Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Chỗ này không biết đã mấy năm chưa có người ở, mặc dù nhà cửa sớm đã rách nát, tràn đầy bụi đất, nhưng cây lựu trồng trong viện vẫn mọc khả quan ngay cả khi không ai chăm sóc.
Thời tiết hiện giờ, đầu cành mọc đầy nụ hoa, nửa nở nửa không, ẩn trong lá xanh, điểm xuyết sắc xuân dạt dào.
Dưới tàng cây, thứ chồng chất là cành lá mục nát và cả vết bùn ngâm tích tụ tháng ngày.
Tầm mắt Tô Sân, giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ nào trong đó, đầu ngón tay cũng chỉ hướng kia: “Chỗ đó có trang giấy cháy.”
Cậu một thân thương, thật sự không thể cúi người nhặt.
Thẩm Thầm đi tới, một tay nhặt lên chút vụn giấy to hơn móng tay cái lược một chút trong góc khuất kia.
Mà đúng lúc này, Tô Sân lại phát hiện trên cây có vết ám sắc, duỗi tay lau qua, nhìn thấy màu đỏ ghê người: “Trên cây có vết máu.”
Vết máu hiển nhiên là bắn tung tóe, nếu không phải hung thủ, thì chỉ có thể là nạn nhân để lại.
Nhưng một nhược chất nữ lưu như Hàng Tinh Văn, sợ là không có năng lực đả thương hung thủ thành như vậy.
* Nhược chất nữ lưu: thân thể nữ tử bạc nhược.
Mấy người liền trở về ngoài phòng nhỏ, Tô Sân lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Căn phòng không lớn, góc tường tây nam là một chiếc giường đất lùn, chỉ đủ rộng cho một ngủ.
Ngoài ra trong phòng không còn đồ vật khác, ngay cả một ít tạp vật hằng ngày cũng không có.
Nạn nhân chết trên mặt đất bên cạnh giường đất lùn, nửa người dựa vào giường đất, nửa còn lại kéo lê trên nền đất.
Huyết ô tràn ngập hạ thân, trộn lẫn với bùn dơ trên đất thành một nùi, có vẻ hỗn loạn bất kham.
Ban đầu nàng mặc váy áo vân thủy lam, đầu đội ngọc bội châu thoa, nhìn nửa người trên, ngoại trừ khuôn mặt những nơi khác đều hoàn hảo.
Nửa người dưới, váy áo bị đẩy đến bên hông, hai cẳng chân bạch ngọc cứ thế vô tư lộ ra ngoài, nhưng bởi vì đều là máu me đầm đìa, chỉ làm người ta cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, nhất thời thậm chí có chút buồn nôn.
Thật sự là hình ảnh quá mức hung tàn, thủ pháp gây án của hung thủ cũng tàn nhẫn làm người hít thở không thông.
“Kiểm tra trên người nạn nhân có vết thương nào không, vết máu trên cây hẳn là của nạn nhân.” Thẩm Thầm nhắc nhở nói.
Trần Thư Ngọc liền tinh tế kiểm tra lại một phen, quả thực phát hiện ở xương bả vai Hàng Tinh Văn có một vệt hằn tay xanh tím, mà trong miệng nàng cũng có vết máu rất nhỏ.
“Đại nhân, Hàng Tinh Văn hẳn có tỉnh lại sau khi bị bắt đến đây, còn có xung đột kịch liệt với hung thủ, kẽ móng tay nàng có vết máu, còn bấu lấy một ít da thịt.”
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể chống cự, chết thảm trong tay đối phương.
“Không đúng.”
Tô Sân nhíu mày lắc đầu, phủ định suy đoán của y.
“Có gì không đúng?” Trần Thư Ngọc khó chịu, y vốn không thích Tô Sân, huống chi cậu còn là kẻ tình nghi, có tư cách gì ở đây nghi ngờ y?
Thấy Tô Sân không đáp, y lại nói: “Tô tiên sinh có cao kiến gì, còn xin chỉ giáo.”
Địch ý với Tô Sân, Trần Thư Ngọc không che giấu chút nào.
Thời điểm Quý Chỉ Tịch chết, chỉ có một mình Tô Sân ở trong phòng nạn nhân, và… Cửa phòng bị khóa từ bên trong, Tô Sân đích xác rất có hiềm nghi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Thư Ngọc đột nhiên thay đổi.
Tầm mắt vừa lúc bắt gặp Cận Tử Phong, thấy trong mắt hắn cũng có cảm xúc tương tự, Trần Thư Ngọc cũng không nín nhịn lời nói, trực tiếp hỏi: “Tô tiên sinh, nếu tại hạ nhớ không lầm, hình như Hàng tiểu thư cũng là học trò của ngài đi?”
Tô Sân là tiên sinh tài tình nhất Phong Thành Khương, không ít đại quan quý nhân sẽ thỉnh hắn đến cửa giảng bài cho thiếu gia tiểu thư trong phủ.
Quý Chỉ Tịch trước đó, là học trò của Tô Sân.
Điểm này, Tô Sân không thể phủ nhận: “Đúng, quả thật lần trước có dạy cho Hàng tiểu thư một khóa hơn tháng.”
Trần Thư Ngọc còn muốn nói cái gì, đã bị Thẩm Thầm đánh gãy: “Tạm thời không đề cập đến cái này, lúc sau thẩm vấn rồi lại nói.
Nói vấn đề hiện tại trước, Tô Sân, ngươi có ý tưởng gì?”
Lực quan sát của Tô Sân rất mạnh, làm người lại thập phần nhạy bén, cho nên Thẩm Thầm suy đoán, cậu phát hiện cái gì.
Tô Sân liếc anh một cái, gật đầu nói: “Ta cảm thấy Hàng tiểu thư không phải bị bắt lại đây, nàng tự mình tới.”
Lời này vừa nói ra, Cận Tử Phong lập tức khó hiểu: “Sao có thể được? Vì sao Hàng tiểu thư lại muốn tự đưa mình đến cửa cho người ta giết?”
Tô Sân chỉ chỉ mảnh giấy nhỏ xíu trong tay Thẩm Thầm: “Có người hẹn nàng tới.”
“Ở một nơi khuất nẻo rách nát như vậy, người ta hẹn, Hàng tiểu thư sẽ đến? Đây cũng quá không thực tế, Hàng tiểu thư không phải trẻ con, không thể nào không có sức phán đoán này, làm vậy không khỏi quá ngốc.”
Cận Tử Phong vẫn không tin, hắn tin chắc rằng hung thủ trói Hàng Tinh Văn tới.
Tô Sân không hề giải thích, ngược lại nhìn về phía Thẩm Thầm.
Thẩm Thầm buông tay, lật mặt sau trang giấy dính vết máu, bên trên bị thiêu chỉ còn lại hơn nửa chữ, có thể thấy được một chữ ‘vọng (妄)’.
“Này có thể đại biểu cái gì?” Cận Tử Phong khinh thường, một chữ, một tờ giấy nát mà thôi, có lẽ căn bản không có bất luận quan hệ gì với vụ án này, chỉ là bị gió thổi qua tới.
Ánh mắt Tô Sân cực lãnh, kiên định nói: “Thời điểm đến, ta đã cẩn thận quan sát dấu chân trên mặt đất.”
“Mấy ngày trước trời đổ mưa, cho nên trong viện khá lầy lội, dấu chân để lại rất rõ ràng.
Dù vừa rồi các ngươi tới dẫm lên dấu chân rối loạn không ít, nhưng… Vẫn có thể nhìn ra được, trong đó có một đoạn dấu chân nhỏ hơn nam tử về cả kích thước chân lẫn khoảng cách bước.
Xem bước chân, hiển nhiên là có quy luật, đều không phải trạng thái hỗn loạn bị người bắt cóc.
Cho nên, ta dám chắc, ít nhất từ lúc đi vào cửa nhà này, Hàng tiểu thư vẫn còn thanh tỉnh.”
“Hơn nữa, tuy rằng không biết nội dung trên trang giấy này, nhưng rất có khả năng là thư từ, cho nên chúng ta có thể suy luận hợp lý, là có người mời, Hàng tiểu thư mới có thể đến chỗ này.”
Tô Sân nói có cơ sở, ngay cả Trần Thư Ngọc tâm tư luôn luôn kín đáo cũng cảm thấy không cách nào phản bác.
Nhưng y phản ứng rất nhanh lại, phản lại một quân: “Nếu nói như vậy, đó chính là người quen làm.
Tô tiên sinh, làm thế nào lại nói thành hiềm nghi của ngươi lớn hơn nữa.
Ngươi là tiên sinh dạy học của Hàng Tinh Văn, nếu ngươi hẹn nàng ra, tin rằng nàng sẽ không cự tuyệt đi!”
Tô Sân cười mỉa, đuôi lông mày khẽ nhếch nhìn phía y, nghiền ngẫm nói: “Thế thì thật không khéo, ta bị Quý Lan Cẩm nhốt vài ngày, thật sự không có thời gian gây án.
Hơn nữa… ta không biết võ, cho nên căn bản không có khả năng một chưởng đánh người hộc máu.”
“Cho dù lần này ngươi không có hiềm nghi, nhưng trước đó thì sao, khi Quý Chỉ Tịch chết, ngươi đã ở trong phòng Quý Chỉ Tịch.”
Tô Sân thu ý cười, thần sắc lãnh túc: “Nhưng cố tình, đây cũng là chỗ kỳ lạ nhất.”
“Như các ngươi đã nói, các nạn nhân trong mấy vụ án cơ bản đều dùng phương thức nhất trí, dựa theo quy luật căn bản mà xét, có thể phỏng đoán ra hung thủ là cùng một người.
Nếu ta không phải hung thủ giết hại Hàng tiểu thư, sao ta lại giết hại Quý tiểu thư? Hơn nữa, ta đã giết người rồi vì cái gì lại muốn lưu tại hiện trường vụ án, ở tại khuê phòng của Quý tiểu thư, chẳng phải là cho người đặt điều sao?”
“Huống chi, nếu so sánh với vụ án khác, khi Quý tiểu thư chết trong phòng còn có ta, chẳng lẽ đây không phải điểm khác biệt lớn nhất với vụ án khác sao? Nếu có thể tìm ra một vài manh mối từ đó, tin rằng có trợ giúp nhất định với việc điều tra vụ án.”
Hơn nữa, hiện tại cậu nghiêm trọng hoài nghi, tính chất cái chết của Quý Chỉ Tịch có lẽ không giống với vài vị nạn nhân khác, thậm chí… không phải do cùng một hung thủ làm.
Về phần tại sao dùng phương thức tương đồng, cũng có khả năng là hung thủ muốn hỗn hào thị thính.
* Hỗn hào thị thính: dùng biểu hiện giả dối hoặc nói dối làm người khác không phân rõ thị phi.
Nhưng dù gì Tô Sân cũng là kẻ tình nghi trong đó, Trần Thư Ngọc và Cận Tử Phong không tín nhiệm cậu như Thẩm Thầm, tự nhiên bảo trì thái độ hoài nghi như cũ.
Thẩm Thầm không muốn lại nổi lên tranh chấp vô nghĩa, liền nói với mọi người: “Nếu như thế, liền nhanh chóng điều tra rõ! Đưa ta một phần báo cáo nghiệm thi của Quý Chỉ Tịch, còn hiện trường vụ án, ta muốn đích thân đi một chuyến.”
Vụ án trước đây, đều là nguyên chủ tham sự, tuy Thẩm Thầm có chút ký ức mơ hồ, nhưng rốt cuộc không phải chuyện qua tay mình, luôn cảm thấy không yên ổn, không chân thật.
Tô Sân nhìn anh: “Ta cùng đi với ngươi.”
“Ừ, đi thôi.”
Cận Tử Phong vội vàng ngăn trở, mặt đều nghẹn đỏ: “Đại nhân, vị kia còn đang đợi ngài…”
======.