Hứa Tri Ngôn cảm thấy huyệt thái dương nhức nhối, nhưng nhiệm vụ đã được giao, cậu không thể không trả lời như vậy.
Chơi trò chơi trong ký túc xá với bạn cùng phòng 100% không phải con người?
Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi!
Tốt ở chỗ, 400 đồng bỏ ra không bị lãng phí.
Nếu ở phòng 16 người, thì phải chơi tận 16 trò chơi.
Chào tạm biệt xong, Hứa Tri Ngôn giả vờ đi xuống lầu, rồi trốn vào lối đi an toàn giữa tầng 5 và tầng 6.
Một lúc sau, khi thấy Khúc Quý xuống tầng qua khe cửa, cậu mới vòng trở về phòng ký túc.
Những ngón tay hong khô trong thùng rác đã không cánh mà bay.
Khi nhìn thấy bộ đồng phục quăng lung tung trên chiếc giường bên phải đã được gấp gọn, đặt ở cuối giường và những quyển vở đã được sắp xếp gọn gàng lên giá sách theo từng chủ đề thì Hứa Tri Ngôn đã rất ngạc nhiên.
Trong phòng chỉ có 2 người.
Xem ra Khúc Quý đã dọn dẹp trước khi rời khỏi phòng.
"! Cậu bé ốc đồng hả?" Tâm trạng Hứa Tri Ngôn trở nên phức tạp.
Dù là ai đi chăng nữa thì cũng khó có thể tiếp nhận những ý tốt này, nhất là khi phát hiện bạn cùng phòng của mình không phải con người.
Cậu co người nằm trên giường, nhìn giao diện trò chơi đến xuất thần.
Nhiệm vụ 3 xuất hiện đã làm xáo trộn kế hoạch của cậu.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ, nhiệm vụ trong trò chơi được kích hoạt không dựa theo bất cứ tuần tự nào, không cần phải vội vã hoàn thành nhiệm vụ 2.
Nhiệm vụ chủ tuyến là tiến vào Trường học khiếm thị.
Bây giờ mới chỉ một buổi trưa, mà đã giải khóa 2 nhiệm vụ.
Mối liên hệ giữa Trường học khiếm thị và Trung học Thế Minh rốt cuộc là như thế nào!.
Cảm giác âm u lạnh lẽo không biết từ lúc nào lại ùa về, Hứa Tri Ngôn ngáp một cái, dứt khoát cởi giày chui vào trong chăn.
Áp lực mà cậu gánh trên vai nhiều hơn người chơi khác.
Ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, cậu còn phải tìm được nơi nguy hiểm nhất trong phó bản, mở ra Phòng An Toàn bị phong ấn.
Đã hơn 1g chiều, Hứa Tri Ngôn dự định ngủ một giấc để đảm bảo năng lượng cho buổi tối.
Nếu nhiệm vụ 2 đã không cần làm gấp, thì cậu sẽ khám phá khuôn viên trường, sẵn tiện đi trộm chó luôn.
Mạch suy nghĩ trong đầu dần dần lắng xuống.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân bị bóng tối bao phủ, chìm sâu vào giấc ngủ.
! !
Thời gian dần trôi đi, nhìn không thấy cũng không chạm được.
Khi ý thức quay trở lại, Hứa Tri Ngôn rõ ràng cảm giác được mình đang còn ở trong giấc ngủ.
Cậu là người rất ít khi nằm mơ.
Cơ bản mỗi lần nằm mơ, thì đều là ác mộng khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng mà giấc mơ hôm nay rất kỳ lạ.
Cậu mơ thấy mình đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà dạy học trống trải.
Bầu trời trên cao treo một vầng trăng máu, tầng dưới là sân sau của thao trường, vô số quái vật hình người không có mắt được chất đống ở đó, chúng nó không có con nào ngoại lệ, toàn bộ đều mặc đồng phục, dáng dấp y như quái vật anh trai em gái lúc trước vậy.
Lũ quái vật hoặc kêu gào hoặc khóc hoặc quỳ lạy, miệng luôn líu ríu những điều vô nghĩa.