Kẻ Tìm Xác Cú


Hai người phiền phức kia đi rồi Hạ Khiêm liền nhét vào miệng viên socola ngọt lịm, cảm giác thỏa mãn mà thứ đồ ngọt kia đem tới không gì có thể sánh được, nó khiến cậu hoàn toàn thả lỏng, hân hoan khó tả.

Hạ Khiêm nằm dài trên ghế sofa, nhấm nháp socola trong miệng, hai bàn tay đan vào nhau đặt nghiêm chỉnh trên ngực, mắt nhắm hờ, tạo thành tư thế mà cậu nghĩ là trang trọng và đẹp đẽ nhất, xứng đáng với niềm hân hoan nhảy nhót trong tâm trí hiện tại của cậu, thậm chí cậu còn nghĩ nếu đây là đám tang của mình thì bản thân sẽ là một cái xác chết tuyệt đẹp không cái xác chết nào khác trên đời sánh bằng.

Ngoài trời vẫn mưa âm ỉ không dứt, ánh nến vàng leo lắt giữa căn nhà nhỏ lộn xộn và âm u, tô điểm thêm sự ma mị dịu dàng.

Ngoài cửa lại có tiếng gõ, một tiếng nối tiếp một tiếng.

Mi mắt người thanh niên giật nhẹ, phải đợi tới tiếng gõ thứ ba thì Hạ Khiêm mới bật dậy như cái lò xo xông thẳng ra cửa.

Lúc Hạ Khiêm đi đến gần cửa thì hốt nhiên thái độ cáu bẳng đã thay đổi, mặc dù chưa thấy tận mắt nhưng với năng lực thấu thị khiến cậu nhận ra ngoài kia chắc chắn không phải là Hồng Chí Bình, một người lạ mặt nào đó vừa mới tới, là một phụ nữ.

Cậu dè chừng mở cánh cửa ra, nhìn thấy trước mặt là người phụ nữ trên ba mươi tuổi đội một chiếc mũ lưới công nương màu đen, váy nhún phong cách rococo phối màu pastel điệu đà mà không kém phần sang quý.

- Chào! Cậu là Dương Hạ Khiêm phải không? Tôi là Ảnh Vân, xin lỗi vì đường đột, nhưng tôi có thử liên hệ bằng số di động trên web Aura nhưng không liên hệ được với cậu.

Hạ Khiêm không trả lời vấn đề của người phụ nữ, chỉ đáp một câu muôn thuở với bất kì khách hàng nào từng đến:

- Không tìm vật sống, không tìm người chết!

Người phụ nữ không để bụng vì thái độ không quá nhiệt tình của Hạ Khiêm, tươi cười nói:

- Tôi đến tìm em trai mình!

- Em trai cô có chắc chắn còn sống không?

- Chắc chắn!

Hạ Khiêm không nói gì nữa mà lẳng lặng nép người bên cửa thay cho lời mời.

Người phụ nữ nhẹ nhàng bước vào, guốc giày của cô ta rất sạch sẽ, đoán chắc là đến đây bằng xe riêng, mùi nước hoa sang trọng phản phất một thân thế tầm cỡ khó đụng vào.

Hai người ngồi ở sofa, người phụ nữ tên Ảnh Vân nhìn ngọn nến leo lét, hỏi:

- Trục trặc điện sao?

Hạ Khiêm đặt ly nước trước mặt cô ta, cậu ngồi ở phía đối diện.

- Không phải vấn đề, lát sẽ bình thường lại thôi.

Em trai cô năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hai mươi chín.

Ảnh Vân vẫn giữ nụ cười ung dung trên môi, cái ánh mắt dịu dàng và có phần bao dung sâu sắc của cô ta dành cho Hạ Khiêm đôi lúc khiến cậu vừa ngẩn lên nhìn và khó hiểu.

Hạ Khiêm sau đó hỏi một vài chi tiết nữa, cậu ghi chép cẩn thận vào một quyển sổ nhỏ bìa da ngựa.

Cuối cùng đóng quyển sổ lại, ngẩn nhìn Ảnh Vân bằng ánh mắt cam đoan.

- Đủ yếu tố để tôi tìm được anh ta.

Nếu như anh ta là người bình thường, trường năng không cố tình bài xích thì tôi nhất định tìm được trong hai ngày tới.

Cuối cùng là điều kiện tiên quyết, tôi cần một vật sở hữu hoặc cái gì đó khá thân thuộc với anh ta, đồ càng thân thuộc gần gũi thì càng nhanh chóng tìm được.

Ảnh Vân vẫn mỉm cười, cái nụ cười công nghiệp của cô ta đã thành công khiến Hạ Khiêm hơi nhíu mày.

Cậu vừa bấm, vừa nhả nút bút bi, âm thanh lóc cóc trong không gian chỉ toàn nghe được tiếng mưa ngoài kia tí tách.

Ảnh Vân nói:

- Cậu!

Hạ Khiêm tưởng mình nghe nhầm nghiêng đầu hỏi lại:

- Cái gì cơ?

- Tôi và em trai không liên lạc nhiều năm cũng không sống cùng nên tôi không biết nó thân thuộc cái gì, gần đây mới biết nó từng thân thiết nhất là cậu.

Hạ Khiêm dừng việc bấm bút, ngẩn mặt nhìn Ảnh Vân thật chậm rãi và nghiêm túc hỏi:

- Em trai chị tên gì?

- Đề Tố.

Ánh đèn trong phòng phựt sáng trong phút chốc, Ảnh Vân theo quán tính ngước nhìn lên, chị ta ung dung nói:

- Cậu giống em trai tôi, cả hai người đều gây ảnh hưởng tới sóng điện.

Nhưng có lẽ cậu vẫn đỡ hơn nó nhiều, Đề Tố từ nhỏ tới lớn không thể sử dụng được bất kì thiết bị điện nào, nó đi tới đâu đều sẽ làm hỏng hết đồ vật, điều này từng làm ba mẹ nuôi bọn tôi bực bội lắm.

Đó cũng là lí do nó chưa từng sử dụng điện thoại, mấy năm kể từ lúc nó tới đây, bọn tôi liền mất liên lạc.

Hạ Khiêm không nói gì, cậu với lấy lấy mấy viên socola nhét vào miệng, ngốn đến nghẹn, thuận tay không hề ngại ngùng uống luôn ly nước vốn dĩ mình mang ra để mời khách, cậu xoay bút trong tay, cố làm những hành động gì khác để đánh lạc hướng sự nhộn nhạo khó chịu trong lòng.

Cuối cùng Hạ Khiêm nhét bút vào cuốn sổ nhỏ, đóng lại.

- Vậy thì xin lỗi tôi không giúp được rồi.

Tôi chẳng có cách nào tìm được anh ta cả.

Không phải tôi không muốn giúp mà thực sự là tôi không đủ khả năng đó, chị có thể đi tìm người khác.

- Tôi nghĩ không ai tìm được nó ngoài cậu.

Nó…từng sống ở đây với cậu vào hai năm trước đúng không?

Hạ Khiêm gượng gạo mỉm cười, thở dài một tiếng.

- Đấy là chuyện hai năm trước.

Bọn tôi tách ra rồi, là anh ta đá tôi.

Và năng lực của anh ta cũng hơn tôi, trường năng đủ giết được người đấy, chị là chị của anh ta còn không hiểu sao? Tôi có cách để tìm được anh ta à?

Ảnh Vân không thất vọng, chỉ nhẹ nhàng nói:

- Đề Tố không phải người dễ kết thân, huống hồ là nói chuyện yêu đương.

Tôi tin hiện tại nó chưa thể gặp cậu, nhưng sẽ có lúc nó xuất hiện, tôi chỉ muốn nếu có lúc đó cậu hãy cho tôi biết một tiếng.

Ảnh Vân lấy từ trong túi xách Lussant đính kim cương hàng số lượng có hạng của cô ta ra một tấm giấy, trên đó Hạ Khiêm loáng thoáng nhìn thấy biểu tượng hai hình tam giác lồng vào nhau.

- Tôi nghĩ sẽ giúp được cậu ít nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui