Kẻ Tìm Xác Cú


Sau hơn ba mươi phút, chiếc xe đã đỗ trước một căn hẻm nhỏ tồi tàn, vì hẻm quá nhỏ nên lúc này Hạ Khiêm và Hồng Chí Bình phải đi bộ vào trong.

Hồng Chí Bình lấy hai chiếc ô đen từ cốp xe, một cái đưa cho Hạ Khiêm.

Hôm nay mưa không lớn như rấm rứt không ngừng, bên trong con hẻm nước cống đã tràn lên khỏi những nắp thông hơi, chuột gián nhảy nhót, mùi hôi thối dâng lên không chịu nổi.

Hồng Chí Bình nhìn vớ và giày của mình lúc này đã thấm ướt nước cống, anh ta đưa tay che mũi, nhìn ra phía trước thấy Hạ Khiêm vẫy nước đi như bay, chẳng mấy chốc đã bỏ xa anh ta một đoạn.

- Chết tiệt!

Anh ta buộc miệng mắng một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

- Này, biết cậu chân dài rồi, đi chậm một chút không? Cậu không thấy nước cống bẩn à?

Lúc nói chuyện này Hồng Chí Bình đã bước sóng đôi với Hạ Khiêm.

Hạ Khiêm tay cầm ô, vẫn giữ nét mặt và thái độ nhạt nhòa đáp:

- Cảnh sát cũng sợ bẩn à? Tôi tưởng các anh đã quen với mùi của những thứ phân hủy.

- Mùi tử thi nó khác mùi phân và nước tiểu cậu hiểu không?

- Chẳng có gì khác biệt, cũng là những thứ bị bỏ đi thôi.

Khi anh đi đại tiểu tiện, cơ thể anh bài tiết những vật chất độc hại mà cơ thể không còn hấp thu được nữa.

Còn khi anh chết, điều kiện sinh học tối thiểu để duy trì trường năng không còn nữa, cơ thể xác thịt của anh sẽ bị đào thải.

Trường năng của anh sau khi anh chết sẽ tồn tại một khoảng thời gian, nếu không có thế lực khác chiếm dụng thì nó có thể sáp nhập vào cộng hưởng Schunmann, trở thành vật chất tối, hoặc trở thành bất kì thứ lực, công, năng, khí,… vô hình nào đó mà khi tôi chết sẽ về báo mộng cho anh biết chứ giờ thì tôi cũng chả biết.

Hồng Chí Bình: “…”

Qua vài giây nghẹn họng, anh ta lại nói:

- Tôi chỉ ngạc nhiên, dáng vẻ của cậu không giống người sẽ chịu được hoàn cảnh khó khăn.

- Hôm qua không phải anh đã biết hả? Ba tôi qua đời mười năm, tôi phải ở nhờ nhà của Uông Sâm vì không còn người thân nào, trông tôi giống đứa trẻ được cưng chiều mà sinh ngông lắm sao?

- Ít nhất bây giờ cậu có nhà riêng, mua được nhà ở Tây Mã, cậu cũng đâu phải hạng vừa gì…

- Đó không phải nhà tôi, là…nhà của bạn trai cũ của tôi mua.

Anh cũng thấy hiện tại tiền mua socola, tôi còn phải chắt chiu tính toán thì nói gì khả năng ma nhà mua đất chứ!

Chữ bạn trai cũ từ miệng Hạ Khiếm thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một búa giáng vào người Hồng Chí Bình khiến anh ta trân ra như chết đứng.

- Gì? Cậu…là gay à? - Anh ta bật hỏi với đôi mắt đang tròn ra.

- Uông Sâm không nói cho anh biết?

- Kh…không…cậu ta không có nói mà nói làm gì chứ…

- Nhìn tôi không giống gay?

- Kh..không…giống.

Cậu không ẻo lả, trông cậu cứ bình thường thôi.

Những người đồng tính mà tôi gặp thường sẽ có một vài chi tiết nào đó khiến tôi theo cảm giác mà đoán được, nhưng cậu là ngoại lệ.

- Trong lòng Hồng Chí Bình bổ sung thêm một vài câu mà không tiện nói ra: “ Hoặc là mỗi lần nhìn tôi, cậu đều như mang theo mấy con dao trong ánh mắt, không đợi được tùy lúc có thể chọc cho tôi mấy nhát nếu không phải đi tù, ”nam nhi chi chí” hơn nhiều trai thẳng mà tôi biết nữa kìa”

- Vậy anh có kì thị gay không?

Hồng Chí Bình vẫn nhìn Hạ Khiêm đăm đăm, có vẻ như là đang nén tiếc nuối trong lòng thay cho mấy tỉ chị em trên trái đất này.

Một thanh niên đẹp trai như vậy mà lại là gay, chậc, đúng là tổn thất một sợi gene cực phẩm của nhân loại đời sau.

Rất nhanh sau đó anh ta lấy lại vẻ bình thường, lắc đầu nói:

- Không kì thị, trung lập thôi, không ủng hộ cũng không né tránh.

Hạ Khiêm nhìn anh ta qua vài giây, gật gật đầu.

- Ừ! Vậy được rồi.

Hai người tiếp tục sóng đôi bước đi.

- Ban nãy cậu nói là nhà của bạn trai cũ, nói vậy thì hai người đã chia tay, nhưng anh ta vẫn để lại nhà cho cậu ở.

Xem ra…điều kiện và tính tình cũng rất tốt nhỉ?

Hạ Khiêm không tỏ thái độ khác lạ gì, cũng bình bình đạm đạm đáp lại:

- Đúng, anh ta rất tốt với tôi, mọi phương diện đều khá thoải mái, ngoại trừ đôi lúc có tính gia trưởng.

Hồng Chí Bình gật gù, đột nhiên rất nhiệt tình nói:

- Vậy chia tay là đúng, tôi thấy tính của cậu không phải người sẽ chịu nhịn hay thiệt thòi trong tình cảm, đàn ông dù tốt thế nào nhưng gia trưởng thì thôi bỏ đi.

Nhưng mà…tôi lại thấy cũng tùy người, nếu gia trưởng mà tốt cho cậu thì đôi lúc cũng nên.

Anh ta lại cho cậu cả căn nhà như vậy chắc cũng không phải dạng hẹp hòi, hai người có khi nào nói chuyện quay lại không?

Hạ Khiêm bắt đầu ngờ ngờ ra điều gì đó trong cuộc đối thoại tưởng chừng vu vơ này, liền quay sang híp mắt nhìn Hồng Chí Bình.

Anh ta bấy giờ lại liên thiên nói tiếp:

- Này, mắt tôi nhìn người rất tốt hay là hôm nào để tôi xem mắt người kia, tôi sẽ giúp cậu nhận định có nên quay lại với anh ta không? Anh ta là người ở Tây Mã sao? Hiện giờ ở đâu? Tên gì?

Hạ Khiêm cau mày một chút, trầm ngâm qua vài giây mới nhìn Hồng Chí Bình bằng ánh mắt sắc lẹm.

Cậu hạ thấp giọng, nói:

- Nghiệp vụ của các người bọn anh đúng là làm người ta sợ hãi, ấy vậy mà khai thác tôi một cách suôn sẻ và tự nhiên đến thế nhỉ, Sếp Hồng?

Hồng Chí Bình chỉ cười cười đáp:

- Tiện thể, tiện thể…

Hạ Khiêm quăng cặp mắt sắc lẹm cho anh ta, đi như phi trên mặt nước, rất nhanh chóng qua hai lối rẽ nữa thì tới được nhà của Chung Sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui