Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Thẩm Thầm hơi hoảng, nhưng thật sự đã quên béng việc này.
Chẳng qua anh có nguyên tắc tra án của riêng mình, tuyệt đối không cho phép người không liên quan đến vụ án tiến vào hiện trường vụ án.
“Đi mời đi, có gì muốn nói liền nói trong sân.
” Thẩm Thầm nói xong, lại nói với Trần Thư Ngọc, “Mang thi thể của Hàng tiểu thư về, mau chóng báo cho người Hàng gia đến nhận thi.
”
“Rõ, đại nhân.
”
“Tên ăn mày phát hiện người chết kia ở đâu, một lát nữa dò hỏi cẩn thận một phen, lập biên bản.
Hộ gia đình gần tòa nhà này cũng phải sai người đi thăm hỏi, nhìn xem có ai chú ý tới nhân vật khả nghi nào không.
Còn có báo cáo nghiệm thi của nạn nhân mau chóng đưa cho ta, lại tập hợp các phần của nạn nhân trước đó, ta phải so đối thương tích.
”
Tuy rằng Thẩm Thầm dùng từ có chút kỳ lạ, nhưng cũng trở ngại bọn họ lý giải.
Hai người đồng thời gật đầu, Trần Thư Ngọc đi sắp xếp người khuân vác thi thể về Đề hình tư, còn Cận Tử Phong đi ra ngoài nhà, không lâu lắm liền mời người tiến vào.
“Đại nhân.
” Bước vào trong viện, Cận Tử Phong cao giọng nhắc nhở Thẩm Thầm.
Tâm tư Thẩm Thầm vốn còn đang xem xét chi tiết trong viện, nghe được giọng Cận Tử Phong, liền xoay người nhìn sang.
Và Tô Sân, cũng cùng lúc ghé mắt nhìn.
Người đi theo sau Cận Tử Phong mặc áo choàng đen tay rộng, áo đen mang mũ, bao lại phân nửa khuôn mặt người nọ, chỉ lộ ra chiếc cằm lãnh bạch.
Người nọ trông thấp hơn Cận Tử Phong một chút, gió thổi qua áo choàng, sấn đến thân hình đối phương có chút gầy yếu.
Chỉ liếc mắt một cái, cả Thẩm Thầm và Tô Sân đều ngây ngẩn cả người, hai bọn họ đưa mắt nhìn lẫn nhau, không thể tin nổi trước mắt.
Người này…
Thật sự rất giống hình dáng bọn họ nhìn thấy trước khi bất tỉnh, mà lúc ấy bọn họ đều rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cho nên chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen, người nọ không phải mặc áo đen, choàng mũ đen che đậy khuôn mặt sao!
Nhưng…
Rõ ràng là hai thời không, người kia sẽ không cũng…
Thẩm Thầm và Tô Sân còn đang nhìn đối phương, đều đọc được chút cảm xúc từ trong mắt đối phương.
Sau đó, tầm mắt hai người tách ra, Thẩm Thầm nhìn về phía Vân Vu Khê.
Vân Vu Khê đi đến trước mặt Thẩm Thầm, hơi hơi cúi đầu, giọng nói hơi khàn, chậm rãi nói: “Thẩm đại nhân.
”
Thẩm Thầm rất nhanh nhớ tới, Tư tế Khương Quốc xưa nay luôn là nữ tử, mà… Người áo đen khi đó bắt bọn họ, xét từ hình thể, không tương xứng với vị trước mắt này.
Hơn nữa, nếu thật sự là người trước mắt này, vậy nàng có thể từ Khương Quốc xuyên qua lại, thế cũng không tránh khỏi quá huyền diệu.
Nhưng, hiện giờ anh và Tô Sân đều đến thời không dị thế, đây nên giải thích thế nào đây?
“Tư tế đại nhân, không biết lần này đến đây có việc gì?” Khuôn mặt Thẩm Thầm nghiêm nghị, cảm xúc có chút khó giải thích, “Nơi đây vừa mới xảy ra án mạng, Tư tế đại nhân đến nơi này có vẻ không thích hợp.
”
“Thẩm đại nhân đừng lo, bổn tư chỉ tuân hoàng mệnh làm việc thôi, tuyệt đối không quấy rầy Thẩm đại nhân tra án.
” Giọng nói Vân Vu Khê trầm thấp hơn vài phần, nàng ngẩng đầu, dường như đang nhìn Thẩm Thầm, nhưng do vành nón che đậy, làm người thấy không rõ khuôn mặt nàng.
Chỉ là đôi môi mỏng kia hơi hơi giơ lên một độ cung, bởi vì màu da tái nhợt, sắc môi cực đạm, ngược lại cho người ta một loại cảm giác quỷ dị.
Tư tế vốn là tồn tại thần bí nhất Khương Quốc, mà bản nhân Vân Vu Khê càng là xưa nay không thấy người ngoài, hiện giờ nhìn thấy, sinh động làm Cận Tử Phong nổi da gà.
“Tư tế đại nhân chuẩn bị làm cái gì? Thật sự muốn tế ra Vu thần sao?” Giữa mày Thẩm Thầm nhíu lại, đáy mắt tràn đầy hoài nghi.
Trên đời này nào có thần minh gì, loại đồ vậy hư mà huyễn này, anh theo bản năng không tín nhiệm.
Nhưng sau khi lời này vừa ra, Vân Vu Khê đột nhiên tiến lên một bước, lòng bàn tay vung về phía Thẩm Thầm, sau lại lần lượt vẫy lên trời, đất hai lần.
Trong khoảnh khắc, không trung vốn đang sáng ngời tối sầm lại.
Bốn phía, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên.
======.