Kẻ Tìm Xác Cú


Uông Sâm ngồi tréo nguẩy trên sofa lúc này giật mình, gượng gạo quan sát sắc mặt Hạ Khiêm, thấy Hạ Khiêm nhìn lại mình bằng ánh mắt thờ ơ nên anh ta liền có gan nói luôn:

- Sếp Hồng không biết đó thôi…thật ra ba của Hạ Khiêm qua đời đã lâu rồi, từ năm mười tuổi thì cậu ấy sống cùng với gia đình em.

Hồng Chí Bình lúc này hơi kinh ngạc quay lại hỏi:

- Là chú Dương nhận cậu ấy về sao?

- Vâng ạ! Lúc đó…là ba em phụ trách…án…cậu ấy cũng chẳng còn người thân nào…

Chú Dương, ba của Uông Sâm trước kia cũng là một trinh sát.

- Án?

Hạ Khiêm đi tới ngồi xuống sofa, ngẩn nhìn Hồng Chí Bình bằng ánh mắt xa cách.

- Sếp Hồng, tôi cũng không phải tội phạm diện tình nghi, sếp có cần tra xét đến thế không?

Hồng Chí Bình thẳng thắn nhìn Hạ Khiêm sau đó cụp mắt, vân vê ly nước trong tay, anh ta nhìn ly nước đầy ấp mà Hạ Khiêm đưa mình với vẻ mặt khó hiểu.

Người bình thường không ai rót nước mời khách mà rót đầy ấp cả ly như vậy, khách uống như thế nào mới trông lịch sự đây? Nhíu mỏ lại, húptừng ngụm để nước không tràn ra ngoài à? Tưởng tượng kiểu gì cũng trông thất thố và kì quái.

Hồng Chí Bình từ bỏ việc uống nước, đặt ly nước trên bàn sau đó điềm nhiên nói:

- Cậu đừng nói vậy, hiềm khích trước kia chỉ là hiểu lầm, hôm nay tôi đến một là nói một tiếng xin lỗi, việc này tôi biết nên sớm làm từ lâu nhưng mặc nhiên không có nhiều cơ hội gặp mặt…Và việc thứ hai, hi vọng cậu bỏ qua mọi ngờ vực và hiềm nghi giữa chúng ta từ trước đến giờ, trên lập trường công việc tôi vẫn hi vọng chúng ta có cơ hội hợp tác lần nữa trong tương lai.

Hạ Khiêm nghiêng đầu bật hỏi:

- Xin lỗi về việc mắng tôi là đứa tâm thần à? Anh yên tâm tôi không để bụng, anh cũng không phải người đầu tiên.

Còn việc hợp tác thì tôi thẳng thừng từ chối, cực chẳng đã tôi mới dính líu vào việc này, châm ngôn công việc của tôi trước giờ chính là…”không tìm người chết, không tìm vật sống”, thứ đó khá rắc rối cho tôi.

Hồng Chí Bình cũng không tỏ ra khó chịu vì ngữ điệu có phần thẳng tính của Hạ Khiêm, anh ta im lặng một lúc dường như lưỡng lự lắm mới hỏi:

- Công việc đó…công việc mà cậu vẫn thường làm…chẳng hay gọi là gì?

Đèn trần đột ngột xoẹt vài cái rồi tắt ngúm, màn hình tivi đen xám tự động bật lên kèm theo tiếng rè rè chói tai, những hình ảnh lộn xộn lồng vào nhau, khí lạnh trong căn nhà này từ khi bước vào đã khiến Hồng Chí Bình trước giờ là một cảnh sát liêm chính tôn sùng chủ nghĩa duy vật phải hoang mang một mẻ.

Hạ Khiêm cầm điều khiển tivi bấm tắt sau đó như thói quen đem nến ra thắp lên một chút ánh sáng cho căn phòng đỡ ngột ngạt.

Uông Sâm suýt xoa tự vòng tay ôm lấy bản thân, ngước đầu hỏi:

- Này…đồ điện trong nhà cậu lại hỏng nữa à?

Hạ Khiêm mỉm cười lạnh nhạt đáp:

- Nhờ phúc bồ ban cho cái phận khố rách áo ôm này!

Uông Sâm: …

Hồng Chí Bình chậm rãi mà nghiêm túc nghiền ngẫm nói:

- Tôi có nghe qua về một thuyết huyền học nói về “trường năng lượng sinh học” của con người.

Họ nói một người có trường năng càng cao càng dễ ảnh hưởng đến những thiết bị điện xung quanh.

Với một người hơn ba mươi năm sống song hành cùng chủ nghĩa duy vật, tôi thực sự rất tò mò làm sao cậu có thể đoán được cái xác nằm ở đâu nếu cậu không phải là hung thủ, nhỉ?!

- Ơ hay vậy là bây giờ tôi đã bị liệt vào diện tình nghi của sếp luôn rồi ấy à sếp Hồng?

Uông Sâm uống nước không trôi giữa màn thị chiến này, cuối cùng phải hòa hoãn nói:

- Sếp à, anh cứ như vậy biết trước em đã không dẫn anh đến gặp cậu ấy rồi.

Thật ra năng lực này của Hạ Khiêm có từ lúc nhỏ, không ai giải thích được…chính là kiểu đại khái là thấu thị hoặc trực giác hoặc thứ gì đó liên quan đến cảm nhận từ trường xung quanh đi, em cũng chẳng biết nhưng mà nếu anh nghi ngờ thì anh đã không bảo em thử để cậu ấy tìm cái xác kia rồi phải không?

- Tôi không nghi ngờ cậu ấy, chỉ là tôi không thể hiểu được tại sao lại như vậy được.

Trường năng lượng gì đó có thật sự tồn tại hay không? Và nó trông như thế nào?

Hạ Khiêm chậm rãi đi tới trước mặt Hồng Chí Bình, nhìn thẳng anh ta bằng đôi mắt hạnh sâu hút, đôi mắt của Hạ Khiêm bình thường rất đẹp nhưng nhiều khi cũng khá đáng sợ, giống như một cái hố sâu khi vô tình ai nhìn vào lập tức chếnh choáng.

Giọng cậu nhẹ nhàng, thanh âm mỏng dày điều độ, nhấn nhá theo xúc cảm tự nhiên, giống như giọng của người kể chuyện khi muốn buộc những đứa trẻ phải khép lại mi mắt.

- Anh có để ý từ khi bước vào đây tâm trạng anh rất ngột ngạt không? Ban đầu anh cảm thấy mình đầy thành ý và tự tin, nhưng dần dần mọi thứ trở nên gay gắt và bức bối.

Anh cảm thấy chỗ quỷ quái này có vấn đề nhưng niềm tin duy vật của anh, sự kiêu hãnh của một cảnh sát không cho phép anh lùi bước, nhưng anh càng tiến thì càng thấy lung lay.

Anh muốn biết từ trường sinh học là gì chứ gì? Anh vốn trãi nghiệm rồi đó, mọi tiêu cực của tôi dành cho anh kể từ lúc anh bước chân vào cửa đã khiến anh ngày càng ngột ngạt như cái cảm giác biến đổi của anh trong mười bốn phút qua, không chỉ vậy…anh còn sợ nữa!

Hồng Chí Bình người trước mặt mình, một đôi mắt trong vắt không vẩn đục, một kẻ gầy rộc trông như con ma bệnh kia mà dám nói làm anh ta sợ hãi, thật nực cười.

Vì kẻ kia vừa tiến, anh bất quá phải lùi một bước để giữa khoảng cách phù hợp, hốt nhiên Hồng Chí Bình nhìn thấy Hạ Khiêm mỉm cười quái dị.

Cánh cửa đóng sầm.

Uông Sâm lay Hồng Chí Bình từ cơn mộng mị tỉnh dậy, hoang mang hỏi:

- Sếp…sếp anh sao vậy? Nãy giờ anh cứ im thin thít ấy…

Hồng Chí Bình hoang mang nhìn cánh cửa gỗ lim đóng chặt, vừa giây nãy mình còn đứng bên mấy khung hình trong phòng khách, bây giờ lại đứng ngoài cửa từ khi nào, anh ta chống tay dựa vách tường, đè nén lồng ngực đang run rẩy tự hỏi:

- Bằng…bằng cách nào, sao tôi có thể vô thức đi ra mà không hay biết gì cả, mới giây trước tôi…tôi còn đứng ở trong đó…không có cách nào tôi không nhận thức được mình lùi ra đến tận ngoài này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui