Mã Tư Sinh với đôi mắt nhỏ tiểu nhân cố trừng lớn, giọng cười bỉ ổi chói tai cất lên:
- Hahaha…Nể tình mày đã cố gắng điều tra đến bước này, tao sẽ nói cho mày biết Hồng Chí Bình, Ôn Tiểu Hà thật ra không phải mục tiêu mà bọn tao hướng tới, nó chỉ là vật hi sinh bởi thằng cha khốn nạn của nó thôi.
Mày tưởng Ôn Thái không hề biết gì sao? Ông ta ngoài mặt kinh doanh trang sức nhưng thực chất đã làm ăn với Hội Chủ của bọn tao bao nhiêu năm nay, buôn bán “thuốc thần” cho đám con nghiện giàu có, gần đây ông ta dám trở mặt với Hội Chủ bọn tao, ông ấy không vui nên cho tao tới từ từ mà hành hạ cả nhà nó không sống thanh thản!
Hồng Chí Bình tức giận quát:
- Ôn Tiểu Hà vốn chẳng làm gì sai, bọn mày lại đi hại một cô gái tay yếu chân mềm, đúng là cặn bã!
- Vậy thì sao? Mày không biết quy luật kẻ nào mạnh kẻ đó thắng à? Mà suy cho cùng con đàn bà đó cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, bọn người như chúng chết là đáng, mày không biết khi nó sắp chết nó tuyệt vọng như thế nào, vùng vẫy dưới nước như một con lợn hahaha…
Hồng Chí Bình nghiến răng, tay không tự chủ mà rút súng bóp cò.
Trong tích tắc “Bằng!” một tiếng, âm thanh vang oanh không gian tĩnh lặng, viên đạn như xé gió lao đi nhưng quỹ đạo lại lệch thành vòng cung, cuối cùng găm thẳng ngược vào cánh tay Hồng Chí Bình.
Hồng Chí Bình máu đỏ tuôn xuống, đôi mắt bàng hoàng khó tưởng.
Mã Tư Sinh gập người cười khùng khục như điên.
- Hahaha…đúng là đồ ngu!!! Mày có thấy giới hạn của bọn sâu bọ chúng mày với thần linh bọn tao chưa? Đồ hạ đẳng, nếu mày không quá nhiệt tình trong vụ này thì ít nhất tao còn cho mày sống qua mấy xuân nữa, nhưng tiếc thay…hôm nay là ngày tàn của mày rồi!
Mã Tư Sinh vừa ngừng cười thì nhảy từ trên lầu cao xuống, gã ta tiếp đất nhẹ nhàng như một con mèo.
Sau đó lao thẳng tới chỗ Hồng Chí Bình, dùng một sợi dây thừng lao tới túm siết cổ anh ta.
Nếu bình thường với thể trạng nhỏ gầy của Mã Tư Sinh không tài nào đấu lại với Hồng Chí Bình nhưng đáng tiếc ở đây là trong trường năng của hắn, mỗi động tác của Hồng Chí Bình như có sức nặng ngàn cân kéo lại, không tài nào chống đỡ nổi, cuối cùng bị siết lấy cổ treo lên giàn sắt.
Trong lúc anh ta vùng vẫy hấp hối thì thấy Hạ Khiêm vẫn ở đó, mắt cậu đăm đăm nhìn về phía xa như vừa thấy điều gì đó thôi thúc từng bước chân.
Hồng Chí Bình gắng gượng gọi:
- Dương…Hạ Khiêm! Mẹ cậu…mau cứu…cứu tôi!!! Tỉnh lại!!!
Ngay lúc này Hạ Khiêm không thể nhìn thấy Hồng Chí Bình.
Cậu đang bị một lực khác tác động, không biết nó từ đâu, Hạ Khiêm nhìn thấy một gã đàn ông toàn thân là quần áo màu đen, mang đầu của một con cú lợn lông trắng, đôi mắt vàng sắc sảo, một gương mặt cú ma mị đáng sợ đang nhìn cậu đăm đăm.
- Đề…Đề Tố?
Cậu từng bước đi lại gần, người kia cũng không trốn chạy, vẫn đứng yên đợi cậu.
Giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng ung dung, nhưng mang sức nặng như ngàn cân như giẫm lên ngực Hạ Khiêm:
- Em không nên tới đây! Nếu là lúc trước, em sẽ không quan tâm những chuyện này.
Hạ Khiêm lúc này đứng đối diện kẻ nọ, cố gắng trầm ổn lại nhịp thở, nói:
- Hai năm rồi, ai cũng khác, linh hồn mà không thay đổi chỉ có linh hồn chết.
- Em biết những kẻ như chúng ta không có gì gọi là linh hồn, chúng ta không sở hữu được những thứ xa xỉ đó và mọi thứ hiện tại chỉ là vay mượn, kế thừa.
Nó cũng tạm bợ và dễ vỡ như quá khứ yên bình của tôi và em vậy.
Hạ Khiêm nhìn vào đôi mắt cú vàng tròn vạnh, gằng từng chữ:
- Nếu biết là tạm bợ thì bắt đầu để làm gì?
- Chắc vì lúc đó tôi muốn cảm nhận được sự ổn định và gắn kết.
Nhưng tôi lại quên mất mình sinh ra vốn không phải để dừng chân, để hưởng thụ những thứ đó.
Nếu em thực sự muốn một câu trả lời chính đáng để buông bỏ thì hôm nay có thể buông bỏ được rồi.
- Anh lúc nào cũng một đống văn chương lí luận, nhưng chẳng khi nào là rõ ràng cả! Tôi không phải chờ tới ngày hôm nay để nghe anh nói mấy cái cảm nhận vớ vẩn của anh trong ảo cảnh này.
Có giỏi thì gặp trực tiếp tôi ở ngoài!
- Hạ Khiêm, tôi thật sự không muốn gặp lại em.
Gã đàn ông mang gương mặt cú từ từ bước tới gần, Hạ Khiêm theo quán tình lùi về sau, hắn càng đến gần hơn rồi bất ngờ vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
- Tôi không nói dối, tôi thật sự không hi vọng chúng ta sẽ gặp lại.
Từ hai năm trước nên kết thúc rồi.
Hạ Khiêm lọt thõm trong cái ôm, vòng tay của kẻ này luôn lớn như vậy, dù cậu có muốn thoát cũng không dễ dàng.
Cậu cứ để mặc hắn ôm, vòng tay không mang cảm giác gần gũi mà ngược lại là cảm giác giằng xé và xót xa khó nói thành lời.
Khóe mắt Hạ Khiêm đã ửng đỏ, hai nắm tay cậu siết chặt, móng tay bấm mạnh vào da thịt ửng đó, cậu sợ mình sẽ vô thức vô phương cứu chữa như bao lầu khác mà ôm ghì người này.
Cậu thẫn thờ nói:
- Có phải anh chết rồi không? Đôi lúc tôi nghĩ vậy, đôi lúc tôi nghĩ thứ mình gặp chỉ là một phần trường năng mà anh để lại, nó lạnh khủng khiếp.
Hai người cứ đứng như vậy, bàn tay của kẻ kia siết nhẹ qua eo Hạ Khiêm, cả gương mặt cú lợn gác hờ trên vai cậu, hắn nói vẫn bằng giọng trầm ổn nhẹ nhàng như một cái máy đọc:
- Ai biết được, có khi cả tôi và em đều đã chết rồi.
Khi chúng ta tỉnh dậy, tôi đã chết trong một cái xó xỉnh tối tăm nào đó, chết đến thối um bốc mùi cũng không ai biết được, em hơn năm mươi tuổi đã chết bên giường bệnh với những thỏi socola và một xấp bệnh án về bệnh tiểu đường, cuộc đời cô quạnh không con cái, không bạn đời, chỉ có vài người bạn thân thiết ghé qua tiễn đưa.
Hạ Khiêm cau mày.
- Kiếp trước tôi có thù với anh sao? Kiếp này anh lại trù tôi chết vì bệnh tiểu đường, không bạn đời lại không con cái, cô quạnh ra đi như vậy?
Người kia im lặng không vội trả lời, cũng chẳng biết hắn ta nghĩ gì lát sau lại nói:
- Một người khó tính như em sẽ không chọn bừa đâu, gu em cũng đâu phải cảnh sát nhỉ?
Hạ Khiêm chẳng biết động lực nào khiến hắn ta đề cập tới Hồng Chí Bình.
- Khi một người quá cô đơn thì mọi tiêu chuẩn đều có thể hạ xuống.
Hạ Khiêm nói nửa chừng thì chợt nhớ tới Hồng Chí Bình, lúc này trong đầu cậu than xong rồi.
Cậu không biết liệu Đề Tố có liên quan gì với Tân Mệnh hay không mà thời khắc này hắn lại xuất hiện để phân tán chú ý của Hạ Khiêm.
Cậu cố gắng vùng ra nhưng bất ngờ Đề Tố càng dụng lực mạnh hơn để đè lại, giọng nói của hắn đã thay đổi không còn nhẹ nhàng và đầy ẩn nhẫn như trước, trở nên sắc béng hơn.
- Không phải em muốn gặp tôi, có nhiều chuyện muốn hỏi sao? Bây giờ vội đi rồi sao?
- Nếu anh còn sống thì tôi nhất định tìm ra anh ở bên ngoài, chứ không phải nói sảng trong này, buông ra!
Hạ Khiêm dùng hết lực để đẩy người kia ra, đôi mắt cú lạnh lẽo vô hồn nhìn cậu, cậu nhìn hắn lần cuối trước xoay người chạy ngược về phía ánh sáng, cuối cùng cũng nghe được tiếng nghẹt họng của Hồng Chí Bình.
- Mẹ…mẹ cậu…Tôi sắp chết rồi…Cứu...!!