Nhà của người đàn ông tên Chung Sáng nằm trong góc cùng của con hẻm gián bơi chuột nhảy này, cửa vào không cao, chỉ tầm một mét tám, bề ngang chín tấc tới một mét.
Cánh cửa làm từ hợp kim bạc sáng loáng vừa nhìn vào đã thấy khác biệt và nổi bật hơn hẳn những ngôi nhà xung quanh.
Hồng Chí Bình thấy tò mò, anh ta đi tới vừa chạm tay vào bề mặt thì hốt hoảng rụt tay vì nhiệt độ đột biến trên đó.
- Quái thật, cánh cửa này…sao lại nóng như vậy nhỉ?
Ngược lại Hạ Khiêm trông rất quen thuộc mà bấm chuông cửa.
Trong lúc đợi Chung Sáng ra, cậu đủng đỉnh giải đáp thắc mắc cho Hồng Chí Bình.
- Đây là dạng cửa đặc biệt làm từ hợp kim niken và sắt, bên trong có một máy “từ hóa” kim loại.
Nói chính xác thì cái cửa này giống như một nam châm đặc biệt vậy, nó sẽ tạo ra từ trường, từ trường của nó đủ mạnh để làm nhiễu loạn mọi thứ lực từ khác kể cả trường năng lượng sinh học của một người, vì đó cũng là một dạng từ trường.
Hồng Chí Bình còn định hỏi tiếng thì nghe vài tiếng bíp bíp sau đó cửa mở ra.
Chủ nhà là một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi vừa mập vừa lùn, mắt lác, chân mài ngắn, miệng rộng răng thưa, da thô sần như gỗ, nói chung là dáng vẻ xấu kinh thiên động địa.
Người kia vừa thấy Hạ Khiêm thì mắt sáng rỡ, miệng cười đon đả nói:
- Cứ tưởng trời mưa cậu sẽ không tới chứ, làm tôi đợi từ sáng đến giờ.
Nào, mau vào, mau vào Hạ Khiêm, lâu quá mới thấy cậu tới thăm tôi đấy!
Lúc này Chung Sáng mới chú ý tới một bóng người cao cao phía sau, ông ta lập tức dè chừng bước lùi về sau cánh cửa.
Hạ Khiêm đoán thấy lập tức giới thiệu:
- Anh Chung đừng sợ.
Đây là bạn của tôi, anh ấy nói khá thích mấy quyển sách mà anh viết, nên có cơ hội muốn đến…lĩnh giáo trực tiếp.
Hồng Chí Bình nhìn Hạ Khiêm đang tươi tỉnh nói chuyện, không biết liệu có ngụ ý gì, lúc Hạ Khiêm nói hai chữ “lĩnh giáo” được nhấn mạnh rất rõ ràng.
Và dường như điều đó có tác dụng, Chung Sáng lúc này từ thái độ dè chừng cẩn trọng, nét mặt đã giãn ra nhiều hơn, thoáng thấy còn có vẻ hãnh diện khó che giấu.
Hồng Chí Bình cũng rất phối hợp chen đến phía trước, đưa tay ra, nói bằng giọng lịch sự thậm chí diễn thêm chút niềm nở:
- Chào anh Chung, tôi là độc giả trung thành của anh, tôi đã đọc hết cuốn sách Những Thế Lực Phía Sau Bóng Tối của anh, rất ngưỡng mộ kiến thức và tài năng của anh nên hôm nay đến cốt là để gặp anh tiện thể có vài thắc măc muốn lĩnh giáo.
Chung Sáng nhìn Hồng Chí Bình đánh giá một lượt từ trên xuống.
Hồng Chí Bình khi không cười thì đúng là hung thần la sát ai nhìn vào cũng sợ, nhưng khi anh ta cười lên, đuôi mắt cong cong, khuôn miệng duyên dáng, răng trắng đều rang như bắp, ngũ quan hài hòa nam tính gây cho người ta một ấn tượng đáng tin.
Lại nói Hồng Chí Bình lúc nhìn thấy bàn tay người kia vừa ướt mồ hôi lại có vài vết lỡ lói thì đã hối hận không kịp.
Chung Sáng lúc này thoải mái bắt tay anh ta thật chặt.
- Ra cậu cũng là fan hâm mộ của tôi à? Cậu…
- …Cứ gọi tôi là Chí Bình.
- Được rồi…được rồi…mau vào nhà cả đi!
Nhiệt độ phía trong nóng đến kinh người.
Hồng Chí Bình đưa mắt đánh giá quan cảnh xung quanh, cấu trúc căn nhà khá đơn giản, tiện lợi vừa đủ cho một người ở, nhưng lại lộn xộn rõ ràng không có bàn tay chăm sóc của phụ nữ, bày biện khá tự tiện, không khí vừa nóng lại có mùi ám thức ăn lâu ngày, suy ra được chủ nhà không thường xuyên mở cửa.
Chung Sáng khi đi ra ngoài rất hay nheo mắt do không thích ứng được ánh sáng cường độ cao cộng với việc làn da vừa thô ráp vừa lở loét của ông ta, là biểu hiện việc cơ thể thiếu hụt Vitamin D trầm trọng lâu ngày gây ra viêm nhiễm.
Người này cơ bản giống như những kẻ mắc hội chứng Hikikomori vậy, đã sớm tách biệt với thế giới bên ngoài rồi.
Nơi ở bừa bộn như vậy mà Chung Sáng thậm chí còn nuôi mèo, ông ta nuôi ba con mèo, tất cả đều béo tốt nằm ưỡn ra trên cái sofa duy nhất trong phòng.
Chung Sáng đi tới tiện tay ném mấy con mèo xuống đất, vui vẻ mời hai người họ.
- Mau ngồi đi, để tôi lấy nước.
Hồng Chí Bình thấy tình trạng ngôi nhà lẫn chủ nhân như vậy thì có đánh chết anh ta cũng không dám cho thứ gì đó vào miệng mình, ấy vậy mà nhìn qua đã thấy Hạ Khiêm uống xong ly nước còn tiện thể bóc một cái bánh ngọt trên đĩa mà ăn ngon lành.
Thấy Hồng Chí Bình nhìn mình bằng ánh mắt thản thốt, Hạ Khiêm mút mấy đầu ngón tay xong thì nói:
- Cái này không ngon bằng socola, loại hôm qua anh mua đến rất tốt, vừa béo vừa không ngấy, hôm nào nhớ chỉ tôi mua nó.