Biểu tượng tam giác kép xuất hiện trong vụ án ở bến tàu cùng tư liệu của Ảnh Vân để lại đã kích thích Hạ Khiêm ngày hôm sau tìm tới Cảng An.
Trước khi đi tinh thần của cậu khá phấn chấn, không biết đã qua bao lâu rồi Hạ Khiêm mới có lại cảm giác mà thâm tâm thực sự muốn làm điều gì đó.
Trong lòng cậu tự nhủ phải tìm ra Đề Tố, ít nhất phải gặp được anh ta một lần, mắng anh ta một trận sau đó chính cậu sẽ là người chủ động đá kẻ kia thay vì uất ức và phẫn hận vì mang tiếng là bị bồ đá suốt mấy năm trời.
Hạ Khiêm cắt tỉa gọn tóc tai còn tiện thể vuốt keo, mặc trên người áo thun đen cổ tròn và quần kaki túi hộp, bên ngoài khoác một chiếc áo denim jacket, nhìn chung là dáng vẻ trẻ trung và sạch đẹp, vừa bước ra đường đã khiến mấy thiếu nữ vô thức ngoái nhìn.
Hồng Chí Bình láy một chiếc Daewon Matiz màu bạc đi tới, chẳng biết anh ta ôm cây đợi thỏ chờ ở đó đã lâu hay là chỉ tình cờ đi ngang, kính xe vừa hạ xuống đã thấy nụ cười quân nhân vừa cứng nhắc lại lạnh lùng.
- Lên xe đi! Tôi có cảm giác chỗ mà tôi và cậu đang muốn hướng tới là một.
Anh ta hạ mắt kính đen xuống, nói bằng giọng điệu khá tự tin.
Hồng Chí Bình cứ cho rằng với lẽ thông thường thì Hạ Khiêm hẳn phải e ngại đôi chút, ít nhất là xác nhận có đúng thật sự chỗ hai người họ muốn tới là một hay không, nhưng không, điều khiến anh ngạc nhiên là sau đó Hạ Khiêm liền mở cửa bước vào mà không chút nào do dự.
Từ cương vị chủ xe, anh ta rơi đùng rơi xuống vị trí xế lái bất đắc dĩ, giống như được sắp xếp từ trước đến đón người kia vậy.
Chiếc xe lăn bánh, Hồng Chí Bình vừa nhai singum vừa mỉm cười vu vơ.
Hạ Khiêm không để ý anh ta, lúc này cậu sờ sờ túi quần nhận ra ấy vậy mà mình lại quên mang theo một thứ quan trọng…socola.
Hồng Chí Bình ném cho cậu một vĩ singum bạc hà.
- Ăn quá nhiều socola cũng không tốt đâu, cậu nên thử cai nghiện món đó, tôi sống đến từng tuổi này mới thấy một người cuồng sicola đến vậy.
Hạ Khiêm không tỏ thái độ gì trước lời khuyên, ném ngược vĩ singum trở về và nói về một chủ để khác.
- Sếp Hồng, anh cứ mở miệng ra là ám chỉ về độ tuổi của mình, có phải anh cảm thấy với tuổi tác này mà chưa lập gia đình thì đúng là có hơi quá lứa lỡ thì đúng không?
Hồng Chỉ Bình cười khẩy.
- Tôi hôm nay đã cố quyết tâm cư xử với cậu bằng thái độ thiện chí tình cảm mến thương nhất, tốt hơn là cậu nên phối hợp một chút.
- Ồ! Vậy ra là phúc của tôi rồi? Thiệt thòi cho anh quá!
- Cậu có biết trên đời có hai loại ân phúc mà loài người khó lòng chối không? Thứ nhất là được sinh ra…
- Thứ hai là chết đi?
Hồng Chí Bình tặc lưỡi cau mày nói:
- Thanh niên trẻ tuổi như cậu sao lại bi quan thế hả? Thứ hai, chính là được tôi mời lên xe.
- Ồ vậy tôi thay mặt tổ tiên chín đời nhà họ Dương nhà mình phủ phục cảm tạ sếp, sếp Hồng.
Hồng Chí Bình cười phá lên.
- Cậu nói mình không để bụng, thật ra nỗi thù hằng với tôi đã ăn sâu vào tim gan của cậu luôn rồi phải không? Tôi cũng đã xin lỗi con gì, chuyện nói về cậu bằng từ ngữ không hay ấy.
Nhưng cậu cũng không thể trách tôi, làm sao tôi - một cảnh sát chỉ tin vào chứng cứ và logic lại có thể tin một người có khả năng thấu thị, ngoại cảm mà phá án chứ, điều đó chẳng khoa học chút nào.
- Giờ thì anh tin chưa?
- Giờ thì tôi tin rồi!
- Khoa học? Thứ con người đã chứng minh được cơ sở thực nghiệm, những thứ chưa ai chứng minh được thì là phi khoa học à? Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn nói chuyện này vì bản thân tôi cũng chả biết tại sao mình lại có được khả năng đó.
Chiếc xe rẻ lái qua một con đường đông đúc gần trung tâm Cảng An, Hồng Chí Bình hạ chân ga, một tay cầm vô lăng, một tay lấy ra một xấp giấy tờ ném sang cho Hạ Khiêm, nói bằng giọng nghiêm túc:
- Tôi biết hôm qua Đề Ảnh Vân có đến tìm cậu, phu nhân của ông chủ tập đoàn dầu khí Metroves, một trong ba người thừa kế sáng giá gia tộc họ Hà.
Cô ta tìm cậu là muốn cậu tìm giúp em trai của cô ta, là Đề Tố.
Người này thì tôi không có nhiều thông tin, nhưng trong tư liệu ở sở cảnh sát có lưu giữ thì nhiều vụ án liên quan tới Hội Tân Mệnh đều có bóng dáng của anh ta, đương nhiên lúc nào anh ta cũng an toàn đứng ở vai trò nhân chứng, nạn nhân, hoặc cái khỉ gì đó mà không gây ảnh hưởng tới lí lịch hoàn hảo của mình, tôi lại cảm thấy con người này khá ghê gớm không phải dạng xoàng.
Hai năm trở lại đây anh ta đột nhiên mất tích, không ai nhìn thấy nữa.
Hạ Khiêm vờ như không chú ý tới cái tên Đề Tố, cậu nhìn vào hình ảnh hai hình tam giác lồng vào nhau trên mặt giấy, hỏi:
- Hội Tân Mệnh? Ra là anh cũng biết về cái này sao? Tôi nhớ vụ án ở bến tàu, trên đùi của cô gái đó cũng có biểu tượng của Hội Tân Mệnh.
Sếp Hồng, sếp nói với tôi nhiều như vậy…chắc không phải buồn miệng nói cho vui thôi đúng không?
Hồng Chí Bình cười cười, quái lạ hôm nay anh ta cười nhiều lần hơn bình thường làm Hạ Khiêm cảm thấy không quen lắm.
- Tôi biết cậu nhận lời Đề Ảnh Vân phi vụ này rồi.
Dù sao với điều kiện kinh tế của cô ta, phi vụ này mà hoàn thành thì rất có thể cô ta mua được cho cậu mấy tấn socola xây dinh thự là ít.
Nhưng có lẽ mọi chuyện không suôn sẻ lắm, hôm nay tôi lại nhận được tình báo rằng cậu đã liên hệ với Chung Sá, trùng hợp tôi cũng muốn tới để tham khảo ý kiến của ông ta.
Mấy năm qua rất ít người nghiên cứu, thu thập thông tin và viết sách về Hội Tân Mệnh mà còn sống, không biết nên gọi ông ta là ngoại lệ, may mắn hay là chưa tới số nữa, nhưng để cậu tìm được Đề Tố, để tôi tìm được nhiều manh mối hơn mà phá án thì chuyến đi này âu cũng là cần thiết.
Hạ Khiêm khá thán phục nhìn Hồng Chí Bình.
- Tôi nghĩ Uông Sâm đi theo đúng người thật rồi.
Về vụ án kia ngoài mặt các người đều nói rơi vào thế bí, không có manh mối nhưng thực chất lại giấu diếm và biết rất nhiều nhỉ!
Hà Chí Bình nhún vai.
- Vế trước tôi xem như là lời khen.
Còn chuyện trả lời thế nào với truyền thông, cậu cũng biết mà, đôi lúc chỉ nên nói những thứ nên nói, tránh tai vách mạch rừng.
Tôi vẫn giữ quan điểm như ngày hôm qua, rất muốn hợp tác với cậu, cậu cũng đang tìm người sống nên cũng không tính là làm trái với châm ngôn công việc.
Tôi có thông tin về Đề Tố sẽ nói cho cậu, cậu hỗ trợ tôi mảng tìm người, tiện công đôi bề.
Hạ Khiêm nhìn Hà Chí Bình thoắt trong hai giây sau đó với tay lấy viên singum nhét vào miệng.
- Sếp Hồng đã có lòng như vậy thì…quyết vậy đi!