Hạ Khiêm lúc bước ra ngoài thấy Hồng Chí Bình đang đứng dưới mái hiên đưa lưng về phía mình.
Lúc này trời đã tạnh mưa nhưng vẫn còn mây ngâu bao phủ, nước mưa còn đọng từ mái hiên rơi tí tách xuống trũng nước, phản chiếu một bầu trời âm u đen sậm.
Hạ Khiêm đút tay vào túi quần đủng đỉnh đi tới, nói:
- Sếp Hồng, tôi cũng giúp anh có đủ thông tin mình cần rồi, anh còn bực bội gì chứ? Anh cũng thấy tính chất phức tạp của mấy vụ án này rồi đó, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, không khéo chừng còn chuốc họa vào thân.
Hồng Chí Bình vẫn không đáp trả, anh ta cứ đứng im như vậy một lúc lâu.
Hạ Khiêm chú ý tới bấy giờ nước mưa đã rơi tí tách trên vai áo nhưng anh ta không hề có phản ứng, nhất thời một dự cảm không lành ập tới trong tâm trí.
Cậu nghiêm túc gọi thêm một lần nữa.
- Hồng Chí Bình!
Người kia không quay lại mà lững thững như vô tri vô giác bước đi về phía trước.
Hạ Khiêm liền cau mày.
Trong hẻm có một căn nhà cao tầng đang xây dở, ở đó không có người, giàn giáo che tạm bợ đầy rẫy những khung sắt, ống thép dựng hờ trên tầng cao đang lên run lên bần bật, nghe được âm thanh của sự tạm bợ lỏng lẽo bất kì lúc nào cũng có thể là mầm họa cho người đứng dưới.
Hồng Chí Bình cư vậy mà đi thẳng tới chỗ đó, không hề có gió, không khí tĩnh lặng và trầm mặc đáng ngờ, giàn giáo đột nhiên kẽo kẹt xô nhau.
Hạ Khiêm đứng phía sau liền căng mắt ra, trong vài giây ngắn ngủi khi một thanh sắt rơi xuống, cậu đã kịp lao tới kéo cổ áo Hồng Chí Bình giật ngược về sau.
Hai người té ra đất, ống sắt nặng trịch rơi thẳng xuống chỉ cách chân Hồng Chí Bình hai mươi centimet.
Hạ Khiêm phản ứng nhanh hơn tiếp tục lôi anh ta về phía sau, theo sau đó là giàn giáo trên cao đổ rầm xuống trong tích tắc.
Có thể tưởng tượng viễn cảnh nếu hai người không kịp lúc tránh đi thì số phận đã phải nằm bẹp dưới đống sắt thép ngỗn ngang kia rồi.
Hạ Khiêm lúc này chưa lấy lại được nhịp thở thì thấy Hồng Chí Bình đứng nhỏm dậy rút súng từ bên hông ra chỉa thẳng về phía một trụ cột bê tông lớn, nổ một phát súng lớn.
Cậu dằn xuống bàn tay cầm súng của anh ta, quát lên:
- Anh làm trò gì vậy hả?
Vừa dứt lời, từ phía sau trụ bê tông có bóng con vật bay ra.
Hạ Khiêm nhìn thấy đó lại là một con cú lợn bộ lông trắng mịn và một đôi mắt vàng sắc sảo, nó đậu trên một thanh sắt nhìn hai người, niểng đầu kêu lên một tiếng rợn người.
Hồng Chí Bình lúc này như từ mộng du mà sực tỉnh, nhìn súng trong tay mình sau đó lại nhìn sang Hạ Khiêm, hoang mang hỏi:
- Tôi vừa bắn trúng ai đó phải không? Ban nãy tôi vừa ra khỏi cửa thì bị một người thanh niên tấn công, hắn chạy qua bên này, tôi liền đuổi theo sau đó giàn giáo rơi xuống, tôi lại thấy cậu?
Hạ Khiêm lúc này vẫn đang đưa nhìn con cú lợn trên cao, vẻ mặt cực kì phức tạp.
Nghe Hồng Chí Bình hỏi, lúc này cậu cũng không tỏ ra thái độ gì chỉ nhàn nhạt đáp:
- Tôi vừa bước ra đã thấy anh rơi vào trường năng của người khác rồi.
Là anh tự đi tới dưới giàn giáo, tôi kéo anh ra, sau đó anh lại nổ súng bắn về phía một con cú lợn.
- Cú lợn?
Hạ Khiêm chỉ tay lên thanh sắt trên cao, Hồng Chí Bình nhìn theo, trên mặt anh ta đầy nét hoang mang.
- Cậu có nhìn nhầm không? Làm gì có con cú nào ở đó?
Hạ Khiêm nhìn thanh sắt trống hoắc trên cao, đáy lòng liền lạnh đi.
- Anh có mang theo đồng hồ không? Xem giúp tôi mấy giờ rồi?
Hồng Chí Bình mặc dù chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn làm theo, anh ta nhìn vào đồng hồ đeo tay, ngẩn lên nói:
- Chín giờ mười hai phút.
- Đệt mợ nó hoàn hảo!
Hạ Khiêm nghe xong liền cáu bẳng đá mạnh vào giàn giáo dưới chân.
Cậu cố gắng hít một hơi sâu để tự trấn an mình nhưng chưa vội nói gì, thấy thái độ kì lạ của cậu, Hồng Chí Bình càng thêm hoang mang.
Qua một lúc Hạ Khiêm mới nói:
- Anh cất súng vào trước đi, bây giờ thì súng không thể cứu anh và tôi nữa đâu.
- Là ý gì?
- Ở trong nhà của Chung Sáng đi ra tôi để ý thời gian là chín giờ mười hai phút.
Bao nhiêu chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, không thể nào xảy ra trong vòng chưa tới một phút được, anh đợi một lúc nữa thì xem lại đồng hồ đi, tôi cá là nó vẫn là mười hai phút!
Hồng Chí Bình lúc này vẫn chưa nắm được trọng tâm câu chuyện, anh ta hỏi:
- Ý là…đồng hồ hư à?
Hạ Khiêm nhìn anh ta bằng ánh mắt chán chả buồn nói.
Lúc này Hồng Chí Bình mới nghiêm túc suy nghĩ thêm, ánh mắt anh ta đột nhiên lóe lên.
- Ý cậu là…hiện tại chúng ta đều rơi vào trường năng của người khác khống chế rồi?
Hạ Khiêm gặng ra một nụ cười khen ngợi.
- Chúc mừng sếp Hồng, vừa học xong đã có cơ hội thực hành rồi!