Đất trời này có bốn giới, một là Nhân giới, hai là Linh giới, ba là Yêu giới, bốn là Ma giới.
Trong đó tu sĩ Linh giới có ngoại hình và tâm trí giống phàm nhân ở Nhân giới nhất, nhưng Linh giới khắp nơi đều là linh khí, mà Nhân giới hỗn loạn, mọi thứ trong không khí đều tràn ngập năng lượng hỗn loạn.
Cứ như vậy, người hai giới phân chia, người sinh ra ở Linh giới đều là Linh Thể trời sinh, cũng tức là tu sĩ.
Còn Nhân giới, trừ phi bước vào con đường tu hành, nếu không phàm nhân sẽ chết sau khi tuổi thọ của họ vượt quá 100.
Đương nhiên đa phần tu sĩ Linh Thể trời sinh ở Linh giới cả đời cũng chỉ đảo quanh ở Luyện Khí kỳ, thậm chí không vào được tông môn, không khác gì người bình thường ở Nhân giới, nhiều nhất cũng chỉ sống lâu hơn phàm nhân một trăm năm.
"Đã biết." Sau khi Trường Ương đồng ý liền nói: "Sư huynh, muội đi Cổ Tịch lâu trước."
"Muội..." Thường Nhạc nhìn bóng lưng Trường Ương bước nhanh rời đi, khuôn mặt tuấn tú cẩn trọng rốt cuộc cũng dịu xuống, nhịn không được gãi trán, "Tốt xấu gì cũng nên nghỉ ngơi một chút."
...
Cổ Tịch lâu có ba tầng, ghi chép nhiều bí kỹ bổn môn của Hợp Hoan Tông.
Từ khi Trường Ương nhập tông tới nay, đã ở nơi này lâu nhất, nhưng với cảnh giới của nàng, rất nhiều bí kỹ nàng xem không hiểu, chỉ có thể dốc sức liều mạng học thuộc, cố gắng nhớ kỹ, lại học thêm những thứ có thể xem hiểu.
Nàng đi lên lầu hai, tiếp tục đọc quyển bí kỹ mà nàng đã đọc trước khi rời tông, thỉnh thoảng cử động hai ngón tay, mơ hồ có linh lực vận chuyển.
Hợp Hoan Tông chỉ có một môn tâm pháp tu luyện chính thống, các loại tâm pháp bí kỹ mà các tiền bối lưu lại trong lầu các đều do tâm pháp phát triển biến hoá mà thành.
Nhưng sư phụ đã từng nhắc tới, tu luyện đến cảnh giới tiên cảnh, mới xem như là tâm pháp chân chính của Hợp Hoan Tông – Sơn Vân Loạn.
Đại đạo tu hành, cần chín bước để trở thành Thần, chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Tàng U, Lâm Tiên, Bán Tiên, Khuy Thần, Chân Thần.
Từ mười vạn năm trước, Chân Thần đã phá không phi thăng, bốn giới đã không còn Chân Thần nữa, cảnh giới Lâm Tiên có thể chấp chưởng đại tông.
Hợp Hoan Tông bởi vì chậm chạp không có người nào có thể tu thành Sơn Vân Loạn, dần dần suy yếu, bây giờ đã sắp rơi khỏi bảng 3000 tông môn ở Linh giới.
Trường Ương hoàn hồn, tiếp tục đắm chìm vào việc học bí kỹ.
Ánh nắng đổ xuống, chiếu lên khuôn mặt gầy gò đang tập trung trước kệ sách gỗ đen.
Không biết các ngôi sao đã di chuyển bên ngoài cửa sổ gác mái bao nhiêu lần, nàng chợt phát hiện, khép lại quyển sách bí kỹ, nhét về chỗ cũ, đồng thời nghiêng người tránh thoát một kích, trở tay đánh về phía sau.
"Ôi!"
Trường Ương nghe thấy giọng nói quen thuộc, thu tay lại, lắc mình đỡ lấy giá sách, nhìn người tới: "Chương Nguyệt."
"Sư tỷ." Chương Nguyệt cười hì hì nói: "Bị tỷ phát hiện."
Trường Ương đánh giá nàng ấy: "Trúc cơ."
Chương Nguyệt liên tục gật đầu: "Sau khi được chấp sự tông môn mang về, y tu giúp muội loại bỏ tạp chất trong gân mạch xong, nói muội sắp đột phá, hôm nay rốt cuộc thành công!"
Ngày ấy ở trong bí cảnh, nàng ấy hấp thu một đống linh thạch hạ phẩm, không kịp loại bỏ tạp chất, cộng thêm thương thế không nhẹ, vừa về liền bắt đầu nhập định.
Chương Nguyệt sau khi đột phá, vừa nghe đại sư huynh cùng sư tỷ trở về, vội vàng chạy tới Cổ Tịch lâu.
Trường Ương xoay người nhặt quyển bí kỹ rơi xuống, xếp lại vào giá sách.
Trên những quyển bí kỹ này có cấm chế, nàng chỉ là một Trúc Cơ kỳ cũng không thể làm chúng bị thương.
"Sư tỷ." Chương Nguyệt ngồi xổm xuống nhặt sách, đồng thời giống như hiến vật quý móc ra một đài sen.
"Xem đây là cái gì?"
Trường Ương nhặt quyển sách cuối cùng lên, đảo qua đài sen trong tay Chương Nguyệt, mơ hồ còn ngửi thấy một mùi hoa sen tươi mát.
Nàng thăm dò vào túi trữ vật, cũng lấy ra một vật, đưa cho Chương Nguyệt.
"Đây là sen vàng trong hồ nước!" Khuôn mặt tròn của Chương Nguyệt vui mừng, nhận lấy nói.
"Sư tỷ, tỷ giúp chúng ta báo thù rồi sao?"
"Ừm."
"Quá tốt! Muội biết ngay sư tỷ lợi hại mà!" Chương Nguyệt một tay cầm sen vàng 9 tấc, đồng thời không quên bẻ đài sen ra, kết quả nàng bóp bóp, thì lại là mười có chín không, cuối cùng chỉ còn lại một hạt sen đặc ruột.
"Nhìn bề ngoài của đài sen này có vẻ tròn trịa, tại sao bên trong đều là rỗng ruột thế kia?" Nàng ấy lẩm bẩm đưa hạt sen kia cho Trường Ương: "Sư tỷ, tỷ ăn đi."
Trường Ương nhận lấy: "Muội mới Trúc Cơ, nên trở về tu luyện cho tốt, ổn định cảnh giới."
"Muội biết rồi! Đại sư huynh giới thiệu cho muội một quyển sổ tay bí kỹ, muội sẽ mượn đi tu luyện." Chương Nguyệt vui vẻ sờ sen vàng 9 tấc, xoay người phất tay: "Sư tỷ, muội đi đây."
Trường Ương thấy nàng ấy rời đi, đang muốn tiếp tục trở về xem bí kỹ, thì khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó, liền dừng bước.
Một mảnh giấy ố vàng gấp đôi rơi xuống đất.
Nàng nhìn nhìn bốn phía, tờ giấy này có lẽ là từ trong quyển bí kỹ nào đó rơi xuống.
Trường Ương khom lưng nhặt lên, mới phát hiện trang giấy này không phải trang giấy dùng trong bí kỹ, mà giống như là giấy Tuyên Thành bình thường do ai đó tiện tay nhét vào.
Nàng dựa vào giá sách, một tay mở giấy gấp vàng ố ra, tay kia nhét hạt sen vào trong miệng.
Hạt sen này cực non, hẳn là còn chưa chín hẳn, ngoài vị chát ở lớp vỏ ra, thì bên trong tâm sen không hề có vị đắng
Sau khi nàng nuốt xuống, đan điền mơ hồ có cỗ khí tức gột rửa chảy qua, nhưng khi cẩn thận kiểm tra lại không có chút biến hóa nào.
Trường Ương cúi đầu nhìn tờ giấy, tờ giấy này ngoại trừ dấu vết bị gấp, còn có dấu vết nhăn nhúm bị vo thành một cục, bên trong có viết một đoạn văn.
[Người tu Sơn Vân Loạn, dẫn máu trong tim làm thuốc, chế Mộng Phi Hoa, có thể chữa được mọi loại độc.
Tuy nhiên, cũng có nhược điểm, người trúng độc sau khi được giải độc, trong lòng nhất định sẽ chuyển đổi từ yêu thành ghét và ngược lại với người đã hiến máu trong tim.]
Trường Ương nhíu mày, cũng không hoàn toàn hiểu: Mộng Phi Hoa, chuyển đổi yêu ghét.
Có ý gì?
Nàng suy nghĩ một chút, cất tờ giấy đi, chuẩn bị hỏi lại sư phụ sau.
Trường Ương đứng tại chỗ, mệt mỏi bỗng nhiên ập tới, nàng lắc đầu, chỉ cảm thấy mắt sưng tấy choáng váng, giống trạng thái tu luyện quá độ.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao.
Bầu trời đã tối đen.
Trường Ương dứt khoát xoay người ra khỏi Cổ Tịch lâu, đạp bóng đêm trở về nghỉ ngơi.
Không bao lâu, một gian phòng giữa sườn núi bị đẩy ra, Trường Ương cũng không bật đèn, quay người lại đóng cửa thật kỹ, đi thẳng tới chiếc giường hẹp, cởi giày đi ngủ.
Một lúc sau, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.
Ánh trăng sáng trắng xuyên qua cửa sổ hé mở, chiếu sáng đống bừa bộn trước bàn, chồng giấy tờ chất lung tung bị tách trà vô tình chặn lại, để lại một vết nước đọng.
Một lúc lâu sau, một bóng đen mơ hồ từ túi trữ vật bên hông Trường Ương bay ra, trước tiên đứng ở trước giường nhìn nàng, sau đó ở trong phòng đi vài vòng, cuối cùng dừng ở bàn đọc sách gần cửa sổ.
Sau đó, cái bóng này phát ra giọng nói khiếp sợ: "Chữ xấu quá!"