Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Trong hoàng cung, Khương Vô Ẩn cả đêm không thể ngủ, trước sau không cách nào an ổn.
Hắn muốn tìm Vân Vu Khê, nhưng cố tình lại không thể tùy ý đi lại, mà Vân Vu Khê cũng như cố tình tránh hắn, chẳng những không có tin tức, người cũng không nhìn thấy.
Nó khiến Khương Vô Ẩn càng cảm thấy không thích hợp, ngay cả ám vệ phái đi đến nay cũng không có bất cứ tin tức gì truyền về.
Thẳng đến gần canh hai, ám vệ Khương Vô Ẩn phái ra rốt cuộc chạy đến trong cung.
Gã quỳ gối trước mặt Khương Vô Ẩn, đập đầu xuống đất, giọng nói có vẻ run rẩy: “Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ vô dụng, ta chờ đoàn người mới ra thành đã bị một đám người võ nghệ cao cường chặn đường, chờ đến thời điểm thuộc hạ đuổi tới phố Thập Lý, quận chúa đã… đã chết dưới kiếm của Cố Thập Lan.
”
“Thuộc hạ bất lực hộ chủ, nguyện lấy chết tạ tội.
”
Nói rồi, gã liền định rút đao cắt cổ.
Lại bị Khương Vô Ẩn nắm lấy cổ tay: “Ngươi nói cái gì?”
Đáy mắt hắn chấn đến đau, hiển nhiên không thể tin được, hoặc là nói không muốn tin.
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Rõ ràng… Rõ ràng Vân Vu Khê đã từng hứa hẹn, một chuyến này A La sẽ không chết, vì cái gì lại… Rõ ràng đã làm lại một lần, chẳng lẽ hắn trước sau đều không cứu được A La sao?
Trái tim Khương Vô Ẩn co rút từng đợt đau đớn, hận ý ngập trời cuồn cuộn trong lồng ngực: “Không phải Thẩm Thầm đến sao? Vì sao hắn không cứu Khương Tinh La, vì sao!”
“Bẩm điện hạ, Thẩm Thầm cùng Tô Sân hoàn toàn không phải đối thủ của Cố Thập Lan, hai người bọn họ liên thủ cũng không ngăn cản Cố Thập Lan được.
”
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
”
Rõ ràng tác dụng của hai người này đến Khương Quốc chính là ngăn cản việc này phát sinh, vì cái gì kết quả vẫn là A La chết?
Này không đúng, tất cả tất thảy đều không đúng, hắn không tin, hắn muốn tận mắt chứng kiến.
Khương Vô Ẩn rống giận, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, trực tiếp vọt vào tẩm điện của Khương Vĩnh An.
Khương Vĩnh An nghe được tin tức này, cũng kiếp sợ không thôi, trực tiếp giao người Thần Vệ Doanh cho hắn phái đi, sau đó thả hắn ra cung.
Dọc đường đi Khương Vô Ẩn giục ngựa chạy như điên, nửa phần cũng không dám trì hoãn.
Mà giữa bóng đêm mê ly này, phố Thập Lí lại phiếm ra ánh sáng thập phần quỷ dị, nhìn từ xa xa, lại khiến người tâm hoảng nan an.
Khương Vô Ẩn một bước tiến vào phố Thập Lí, lọt vào tầm mắt chính là Khương Tinh La bị chôn vùi trong huyết sắc.
“A LA!”
Một tiếng gào rống chấn động, toàn thân Khương Vô Ẩn như bị rút cạn máu, chỉ liếc mắt một cái đã không dám nhìn người trên bệ lục giác nữa.
Trong mắt lập tức nổi lên hỏa diễm ngập trời, lửa giận trong giây lát tưới lên người Thẩm Thầm.
“Thẩm Thầm, ngươi không phải nói nhất định sẽ cứu A La ra sao?” Ngôn từ hắn thống thiết, đôi mắt đỏ bừng, “Ta tin lầm ngươi, ta tin lầm các ngươi!”
“A!”
“Các ngươi đều đáng chết!”
Hắn ngửa đầu, hướng lên trời hét lớn một tiếng.
Cảm giác bi thương kia gần như muốn chấn động núi non, rừng cây yên tĩnh bốn phía đều rung chuyển rơi xuống một mảnh ồn ào náo động, tất cả chim chóc côn trùng trong rừng đều rào rạt di động, chấn cánh bay loạn.
Khương Vô Ẩn tới chậm, Cố Thập Lan đã sớm tính thời gian xong.
Đồng thời khi tất cả chim chóc trong rừng bay đi, giữa đài tròn cùng bệ lục giác hình thành liên kết vô hình nào đó, những dàn máu kia uốn lượn lưu động, huyết tuyến hội tụ thành một khối, cuối cùng tất cả đều chảy về phía bệ lục giác.
Cố Thập Lan cuồng tiếu một trận: “Thành, ta làm được.
”
Không ai có thể ngăn cản chuyện y muốn làm, y muốn làm thì nhất định sẽ làm được.
“Vương gia, ngươi đã tới chậm, vô dụng, hết thảy đều không thể vãn hồi rồi.
”
Y hận thấu mọi người, cũng hận thế gian bất công này.
Cho nên…
Y liền dốc hết khả năng, hủy diệt những người sự vật được người khác trân trọng.
Thậm chí không tiếc, nếu có năng lực, cũng hận không thể hủy hoại tất cả thế gian này.
“Cố Thập Lan, ta muốn giết ngươi đền mang cho A La!”
Khương Vô Ẩn phi thân xuống ngựa, giơ kiếm lao về phía y.
Cố Thập Lan không tránh không né, không chút nào sợ hãi, thậm chí còn đón kiếm kia.
“Vương gia, ta đồng tình với ngươi, ngươi thật đúng là đáng thương mà!”
Khương Vô Ẩn không chút lưu tình, hắn đã giết điên rồi, trong đầu chỉ có một ý niệm, giết gã, giết mọi người nơi này.
* Giết điên rồi (杀疯了): chỉ mức độ của sự việc nào đó hoặc sự kiện nào đó do người làm phát triển đến trình độ cực kỳ cao.
“Ngươi câm miệng!” Khương Vô Ẩn ánh mắt sắc bén, nổi giận gầm lên một tiếng, ám vệ đi bên hắn dễ dàng chế trụ hắc y nhân bên người Cố Thập Lan.
Người ẩn ở nơi tối tăm giấu kín hơi thở, trường bào đen che khuất toàn bộ thân hình, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hết thảy.
Con ngươi, lạnh băng vô tình, không một chút phập phồng
“Vương gia, đáng chết chân chính cũng không phải là ta.
” Cố Thập Lan lùi về sau một bước, thân mình cong qua, tránh đi kiếm của Khương Vô Ẩn, ý cười không giảm, tùy ý lại trào phúng, “Vương gia, ta và quận chúa không thù không oán, ngài nói ta vì sao phải nhất định giết nàng?”
Không chờ Khương Vô Ẩn dò hỏi, y đã nói tiếp: “Đó là bởi vì… Có người hạ tử lệnh cho ta, cần phải giết những người đó, lấy máu bọn họ, thu hoạch bí pháp trường sinh cho hắn, giúp hắn trường sinh bất lão.
”
“Vương gia, có đôi khi nhìn thấy, nghe được đều không nhất định là sự thật, ngài hận ta… Thật sự hận sai người rồi!”
“Muốn hận, ngài cũng chỉ có thể hận người khác, muốn trường sinh bất lão, là huynh trưởng của ngài, đương kim Thánh Thượng ấy!”
Dứt lời, y cười càng thêm quỷ dị, đồng thời khi lời ra, kiếm của Khương Vô Ẩn cũng ngừng giữa không trung.
Nhưng Cố Thập Lan nãy giờ luôn né tránh lúc này lại không hề tránh nữa, ngược lại vọt thẳng theo hướng mũi kiếm hắn, cổ đón lấy lưỡi dao sắc mỏng kia, lập tức máu bay thẳng trời.
Bên môi y ngậm một mạt cười, như là giải thoát lại như là tiêu tan, cuối cùng thật sâu mà nhìn chăm chú Khương Vô Ẩn, cả người ngã quỵ về sau, rất nhanh đã mất đi hơi thở.
Cả người Khương Vô Ẩn đều choáng váng, hắn căn bản không thể tin được độc thủ đứng sau tất thảy những chuyện này lại chính là huynh trưởng mà mình tôn kính nhất.
Ngài, không lâu trước đây còn thập phần săn sóc trấn an hắn, cũng giao người Thần Vệ Doanh giao cho hắn, để bọn họ đi nghĩ cách cứu A La.
Nhưng cố tình, người muốn A La chết chính là ngài.
Tại sao lại như vậy?
Không, nhất định là Cố Thập Lan lừa hắn, nhất định là thế.
“Cố Thập Lan, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
”
Mặc kệ hắn tin hay không, khung cảnh ngày hôm nay đều là không chết không ngừng.
Nhưng rồi trong lòng lại cảm thấy trước khi chết Cố Thập Lan có thể nói ra những lời như vậy, tất nhiên sẽ không giả.
Nếu thật sự… thật sự thế, vậy hắn làm gì còn mặt mũi đối mặt với A La.
Hoàng huynh hắn kính trọng nhất, A La hắn yêu quý nhất…
Hắn bình tĩnh đến cực hạn, nhưng điên cuồng trong mắt cũng càng thêm nồng đậm hơn.
“Bắt toàn bộ người nơi này lại, không chừa một ai!”
Khương Vô Ẩn lạnh giọng hạ lệnh, sau đó không hề nhìn mọi thứ xung quanh, đi thẳng đến bệ lục giác, cúi người bế Khương Tinh La cả người nhiễm máu.
“A La, thật xin lỗi, là ta không tốt, không thể bảo vệ ngươi thật tốt.
”
Đầu ngón tay hắn run dữ dội, cả người đều kịch liệt run rẩy.
“Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ để bọn chúng chôn cùng với ngươi.
”
Ngoài mặt hắn càng thêm bình tĩnh, bình tĩnh đến như thể chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Nhưng sóng gió nhấc lên trong lòng, chỉ có chính hắn biết.
Bên kia, thấy được hết thảy, lại nghe Khương Vô Ẩn hạ mệnh lệnh, Thẩm Thầm và Tô Sân không khỏi liếc nhìn nhau một cái: “Không xong, lập tức rời khỏi đây.
”
Thẩm Thầm nắm lấy cổ tay Tô Sân, lôi kéo cậu định rời đi.
Nhưng mệnh lệnh của Khương Vô Ẩn đã ra, thuộc hạ ám vệ của hắn đã nhận tử lệnh, là tuyệt đối không có khả năng thả hai người bọn họ rời đi.
Ngoại trừ hắc y nhân Cố Thập Lan mang đến, người còn sống, vả lại biết hết thảy những gì phát sinh đêm nay chỉ có hai người bọn họ.
Bốn phía bị bao quanh vây quanh, bất an trong lòng Thẩm Thầm càng ngày càng mạnh, anh khàn giọng thì thầm với Tô Sân: “Ta giữ chân bọn họ, em đi trước, về Đề hình tư gọi người tới.
”
Ánh mắt Tô Sân kiên định, dùng sức lắc đầu: “Anh đi, một chút công phu của em khẳng định trốn không thoát đâu.
Thẩm Thầm, anh đi trước, sau đó tìm người đến tới em.
”
Cậu nhìn anh thật sâu, bỏ xuống một câu: “Em chờ anh!”
======.