Kẻ Tìm Xác Cú


Hồng Chí Bình nuốt mấy lời muốn nói mà lười nói xuống cổ họng, thở hắt ra một tiếng.

Lúc anh ta đang day day trán thì Hạ Khiêm trông thấy liền hỏi:

- Sao? Thấy khó chịu à?

- Tôi không biết có phải ảnh hưởng do cánh cửa kia hay không, thấy hơi chóng mặt..

- Anh ta thẳng thắn đoán.

- Anh đoán đúng rồi đó.

Sóng điện từ có thể ảnh hưởng trực tiếp đến hệ thần kinh, tim mạch, tuần hoàn… trên cơ thể con người.

Cho dù anh không có năng lực “cảm từ” thì người bình thường bước vào đây chưa quen vẫn bị ảnh hưởng như thường.

- Hạ Khiêm nói với ngữ điệu chậm rãi.

Hồng Chí Bình như sực nhớ ra gì đó, liền nhìn sang cậu giương mắt hỏi lại:

- Ban nãy vốn tính hỏi cậu, vậy cái cửa…

- Là một thiết bị chống lại thứ “năng lực” kia!

Chung Sáng từ trong đi ra đáp.

Lúc này ông ta vừa ôm một con mèo béo màu lông tam thể đi tới ngồi ghế bên cạnh Hạ Khiêm.

Vừa thấy con mèo meo một tiếng, Hạ Khiêm giật thót, nhoài cả thân người qua chỗ của Hồng Chí Bính, suýt nữa ngồi lên đùi anh ta luôn làm Hồng Chí Bình bị ép vào góc, trong lòng vừa bất ngờ vừa băn khoăn, anh ta nhớ lại lời thú nhận về tính hướng ban nãy của cậu trai trẻ này, trong đầu suy nghĩ lộn xộn không biết liệu Hạ Khiêm là vô ý hay cố tình.

Hồng Chí Bình là trai thẳng, trước kia từng có bạn gái, anh ta không kì thị gay nhưng tiếp xúc ở vị trí gần thế này đương nhiên không tránh có chút lăn tăn trong đầu, nếu ai để ý sẽ thấy gương mặt anh ta đã hơi chuyển sang sắc xanh nhợt nhạt.

Chung Sáng phá lên cười một trận mới thả con mèo xuống đất, trêu Hạ Khiêm nói:

- Cậu vẫn vậy không thay đổi chút nào.

Hạ Khiêm vì sợ nên đâm ra cáu, nói:

- Anh biết tôi ghét nhất là động vật, lại còn lắm lông!

Hạ Khiêm quay lại nhìn Hồng Chí Bình, nhìn khoảng cách bất ổn của mình với anh ta, nhìn nét mặt giả vờ lạnh lùng nhưng thực chất mồ hôi đã rịn một tầng trên trán, cậu liền cười khẩy một tiếng.

- Sếp Hồng, anh đừng overthinking nhé! Tôi giật mình thật thôi, không cố ý lợi dụng anh chút nào đâu!

Hạ Khiêm phủi phủi áo, ngồi lại ngay ngắn, lúc này Hồng Chí Bình mới ưỡng thẳng lưng, che miệng ho khan một tiếng rồi qua quýt nói:

- Cậu mới nghĩ nhiều đấy!

- Phải phải, là tôi nghĩ nhiều.

Không đùa nữa, Chung Sáng anh cũng nghiêm túc lại một chút đi, tôi muốn hỏi một số chuyện.

- Tôi biết rồi, cậu đợi tôi một lát!

Chung Sáng lúc này đưa mắt nhìn sang Hồng Chí Bình chợt hỏi:

- Chí Bình cậu làm nghề gì vậy? Cậu và Hạ Khiêm quen biết thế nào nhỉ? Tôi biết cậu ấy lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua cậu.

Với kinh nghiệm cảnh sát dày dặn, đối phó với những tình huống cần xử lý nhanh bằng một vài thông tin giả không phải và vấn đề khó khăn.

Hồng Chí Bình ngồi tréo chân, dáng vẻ thoải mái mà đáp:

- Tôi hiện tại là nhân viên sale bất động sản bình thường thôi anh Chung.

Tôi và Hạ Khiêm năm trước gặp nhau ở tiệc sinh nhật con gái một người bạn.

Anh biết mà, bạn chung thì dễ làm bạn, cứ vậy gặp vài lần liền thân luôn.

Hạ Khiêm nghe tới đoạn “gặp vài lần liền thân luôn” thì lông tơ dựng ngược, chỉ biết cười trừ.

Chung Sáng lại hỏi:

- Không phải…bạn của Hạ Khiêm chỉ có Uông Sâm thôi sao? Uông Sâm lại là cảnh sát, hình như không mấy liên quan tới lĩnh vực bất động sản.

Cậu nói…người bạn chung khác của hai người à?

Hồng Chí Bình không vội, gật gù đáp:

- Đúng rồi.

Uông Sâm là đồng nghiệp của bạn gái cũ tôi, còn bạn gái cũ của tôi là cố vấn pháp y ở đội cảnh sát hình sự Tây Mã.

Cậu ấy từng nhờ tôi tìm một căn hộ nhỏ gần trường của bé Đậu Nhỏ để tiện cho việc đưa đón con, vì tính chất công việc thường hay tăng ca.

Sau đó cứ tới lễ lọc hoặc sinh nhật bé Đậu Nhỏ là anh ta mời tôi đến chơi, cứ vậy mà gặp được Hạ Khiêm.

Lời này Hồng Chí Bình nói ra tự tin có nhiều điểm là thật không tính là bịa.

Hạ Khiêm nhìn sang khá tán thưởng miệng lưỡi trơn tru, đầu óc nhanh nhạy của anh ta còn Chung Sáng thì gật gù, cười ngại nói:

- Cậu đừng trách tôi có tính cẩn trọng hỏi nhiều.

Cậu cũng biết công việc tôi đang làm rồi đó, khá là nguy hiểm, ngoại trừ một vài người đặc biệt thì tôi cũng không thường mời ai tới nhà.

- Không sao không sao, thật ra tôi rất thích chủ đề mà anh viết và nghiên cứu nên hôm nay mới mạo muội tới đây.

- Vậy cậu…cũng giống Hạ Khiêm sao?

Hồng Chí Bình đang trả lời rất tự tin đột nhiên hơi sững lại.

Hạ Khiêm nhìn anh ta, tự hỏi câu này có gì khó trả lời đâu nhỉ? Sao mặt người kia cứ nhìn sượng trân ra, qua vài giây mới nghe tiếng trả lời:

- Chuyện này thật ra không phải…Tôi là trai thẳng!

Lần này tới lượt Hạ Khiêm và Chung Sáng hóa đá.

Chung Sáng qua một lúc sau mới lấy lại phản ứng vội vàng xua tay, nói:

- Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi là cậu…có năng lực “cảm từ” giống như Hạ Khiêm hay không thôi, chứ không phải…

Hồng Chí Bình ngợ ra mình hiểu nhầm ý tứ liền “à” lên một tiếng.

Anh ta lại che miệng khụ khụ ho khan.

- Tôi…đương nhiên không có năng lực đó, bởi vậy rất ngưỡng mộ cậu ấy.

Hạ Khiêm ngồi lặng lẽ vuốt mặt.

Chung Sáng không hỏi nữa, ông ta đi đến ngay cánh cửa từ, đẩy một cái công tắc lớn, tiếng động cơ chạy ngày một dồn dập sau đó phát ra âm thanh đinh đinh khiến người ta buốt óc.

- Các cậu chịu một lát.

- Ông ta nói.

Hồng Chí Bình đột nhiên cảm thấy không khí lập tức biến đổi, trở nên khó thở hơn, tim anh ta cũng dồn dập hơn lúc nãy.

Hạ Khiêm nhỏ giọng giải thích:

- Chung Sáng sợ có người theo dõi nên tăng từ tính làm không khí nhiễu loạn mạnh hơn.

- Theo dõi chúng ta sao? Nhưng là ai? Người của Hội Tân Mệnh? Làm thế nào mà họ theo dõi được?

Hạ Khiêm trầm trầm nhìn Hồng Chí Bình.

- Sếp Hồng, sếp nên dùng một ngàn câu hỏi vì sao đó để hỏi đúng người đi.

- Cậu cũng không thể trách tôi.

Tôi là một cảnh sát bình thường chỉ mới bước vào thế giới tội phạm năng lực cao như các người thì đương nhiên sẽ bỡ ngỡ.

Chung Sáng lúc này đã quay lại, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói:

- Hạ Khiêm, Chí Bình tôi không biết các cậu muốn làm gì.

Tôi chỉ muốn khuyên hai người nếu như có thể dừng lại thì ngay lúc này là thời điểm tốt nhất, nếu không khi bước vào cuộc chơi đó rồi các cậu sẽ chẳng còn đường nào quay ra được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui