Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn


Cho xin 1 bé sao cute phô mai mozzarella nha
Hang động tối tăm, ẩm ướt.
Hôm nay bên ngoài lại mưa khiến mùi tanh của bùn hòa quyện với hơi nước lan tỏa trong cả không gian.
Hứa Tri Ngôn tựa vào hang núi, đỡ lấy vách đá chờ đợi một lúc.
Rắn Đen Nhỏ đến như đã hẹn, vừa gặp mặt đã chui vào cổ áo cậu.
Sự đụng chạm lạnh lẽo đó khiến Hứa Tri Ngôn rùng mình, cảm giác tội lỗi khi vứt rắn đi lúc nãy đã tan biến hoàn toàn.
“Em ném tôi.”
Xà Thần phiên bản mini nhỏ nhắn, lung linh, lúc than trách nghe uất ức thật sự, lực sát thương thì giảm đi thấy rõ.
Hứa Tri Ngôn nhịn không nổi mà lôi rắn ra hôn một cái lên đầu nó.
Con rắn này nhỏ xíu đáng yêu quá đi!
Mức độ nhẫn nhịn của cậu đối với sinh vật hình người và sinh vật không phải người là hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ loài chó ra.
Rắn Đen Nhỏ vừa rồi còn tủi thân cho rằng nhân loại trước mặt không yêu nó đột nhiên trở nên phấn chấn, cái đuôi nhỏ bé bất giấc quấn lấy ngón tay út của nhân loại.
Nó nghĩ, người này chắc chắn đang quyến rũ nó!
Hứa Tri Ngôn không biết Rắn Đen Nhỏ đang nghĩ gì, cậu nhét rắn vào túi rồi tiến vào trong hang một đoạn ngắn.
Đường đi trong động không có bằng phẳng, hơn nữa còn có rất nhiều ngã ba, hình như cứ đi vài bước là lại đến được một nơi khác.
Thật sự rất khó thuận lợi đi về phía trước dưới tình trạng không có ánh sáng, nhưng chỗ này gần lối vào quá, nếu bật đèn pin thì chắc chắn sẽ bị thôn dân đang gác đêm trông thấy.
Còn chưa đi được mấy bước thì Hứa Tri Ngôn đã suýt vấp ngã.
Ngay khi cậu đang phân vân xem có nên bò vào hay không thì Rắn Đen Nhỏ đột nhiên chui ra.
Một giây sau, Hứa Tri Ngôn liền cảm thấy cả người bị bế lên từ đằng sau.
Trong hang động tối tăm không có ánh sáng, vảy rắn đè nát đá vụn dưới đất, lồng ngực lạnh lẽo áp vào lưng cậu…
“Nhân loại quá yếu ớt.”
Bán Thân Xà Thần nói.
Nó thật không đành nhìn người trong lòng mò mẫm trong bóng tối với vẻ mặt ‘thêm một giây nữa là tôi sẽ té ngã đó’, nên dứt khoát khôi phục nguyên hình, ôm người vào lòng, vững vàng tiến lên phía trước.
“?”
Hứa Tri Ngôn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng gió hú hú bên tai, dường như bọn họ đang dùng tốc độ gấp mười mấy lần để đi lên phía trước.
Nhưng mà cánh tay đang vòng qua eo cậu siết chặt quá khiến xương hông cậu đau nhức.
“Nhẹ chút.” Hứa Tri Ngôn nhéo nhéo cánh tay của Xà Thần, kết quả da thịt săn chắc quá nên chẳng nhéo được, đành đổi thành vỗ vỗ lên đó.
Xà Thần ngơ ngác buông lỏng lực tay.
“Được.”
Rõ ràng lời nói rất trong sáng nhưng tiếng vỗ vào tay nghe bộp bộp cộng thêm bóng tối mập mờ khiến bình luận trong phòng phát sóng ồ ạt dâng lên.
【Tuy biết rằng họ không thể đang làm cái việc mà tôi đang nghĩ trong lòng, nhưng như vậy cũng quá…?】
【Đây là tình huống gì vậy? Vừa nãy đang chạy địa hình trong hang núi mà?】
【Bây giờ cũng đang chạy địa hình đấy thôi!】
【Nè nè, có gì mà người xem bọn tôi không thể thấy được chứ, thắp nến lên đi.】
【Huhuhu mấy nhân tố này cộng lại thật khó mà khiến người ta không nghĩ bậy! Một bức huyết thư cầu bật đèn.】
【Lầu trên +1, bức huyết thư thứ hai.】
【+2…】
Trong lúc đó thỉnh thoảng sẽ có người qua đường ghé vào đây, nhìn màn hình đen kịt cùng những bình luận kì lạ, chỉ thấy rối rắm.
【Sao lại có nhiều người xem cái phòng phát sóng tối om này quá vậy?】
【Cậu hiểu cái rắm gì? Chủ yếu là phát huy trí tưởng tượng.】
【Ài, đây là phòng phát sóng dành cho người trưởng thành, bạn nhỏ mau đi đi.】
【???? Các người có bệnh à?】
【Hahahahahahaha mấy người dọa người mới chạy rồi.】
Bên trong hang động, sau khi xác nhận vị trí này đã cách xa cửa hang rồi thì Hứa Tri Ngôn vỗ lên cánh tay Xà Thần, ra hiệu thả mình xuống.
“Từ bây giờ là có thể bật đèn được rồi.” Tuy thú cưỡi hiệu rắn này ngồi rất thoải mái, nhưng dựa vào lồng ngực này lâu, cảm giác lúc nóng lúc lạnh khó chịu lắm.
Xà Thần luyến tiếc buông người trong lòng ra, bàn tay lưu luyến sờ vài cái trên eo đối phương, không muốn buông tay.
Nhưng cuối cùng lại bị người ta vô tình đánh rớt.
Xà Thần nghĩ nghĩ rồi lại biến thành rắn nhỏ, trườn dọc theo cánh tay của Hứa Tri Ngôn, tìm được hõm xương quai xanh yêu dấu, rồi nằm cuộn trên đó hấp thụ hơi ấm.
Hứa Tri Ngôn bây giờ không có tâm tư quản con rắn này, đúng lúc cậu định lấy đèn pin ra thì phát hiện đằng xa có ánh đèn chiếu sáng.
Cậu nhanh chóng tìm một tảng đá làm chỗ nấp, rồi ngồi xổm xuống lén nhìn ra ngoài qua những khe nứt.
Là người chơi.

Theo tiếng bước chân thì có khoảng ba người.
Trước mắt, trong những người chơi đã vào được thôn thì chỉ có đội ngũ của Trác Ung là ch.ết một người nên còn lại ba, cho nên 90% đội ngũ đang thăm dò bên trong là đội của Trác Ung.
Vừa rồi tiếng động bên này quá lớn nên vẫn bị họ phát hiện ra.
“Bên đó hình như có tiếng động, hai người đi xem thử xem.” Đúng thật là Trác Ung.
“Em đi là được rồi anh.”
hk có iu nhau nha mấy má, phim yanglake cũng hay xưng anh em với đại ca á.
“Được, Dư Chân cậu đi xem đi.”
Dư trong dư thừa, Chân trong Chân Hoàn (sáng tỏ, phân biệt, soi xét) not cái chân.
Hứa Tri Ngôn thấy giọng người này nghe quen quen, là tên đàn em có thân hình thấp bé đã chủ động nói chuyện với cậu lúc ở lối vào thôn, thì ra tên của  đối phương là Dư Chân.
Nghe thấy tiếng bước chân cùng mùi máu tanh đang dần đến gần, Hứa Tri Ngôn bắt đầu do dự xem có nên chủ động đứng lên hay không.
Có chút khó khăn, dù sao cậu cũng đã lấy được một mớ tiền từ tay Trác Ung, giờ gặp nhau thì chẳng phải là cảnh tượng kẻ thù nhìn nhau đỏ mắt hay sao?
Rắn Đen Nhỏ thì không lo lắng gì cả.
Nó cọ cọ lên má của Hứa Tri Ngôn, giống như là đang trấn an cậu vậy.
Quy tắc chỉ bảo vệ thôn dân, đâu có bảo vệ người chơi, cùng lắm thì nó sẽ ra tay, đám người này còn chẳng đủ để nó nhét kẽ răng.
Ngay khi Hứa Tri Ngôn đang suy nghĩ xem nên nói gì khi gặp Trác Ung thì ánh sáng đèn pin của Dư Chân rọi vào vách đá sau lưng cậu, đối phương mở miệng.
“Không có, ở đây không có gì cả anh ơi.”
“Trở về đi.”
Hứa Tri Ngôn lại chẳng thể thả lỏng tinh thần khi nghe đối phương nói vậy.
Cậu xác thực đã nhìn thấy Dư Chân nhìn về phía mình xuyên qua khe nứt, còn cười cười nữa, nhưng cuối cùng đối phương lại nói là không có gì, thậm chí còn không có qua đây kiểm tra.
Dư Chân biết cậu đang ở đây sao?
Nếu như biết mà lại che giấu…
Vậy thì mối quan hệ giữa Dư Chân và Trác Ung lại là như thế nào?
Tuy không bị vạch trần nhưng Hứa Tri Ngôn vẫn ghi nhớ người chơi nói trắng thay đen này trong tích tắc.
Dư Chân trở về với đội ngũ chủ lực, Hứa Tri Ngôn ngạc nhiên khi phát hiện ba người bọn họ không rời đi, trái lại sau khi xác nhận nơi này an toàn thì liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đại khái là do nguyên lý bóng tối dưới ánh đèn nên Hứa Tri Ngôn nhìn thấy rất rõ trạng thái của ba người bọn họ.
Hiểu nôm na là khi bật đèn thì nó hắt bóng bạn xuống chân đèn còn ánh sáng thì hắt thẳng lên mặt bạn.
Trừ Dư Chân ra thì Trác Ung và người còn lại đều bị thương, hình như là bị chất lỏng ăn mòn nào đó công kích, ngay cả quần áo và da của họ đều bỏng đến nát thịt.
Thì ra mùi máu tanh mà Hứa Tri Ngôn ngửi được khi nãy là do mùi máu của hai người kia bám lên người Dư Chân.
“Chậc, thứ trong cái hang này ghê quá…”
“Đúng vậy, em cũng chẳng đoán ra được.”
“Dư Chân, cậu có thuốc không? Sao tôi cứ cảm thấy mình đang bị sốt.”
“Có đây anh…”
Là người duy nhất hoàn toàn lành lặn trong đội, Dư Chân băng bó vết thương cho hai người kia đâu ra đấy.
Từng vòng từng vòng băng vải màu trắng quấn quanh vết thương, tên đàn em còn lại xem như đã được băng bó xong, có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Còn thuốc của Trác Ung thì cao cấp hơn một chút, hình như hắn ta chỉ vừa uống xong thuốc được mua trong Hệ Thống Thương Thành thì màu sắc của vết thương liền thay đổi.
Vết thương thối rữa và xám xịt bắt đầu phục hồi sức sống, chuyển thành màu đỏ tươi, sau khi uống xong thì cơn đau liền trở lại, mặt Trác Ung trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.
“Có dao không? Hình như thuốc không có tác dụng với vết thương trên vai tôi, cần phải cắt bỏ phần thịt thối đó.” Hắn ta cắn răng nhìn sang Dư Chân.
Sắc mặt của tên đàn em còn lại đã tái xanh, hơi thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
Dư Chân gật đầu, đưa ra một ngón tay.
Tiếp đến, ngón tay biến thành dao phẫu thuật dựa vào suy nghĩ trong tâm trí của đối phương.
Hứa Tri Ngôn kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cậu thấy một thứ không khoa học như vậy trên cơ thể của người chơi.
Có điều, xem chừng việc biến ngón tay thành vũ khí như thế này là rất tiêu hao đối với Dư Chân, nhưng vì Trác Ung nên cậu ta không có thời gian để lau mồ hôi, lập tức hơ lửa con dao phẫu thuật trên ngón tay, bắt đầu giúp Trác Ung xử lý vết thương.
Không chỉ Hứa Tri Ngôn mà khu bình luận cũng rất sửng sốt.
【**! Một phó bản nho nhỏ mà lại ngoạ hổ tàng long!】
Học:
Ngọa hổ tàng long tiếng Trung là 卧虎藏龙 wò hǔ cáng lóng.

Để tìm hiểu ngọa hổ tàng long nghĩa là gì, trước hết chúng ta tìm hiểu ý nghĩa của từng chữ cấu tạo nên câu nói ngọa hổ tàng long.
– 卧 wò: 卧 wò có nghĩa là nằm, nằm xuống.
– 虎 hǔ: 虎 hǔ trong 老虎 lǎohǔ, có nghĩa là hổ.

– 藏 cáng: 藏 cáng trong 暗藏 àncáng, có nghĩa là ẩn náu
– 龙 lóng: 龙 lóng có nghĩa là rồng.
Ngọa hổ tàng long 卧虎藏龙 wò hǔ cáng lóng về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.

Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.
【Năng lực Mimicry này đã lan ra đầu đường xó chợ luôn rồi sao? Sao tên đó lại có? Tôi cũng muốn!】
Mimicry/ Bắt chước nhưng nếu tui ghi bắt chước ở trên thì mấy bà sẽ thấy éo ăn nhập gì nên hui, cho em nó có tên xinh xinh: là sự giống nhau về mặt biến đổi giữa một vật có khung sườn/ cơ thể và một vật thể khác.

Tức là ở đây ngón tay biến đổi được thành con dao là do có một sự tương đồng á, ví dụ như hình dạng nè.

Giải thích với trường hợp này hoy.
【Nhưng mà Mimicry của cậu ta yếu quá, chắc vẫn là kỹ năng cấp thấp.】
【Cái gì cơ? Tôi còn tưởng là cậu ta sẽ biến thành người dao phẫu thuật luôn á…】
【Đù, lầu trên mắc cười ghê.】
【Kỹ năng Mimicry này nghĩa y như tên, có thể mô phỏng mục tiêu, nhưng gần đây rất ít thấy xuất hiện trong phó bản, chắc là có tỷ lệ rơi nhất định, tôi xem livestream thì thấy có mấy người hàng top trên Bảng Xếp Hạng Tích Phân đều có kỹ năng này.】
【Huhuhuhuhu mấy đại lão hàng trên thì không nói đi nhưng tại sao cái tên này cũng lấy được! Tôi không sống nữa! Tôi cũng muốn có!】
Chẳng qua trong lòng mọi người hiểu rõ, những thứ như kỹ năng chỉ có thể mong chứ không thể cầu, nên chỉ là hét chơi vài câu vậy thôi.
Bên trong hang động, Hứa Tri Ngôn muốn chạy nhưng lại không dám.
Chỉ có thể bị ép xem tiểu đội đằng trước ngồi băng bó vết thương hết ba mươi phút, cuối cùng cũng xong.
Có điều, nhờ vào vết thương của ba người này mà có thể đoán được bên trong cái hang này có thứ sẽ tấn công con người, đám thôn dân biết chuyện này nên mới sắp xếp người đến đây gác đêm.
Rốt cuộc sẽ là thứ gì chứ?
Ngay khi cậu đang nghi hoặc thì cuộc đối thoại của ba người đã giải thích giúp cậu vấn đề trên.
“Vốn cho rằng lão già trong thôn kia xách cái sọt vào hang ếch kiếm ăn thì cái động này sẽ chẳng có quái vật nào.” Giọng nói Trác Ung tràn đầy ảo não.
Đàn em bị thương nghiêm trọng còn lại cũng điên cuồng gật đầu theo: “Hang ếch cái khỉ khô! Con mẹ nó đây rõ ràng là Động Người Ếch! Đù mẹ, đám người ếch đó còn cao to hơn cả người bình thường, vậy mà cái đám già chết tiệt kia còn dám vào đây tìm đồ ăn…”
Nhắc đến đồ ăn, người đó đột nhiên muốn nôn ra.

Sắc mặt hai người còn lại cũng không khá hơn là bao, dường như đang nghĩ đến chuyện không hay ho gì.
Hứa Tri Ngôn nấp sau tảng đá không khỏi lấy cái thứ trông như khoai tây ra xem thử.
Người ếch? Thức ăn?
Chẳng lẽ thôn dân lại nhốt đám người ếch ở đây rồi bắt chúng trồng khoai tây?Cảm thấy có chút kì lạ á…
Nhưng sinh vật người ếch này trông như thế nào? Hình người dạng ếch? Hay là đầu ếch thân người? Hay là một con ếch có kích thước như con người?
Xem ra lực công kích của đám người ếch này rất là cao nên chẳng có lý do gì để bị đám người trói gà không chặt kia cưỡng ép, cũng chẳng cần làm nhiệm vụ theo quy tắc của trò chơi.
Hứa Tri Ngôn còn chưa nghĩ xong tình huống thì đội Trác Ung đã thăm dò xong, định rời đi.
Có lẽ là biết được bên ngoài có người canh gác nên bọn họ không đi ra bằng lối này, mà lại lấy ra một đạo cụ nhìn như kim chỉ nam rồi đi vào một lối rẽ khác bên trong hang theo hướng mà cây kim chỉ.
Sau khi xác nhận người đã đi xa, không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa thì Hứa Tri Ngôn mới chầm chậm ra khỏi chỗ nấp.
Cậu vận động cái cơ thể do ngồi lâu một chỗ khiến cho máu huyết không lưu thông này một lát.
Vốn chỉ muốn đưa rắn trở về để khôi phục lại ký ức nhằm lấy được thêm nhiều thông tin, nhưng nào ngờ đây lại chính là hang ếch mà lão Dương thường lui tới để đào bới thức ăn.
Hứa Tri Ngôn không tránh khỏi muốn tìm tòi nhiều hơn, cậu cảm thấy bí mật trong thôn có liên quan đến thức ăn.
“Đường phía trước có nhiều ngã rẽ quá, anh có cảm nhận được người ếch đang ở hướng nào không?”
Cậu nâng Rắn Đen Nhỏ lên, xem nó như radar mà sử dụng.
Rắn Đen Nhỏ xè xè lưỡi rắn, tràn đầy tự tin nói: “Có, đám người ếch đó có mùi vị của thức ăn, như mùi của cái thứ trên người em vậy.”
Hứa Tri Ngôn càng hiếu kỳ hơn, làm sao mà người ếch lại trồng được khoai tây vậy? Còn có thể khiến cho người chơi ghê tởm đến mức đó.
Cậu lấy đèn pin ra, theo hướng dẫn của Rắn Đen Nhỏ, đi sâu hơn vào hang động.
Nhìn từ bên ngoài thì hang ếch rất nhỏ, chỉ cần một thôn dân canh gác ngoài cửa hang là được, nhưng càng đi sâu vào thì không gian bên trong càng lớn.
Ngoài con đường chính dần rộng mở và lối đi lúc rộng lúc hẹp ra thì còn có vô số ngã rẽ đan xen nhau, nếu không có đạo cụ tương ứng thì e là sẽ bị lạc ở nơi đây.
May là radar Rắn Đen Nhỏ cũng được việc lắm.
Vòng qua vòng lại nhiều lần cuối cùng Hứa Tri Ngôn cũng tìm được một cái hồ nước trong hang động sau khi đi qua một lối đi bị che khuất chỉ đủ cho một người đi vào.
Diện tích hồ không lớn, chắc là khoảng hai trăm mét vuông, có hình bầu dục nhưng không đều, xung quanh còn có vài rãnh nước.
Bên cạnh hồ có treo một chiếc đèn, lờ mờ thắp sáng nơi này, dựa theo kiểu dáng của đèn thì chắc là của thôn dân để lại.

Ngoài ra, còn có thêm hai cái đèn pin cùng với những mảnh vỡ trên đất và vết máu, những điều này cho thấy vừa rồi đã xảy ra một cuộc ẩu đả ở đây.
Chẳng qua bây giờ mặt hồ im lìm, cái gì cũng không có, hơn nữa những vách tường xung quanh hồ nước đều có rất nhiều vết nứt.
“Có khi nào những người ếch đó đã bỏ chạy hết rồi không?” Hứa Tri Ngôn lẩm bẩm.
Nghĩ rằng trên người có mang theo Xà Thần, cậu lấy hết can đảm nhặt một hòn đá rồi cẩn thận đi đến bên cạnh hồ.
Mùi bùn đất trộn lẫn với mùi tanh của máu do nước ngọt mang đến xộc thẳng lên não khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Cậu chau mày nhìn sang mặt hồ, nước trong hồ đục ngầu, chẳng thấy được gì, Hứa Tri Ngôn xoay đầu, nhìn thấy bên trong vũng nước ở góc hồ có đống gì đó đang vặn vẹo, chen chúc nhau.
Cậu căng thẳng cầm lấy Rắn Đen Nhỏ, từng bước từng bước đi đến góc hồ.
Chỉ nhìn một cái thì cậu liền hiểu tại sao sắc mặt của ba người vừa rồi lại phức tạp đến như vậy khi nhắc đến người ếch và thức ăn!
Những thứ cồm cộm trong vũng nước chính là trứng ếch!
Tất cả các quả trứng được nối từng quả từng quả với nhau bằng một sợi huyết quản màu trắng, bên ngoài mỗi quả trứng được bao bọc bởi một lớp màng nhầy trong suốt, mà bên trong lớp màng đó chính là cái thứ trông như thân củ hay khoai tây mà bọn họ đã ăn lúc trưa và chiều nay!
Hứa Tri Ngôn lùi về sau vài bước, cậu bỗng nhớ tới đống khí cụ mà lão Dương phân loại sáng nay.
Khí cụ đó có một tay cầm dài, lưỡi và thân dao gập một góc 90°, bên dưới còn có túi lưới…
Nếu nhìn theo hướng này thì khí cụ đó hoàn toàn phù hợp với việc đánh bắt trứng ếch – trước tiên, dùng lưỡi dao bên trên cắt đứt sợi huyết quản đang nối những quả trứng lại với nhau, sau đó chọc thủng lớp màng nhầy bên ngoài rồi dùng lưới tách trứng và màng nhầy ra.
Sắc mặt Hứa Tri Ngôn không được tốt cho lắm.
Phòng phát sóng cũng vậy.
【Ôi – –】
【Gớm ghiếc gớm ghiếc, thấy ghê quá đi!】
【Không ổn rồi, vừa tưởng tượng thôi là thấy mắc ói.】
【Trình độ tiếp nhận của lầu trên thấp quá vậy? Đám cá mỹ vị lúc trước cũng ăn xác ch.ết đó.】
【Không giống nhau, ông đến nhà hàng ăn cá trê, con cá đó cũng có thể là do ăn cứt để lớn lên mà!】
【@Thầy xét duyệt, mau cấm chat cái tên xấu xa lầu trên đi! Huhuhuhu từ nay về sau tôi không dám ăn cá trê nữa đâu.】
【A a, như vậy thì thứ mà Tiểu Bạch Vạn đã ăn ngày hôm nay là trứng ếch.】
【Thấy món đó mềm mềm vậy tôi còn tưởng là một loại thực vật mới có thể ăn được á.】
【Thưa lầu trên, tôi cũng vậy, nhất là khi nướng lên nhìn y chang khoai tây luôn… thật không ngờ.】
Có điều, ăn cũng đã ăn rồi, Hứa Tri Ngôn không phải là người cứ mãi dùng dằng với quá khứ, dù sao bây giờ cũng chẳng thể móc họng ói ra được.
Cậu thậm chí còn ngồi xổm xuống, chiếu đèn pin vào, quan sát tỉ mỉ những quả trứng này một lúc.
Từng quả từng quả, trong suốt, trơn trượt, … sao bên dưới đống trứng lại có một con mắt to như nắm tay thế này?!
Ánh sáng đèn pin rọi vào nhãn cầu, Hứa Tri Ngôn bị thứ này dọa hết hồn, cậu đứng dậy lùi ra sau vài bước mới đứng vững được.
Cậu xoay đầu nhìn về phía mặt hồ, không biết từ lúc nào mà trên mặt hồ rộng lớn đã xuất hiện nhiều ‘túi phao’ đang lúc nhúc chuyển động.
Đó là người ếch đang nhô đầu ra khỏi mặt nước, nó đang chớp chớp mắt.
Lúc này cậu mới biết tại sao đám Trác Ung lại gọi nơi này là Động Người Ếch.
Màu da thịt của lũ ếch này giống y con người, chỉ có điều trên đó mọc ra đủ các loại mụn rộp ghê tởm vô thức khiến người ta nghĩ đến bệnh phong một cách khó hiểu.
Vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của con người ở phần đầu của bọn nó.
Mặc dù hộp sọ đã bị biến dạng hoàn toàn với đôi mắt lồi ra lo bằng nắm tay dính ở hai bên trán khiến chúng đã không còn giữ được dáng vẻ của loài người.
Nhưng chiếc mũi vẫn chưa hoàn toàn biến mất đó cùng cái miệng không đủ lớn và mái tóc thưa thớt trên đỉnh đầu cho thấy đối phương đã từng mang thân phận con người.
Trước giờ Hứa Tri Ngôn luôn cho rằng sức chịu đựng của bản thân đối với những thứ này là cực kỳ mạnh, nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì lại khiến cho bụng cậu quặn đau.
Nhất là khi nghĩ đến việc mình đã ăn trứng của những thứ gớm ghiếc này, cậu cảm thấy bản thân sắp ngất đi rồi.
Có điều, đám người ếch này hình như còn đang sợ hãi hơn cả cậu.
Đám người ếch lộ khỏi mặt nước tập trung lại, dựa vào nhau ở khu vực nước cách xa Hứa Tri Ngôn nhất, đôi mắt chúng chớp chớp đầy kinh hoàng.
Mà hiện tại thứ đang nhàn nhã tự đắc nhất ở đây chính là Rắn Đen Nhỏ.
Nó vẫy vẫy đuôi và móc vào ngón tay của Hứa Tri Ngôn.
“Bọn chúng ngon lắm.”
“Là mùi vị của đồ ăn ngon!”
Hứa Tri Ngôn dẫn theo rắn đến đây là vì đối phương khá là mạnh, nếu không cậu cũng chẳng rảnh đến mức nửa đêm nửa hôm đi thăm dò tin tức, còn về chuyện rắn ăn ếch thì cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Nhưng khi sự việc ập đến, Hứa Tri Ngôn nhìn Rắn Đen Nhỏ đang chảy ra nước mắt từ khóe miệng thì cậu lại cảm thấy thực đơn của đối phương thật khó hiểu.
“Anh chắc chứ? Tôi thấy chúng nó hình như vẫn còn tư duy đó? Hãy nhìn vào ánh mắt trí tuệ của chúng đi.” Hứa Tri Ngôn thử nói rõ chỗ không hợp lý của đám thức ăn này.
“Có tư duy cũng đâu ảnh hưởng đến việc ăn ngon.” Nhưng Rắn Đen Nhỏ chẳng để bụng điều đó.
“…”
Hình như cũng chẳng có gì sai.
Chẳng qua như nhận ra sự kháng cự của nhân loại, Rắn Đen Nhỏ luyến tiếc nhìn sang đám người ếch đang run sợ, thỏa hiệp nói: “Được rồi, tôi sẽ không ăn chúng trước mặt em.”
Hứa Tri Ngôn gật đầu, chỉ cần không ăn trước mặt cậu là được.
Dắt theo rắn đến bờ hồ, cậu vốn muốn đếj gần một chút nhưng đám người ếch đó dường như bị dọa ngất đi vậy, sống chết phải tránh xa cậu, cậu sang trái một bước thì bọn chúng sang phải một bước, khắp mặt đều viết ‘cậu đừng có qua đây’.
“… Bọn mày còn có thể nói chuyện không?” Hứa Tri Ngôn không bỏ qua, cậu dứt khoát từ bỏ việc thu hẹp khoảng cách, hỏi thẳng luôn.
Đám người ếch nhìn cậu, nghe xong câu hỏi cũng chẳng có phản ứng gì.
“Bọn mày có thể nghe hiểu lời tao nói không? Có thì gật đầu đi.” Hứa Tri Ngôn vẫn không nhận được câu trả lời khi đổi câu hỏi khác.
Ngay khi cậu chuẩn bị từ bỏ việc giao lưu để đi tìm manh mối khác thì một người ếch liền giơ tay, run lẩy bẩy chỉ vào một cái hang nhỏ ở một góc nghiêng sau lưng cậu.
“Cạc!”
Nó mở miệng nhưng lại không nói được tiếng người.
Hứa Tri Ngôn mím môi, treo Rắn Đen Nhỏ lên vòng quanh cổ rồi đi về phía cái hang nhỏ khó thấy kia.
Bên trong hang nhỏ có vài phiến đá.

Dời phiến đá ra thì cậu phát hiện thấy trên phiến đá có khắc vài bức tranh sơ sài.
Hứa Tri Ngôn có thể nhận ra bức tranh đầu tiên.
Là hồ chứa Núi Hổ Phách cũng như Thôn Bạch Sơn ở bên cạnh.
Từ bức tranh thứ hai trở đi thì là ghi chép sinh hoạt thường ngày của người dân ở đây.
Khai hoang trồng trọt, đánh bắt tôm cá, nuôi gà nuôi vịt ở cửa thôn, trông rất an nhàn thịnh vượng, núi rừng xung quanh vô cùng rậm rạp.
Chẳng có chút không khí chết chóc như bây giờ.
Sự thay đổi bắt đầu diễn ra từ bức tranh thứ sáu.
Có người đào được ‘Xà Thần’ ở trên núi.
Xà Thần khổng lồ cần phải có rất nhiều thôn dân khiêng thì mới di dời được, tuy không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt của thôn dân trên những bức tranh đơn sơ này, nhưng dựa vào chuyển động cơ thể cũng có thể thấy được họ đang vui mừng.
Thôn dân đặt Xà Thần vào ruộng đất, chốc lát ruộng đất sinh sôi nảy nở, mùa màng bội thu.
Thôn dân lại đem Xà Thần đặt vào trong rừng, vô số động vật hoang dã đều dừng lại đứng yên cho bọn họ chém giết, mỗi nhà mỗi hộ đều có đầy ắp thịt để phơi khô.
Bên dưới bức tranh của phiến đá này còn khắc thêm vài chữ.
[Cảm tạ Xà Thần ban cho sự thịnh vượng]
Xem đến đây, Hứa Tri Ngôn kinh ngạc, bắt Rắn Đen Nhỏ lên nhìn rồi tỉ mỉ đánh giá.
Năng lực của con rắn này mạnh đến vậy sao?
Chỉ cần đặt nó ở chỗ đó thì liền thay đổi được chất lượng của đất trồng? Tăng thu tăng sản?
Gia tăng thu hoạch và sản lượng sản xuất.
Rắn Đen Nhỏ khi không bị nắn bóp vẩy vẩy đuôi, thò đầu qua dùng cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm gương mặt của Hứa Tri Ngôn.
“…Khụ.”
Hành động này trực tiếp liếm mất luôn một chút lòng kính nể mà Hứa Tri Ngôn vừa sinh ra lúc nãy.
Cậu quấn con rắn lại trên cổ, tiếp tục xem phiến đá.
Phiến đá tiếp theo được vẽ rất đẹp, có thể thấy được sự mong đợi của người đã vẽ với nội dung bên trong – – thôn dân ném cự xà xuống nước.
Cự xà: rắn khổng lồ.
Nhưng phong cách vẽ tranh của những phiến đá về sau đều trở nên cẩu thả và thô kệch hơn.
Không có bội thu, không có cá để bắt.
Trong thôn xuất hiện từng hàng người ếch.
Thôn dân tự tiện sử dụng sức mạnh của Thần Minh đã phải gánh chịu nguyền rủa, bọn họ phải trả giá cho sự tham lam của bản thân, trở thành thức ăn của Xà Thần.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, Hứa Tri Ngôn đứng bên hồ, lần nữa nhìn xuống đám người ếch kia, trong mắt không còn chứa bất kỳ sự cảm thông nào.
Cậu không làm gì nhiều, chỉ nhét phiến đá về chỗ cũ rồi kéo theo Xà Thần ra khỏi hang, không thèm bố thí cho bọn người ếch dù chỉ một ánh mắt.
Rời khỏi khu vực hồ nước có người ếch, Rắn Đen Nhỏ lắc lư cái đuôi hỏi: “Em đang tức giận hả?”
“Không có.” Hứa Tri Ngôn lập tức phủ nhận, cậu nhàn nhạt mở miệng: “Con người luôn không biết đủ, những chuyện đó chỉ là cái giá phải trả mà thôi.”
Cậu thậm chí cảm thấy bản thân mình còn tham hơn thôn dân nhiều, nếu để cậu đào được Xà Thần, nói không chừng không chỉ là ném xuống nước đơn giản vậy đâu,… chậc, nếu như làm những chuyện càng quá đáng thì chắc sẽ phải chịu nguyền rủa nặng nề hơn.
Hứa Tri Ngôn lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ lạ hất ra ngoài.
Sau khi hiểu rõ được những chuyện liên quan đến người ếch thì tiếp theo phải cùng Xà Thần tìm lại ký ức.
Theo sự chỉ dẫn của Rắn Đen Nhỏ, Hứa Tri ngôn cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra tiếng nước chảy.
Trước mặt là một dòng nước ngầm trong hang động.
Nếu dựa theo lời của Xà Thần thì nơi này có thể thông đến hồ chứa.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy cổ mình nhẹ nhàng, Rắn Đen Nhỏ buông ra rồi.
Kế đến, cánh tay quen thuộc chặn cậu lại, giọng nói của Xà Thần vang lên bên tai.
“Em phải đi tìm ký ức cùng với tôi.”
Hứa Tri Ngôn sửng sốt, lắc đầu cự tuyệt: “Anh tự mình tìm đi, tôi ở đây chờ anh!”
“Không được.” Chiếc lưỡi chẻ đôi liếm dọc từ cằm lên đến vành tai của cậu thanh niên, Bán Thần Xà Thần càng dựa vào gần hơn.
“Bởi vì vừa nãy em đã vứt tôi đi, cho nên tôi muốn trừng phạt em.” Giải thích xong, nó không cho Hứa Tri Ngôn cơ hội để từ chối, kẹp chặt tay chân của đối phương, ôm cả người cậu kéo xuống nước.
Phút giây mất khống chế ngắn ngủi qua đi, Hứa Tri Ngôn bị dòng nước lạnh lẽo bao quanh, cậu nín thở ôm chặt lấy cổ của Xà Thần.
Cậu thề từ khi vào trò chơi cho đến nay cậu chưa bao giờ nhếch nhác đến như vậy!
Âm thanh của Xà Thần mơ hồ truyền đến, khẳng định chắc chắn.
“Em không biết bơi.”
Hứa Tri Ngôn tức muốn chết lại không dám mở miệng, sợ sẽ bị sặc nước.
Livestream vẫn đang bật, cái con rắn ngốc này đừng có đem khuyết điểm của cậu nói to như vậy được không!
Tiếng cười nhẹ truyền đến, cậu cảm thấy mình sắp tắt thở rồi.
Hít thở khó khăn làm Hứa Tri Ngôn phải cân nhắc xem có nên mở Thời Gian An Toàn Tuyệt Đối hay không, nhưng một giây sau, miệng cậu bị cạy ra, một luồng không khí tràn vào.
Có lẽ là do sợ đối phương phản kháng nên sau khi tặng không khí xong thì Xà Thần liền rời đi.
Hứa Tri Ngôn vừa hòa hoãn được chút liền cảm thấy đuôi rắn quấn quanh người mình, tay bị nắm lấy, đeo vào một chiếc nhẫn.
Cậu phát hiện bản thân có thể thở được dưới nước.
“Đây là sức mạnh của tôi.”
“Đeo nó lên thì em có thể hoạt động dưới nước.”
Nghe lời giải thích của Xà Thần, Hứa Tri Ngôn chỉ thấy huyết áp dâng cao.
Nếu đã như vậy thì sao ngay từ đầu không đeo cho cậu luôn?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận