năng lực của Phó Bách Châu.

Thiệu gia dần xem Phó Bách Châu như người một nhà.

Đến giờ cơm, Phó Bách Châu cùng Thiệu Uẩn trở về. Cơm nước xong xuôi, Thiệu Bác Viễn hỏi chuyện công ty như thường lệ, sau đó vẫy vẫy tay nói: "Dạo này hai đứa vất vả nhiều rồi, chú ý chăm sóc bản thân một chút."

Sau khi bọn họ rời khỏi thư phòng, Thiệu Uẩn nói: "Hiển Hiển còn đang chờ cậu thử quần áo đấy, mau đi đi."

Phó Bách Châu gật đầu đi tìm Thiệu Hiển.

Thiệu gia chuẩn bị cho Phó Bách Châu một căn phòng, ở cách vách với Thiệu Hiển. Dù sao cũng chưa kết hôn, ngủ chung với nhau không thích hợp lắm.

Phó Bách Châu đi đến trước cửa phòng, đưa tay gõ cửa.

"Mời vào."

Hắn đẩy cửa vào trong, thấy Thiệu Hiển đang chọn áo ngủ, hình như là chuẩn bị đi tắm.

"Anh tới rồi sao, mau thử xem, nếu không vừa thì sửa vẫn kịp."

Thiệu Hiển chỉ chỉ bộ trang phục đang treo trên giá áo.

Phó Bách Châu đối với quần áo không có yêu cầu đặc biệt nào, tây trang mặc hằng ngày cũng không thèm để ý xem là kiểu gì, cả tủ đồ có thể chung một kiểu, miễn tốt chút là được rồi.

Có điều, nghĩ đến ý nghĩa của bộ trang phục này, hắn bỗng nhiên cảm thấy trang trọng hơn hẳn.

Thuận tay cởi áo khoác, mặc lên bộ lễ phục may thủ công tinh xảo.

Áo vừa người, xứng với gương mặt kia, đúng thật là cảnh đẹp ý vui.

Thiệu Hiển rất vừa lòng, chỉ chỉ vào quần, "Phải thử cả bộ chứ."

Phó Bách Châu thấy Thiệu Hiển không có dấu hiệu rời đi, đành cầm quần lên, nói: "Tôi về phòng thay."

Thiệu Hiển gật đầu, "Thử xong thì anh tự giữ quần áo luôn nhé, tôi tắm rửa rồi ngủ luôn đây."

Dường như giữa hai người bọn họ, ngoài trừ những việc liên quan tới hôn lễ ra thì không còn gì để nói với nhau nữa.

Phó Bách Châu vắt quần áo lên cánh tay, xoay người rời đi. Đến trước cửa phòng, hắn bỗng nhiên quay lại, ánh mắt đặt trên người Thiệu Hiển, mang theo chút dịu dàng ấm ấp không giống ngày thường.

"Hiển Hiển, tôi rất vui."

Thiệu Hiển sững sờ, trong lòng thoáng hỗn loạn, một lúc sau mới bất đắc dĩ tươi cười.

Phó Bách Châu thực sự có vui vẻ hay không hắn không biết, hắn chỉ biết, đối với hôn lễ này, thật ra trong lòng cũng có chút chờ mong.

Cuối cùng cũng đến ngày đại hôn, Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu thức sớm chuẩn bị, thay lễ phục, ngồi xe đến.

Tiền Văn Kiệt làm phụ rể cho Thiệu Hiển, đi theo suốt cả hành trình.


Đến cả Triệu Tư Khâm – người đã kết hôn với Đỗ Trạch, không đảm đương nổi chức phụ rể, cũng mặt dày đi theo cùng.

"Hiển Hiển, hồi hộp không?"

Thiệu Hiển lắc đầu, "Hồi hộp cái gì mới được chứ?"

Tiền Văn Kiệt nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai mới ghé sát vào tai Thiệu Hiển nói: "Cậu biết hết quá trình tổ chức rồi mà đúng không? Không phải Phó Bách Châu không thể đụng vào người khác sao? Thế đến lúc tân lang trao nhẫn với hôn môi thì phải làm sao đây?"

Thiệu Hiển nghe vậy, cười rộ lên, "Mình cũng không biết nữa."

Trước ngày trọng đại, cũng bởi vì vấn đề này mà Thái Nhã Lan và Đường Hân đã tìm đến Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu.

Thiệu Hiển cảm thấy không sao, không có hai thủ tục này, chẳng lẽ hôn lễ không được tính là hôn lễ nữa hay sao?

Nhưng hắn không ngờ, lúc ấy, Phó Bách Châu tỏ vẻ, buổi đấy cứ tiến hành theo trình tự bình thường là được.

Hắn đã nói vậy, Thiệu gia vì muốn tổ chức một buổi lễ hoàn chỉnh nên cũng không cắt bớt hai hành động ấy đi.

Thật ra trong lòng Thiệu Hiển có chút tò mò, chẳng lẽ đến lúc đó, Phó Bách Châu sẽ đeo bao tay để trao nhẫn, đeo khẩu trang để hôn môi à?

Cảnh tưởng kì dị như vậy, tưởng tượng thôi cũng không dám.

Khách khứa đã ngồi đầy bên ngoài đại sảnh.

Những người đến tham dự đa số đều là hào môn quý tộc ở thành phố Yến, ngoài ra còn có một ít phóng viên, mang theo camera để tác nghiệp, quay lại toàn bộ quá trình.

Lúc Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu một thân lễ phục đồng bộ, sánh vai đứng trước mặt chủ hôn, tiếng vỗ tay liền vang lên như sấm.

Không thể không khen, hai người này thật sự quá xứng đôi, làm người ta không thể dời mắt đi đâu được.

Có thể chủ trì hôn lễ như vậy, chủ hôn cũng đang hạnh phúc dạt dào trong lòng luôn rồi.

Bằng giọng nói run rẩy, chủ hôn tuyên bố hai chú rể có thể trao nhẫn cho nhau, mọi người bên dưới càng thêm kích động, tiếng flash chụp hình vang lên dồn dập không ngừng.

Ai cũng biết Phó Bách Châu có bệnh sạch sẽ, bọn họ rất tò mò xem lần này hắn sẽ làm thế nào đây.

Chỉ thấy trong giây phút tiếp theo, người đàn ông tướng mạo đẹp đẽ, lấy ra một chiếc nhẫn, tự nhiên cầm lấy bàn tay Thiệu Hiển.

Đầy thành kính và chú tâm.

Đa số mọi người đều không biết, riêng Thiệu Hiển cảm nhận được rõ ràng, Phó Bách Châu đang run nhè nhẹ.

Đến lượt mình, Thiệu Hiển dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đeo nhẫn cho đối phương, giảm bớt phần nào thống khổ cho hắn.

Chủ hôn thinh lặng vài giây rồi nhanh chóng hô lên câu thoại kinh điển tiếp theo: "Bây giờ, hai con đã có thể chạm môi đối phương."

Hiện trường ồn ào náo động đạt tới đỉnh điểm trong nháy mắt.

Thiệu Hiển đứng yên, lẳng lặng nhìn Phó Bách Châu.

Ánh mắt Phó Bách Châu u tối tĩnh lặng như biển rộng sâu thẳm, dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, chậm rãi nghiêng đầu.

- -------------------------------

Young: Các bạn biết tại sao chương này delay lâu vậy không, tại vì vết kiến ba khoang cắn nó lan hết cổ mình đấy, có làm ăn gì được đâu huhu, đến khổ ;;-;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận