Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan (3)
"Chúng ta rời khỏi nơi này"
"Anh cũng..." Lục Sở vô cùng lo lắng, vừa tính mở miệng hỏi, lại bỗng nhớ đến anh không thể nghe, thế là cậu đành viết vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Ngay phút này cậu thấy rất biết ơn ba mẹ của mình đã dạy cậu cách học chữ Hán như thế này, thứ chữ mà cậu cứ ngỡ mình vĩnh viễn sẽ không dùng đến.
- -Vậy, vẫn còn xúc giác chứ.
Người đàn ông gật đầu.
- -Vẫn còn.
Kết luận này khiến Lục Sở chẳng rõ nên vui hay buồn, người đàn ông này không bị nhiễm bệnh trong lúc toàn thành phố đều mất đi cảm quan, lúc ấy Lục Sở tưởng rằng vì anh là trường hợp đặc biệt, sẽ không phải chịu sự liên lụy của "số mệnh" thành phố, không ngờ sau bảy ngày trôi qua, người đàn ông lại lẳng lặng mất đi tận hai cảm quan.
Bây giờ chỉ đành phải thấy may thay vì xúc giác vẫn còn, nếu không thì có khác gì với thi thể biết đi là bao.
"Đùng đùng đùng --Đùng đùng đùng--" khi Lục Sở đang đắm chìm vào suy nghĩ, trước cửa bỗng dưng phát ra tiếng đập mạnh bạo.
Tình huống này đã xảy ra không chỉ lần một lần hai, lúc trước khi Lục Sở vẫn còn ở trong phòng ngủ, mỗi khi nghe thấy tiếng vang nặng nề không rõ ràng từ bên ngoài truyền vào, người đàn ông sẽ lập tức đi giải quyết.
Còn hôm nay--
Anh ấy thậm chí còn không biết cửa nhà bọn họ đang bị ai đó gõ dữ dội.
Tay hai người vẫn đang nắm nên anh cảm giác được sự khác lạ của Lục Sở, anh hỏi: "Sao vậy?"
- -Có người, để tôi ra xem thử.
"Đừng mở cửa."
- -Không cần lo cho tôi.
Khi viết xong chữ cuối cùng vào lòng bàn tay của người đàn ông, Lục Sở đứng dậy cầm lấy gậy trúc đi tới trước cửa.
Người bên ngoài dường như không biết mệt mỏi, tiếng gõ cửa vang lên âm ỉ chưa khắc nào ngừng lại.
Trong bảy ngày này, cánh cửa không ngơi nghỉ lần nào, cho dù đã được người đàn ông sửa lại vô số lần, vẫn sắp chịu không nổi nữa, khung cửa bên trong đã bắt đầu có vài lớp bụi rơi xuống, có vài lớp còn lọt xuống tóc của Lục Sở.
Lục Sở áp thân trên lên cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hành động va đập đó gần như không hề theo một trình tự hay lí tính nào, cứ lung tung cả lên.
"Ai bên ngoài đấy?" Lục Sở hỏi lớn.
"Đùng đùng đùng --Đùng đùng đùng--"
Cánh cửa vẫn vang lên tiếng đập mạnh như cũ, Lục Sở lại hỏi thêm một câu lớn tiếng hơn nữa, cuối cùng mới xác định được người bên ngoài đã mất đi thính giác.
Hậu quả của chuyện toàn thành phố mất đi cảm quan là gì, Lục Sở đã mường tưởng qua không chỉ một lần.
Con người mất đi năng lực sinh tồn cơ bản nhất, không màng lao động cũng không thể làm việc.
Nhưng những nhu cầu sinh lý nên có như "ăn uống", "bài tiết" chẳng hạn thì vẫn tiếp diễn hằng ngày.
Vậy thì những nhu cầu sinh tồn như này thì làm sao có thể tiếp tục duy trì đây?
Cướp bóc.
Con người sau khi rơi vào tình trạng hoảng loạn, họ sẽ bắt đầu lộ ra những tính cách cướp bóc nguyên thủy, thuận theo sinh lí bản năng làm ra những chuyện để có thể thỏa mãn điều kiện "tiếp tục sống" này của mình.
Đói khát? Vậy thì ăn thôi, ăn hết tất cả những thứ có thể lấp đầy cái bụng đang trống rỗng của mình.
Hoảng sợ? Vậy thì cứ điên thôi, dù sao bạn không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy thậm chí là sờ thấy, tất cả mọi thứ đều là giả tạo.
Sau khi mất đi cảm quan, bạn chỉ còn chính bản thân mình và tự nhiên bạn sẽ nảy lên khát vọng được sống sót.
Mùi máu tanh gắt mũi buồn nôn cách một cánh cửa vẫn kích thích đến khứu giác của Lục Sở.
Cậu nhăn đôi mày, còn Cà Rốt không biết từ khi nào đã theo sau người cậu, nó nhe răng gầm gừ bày tư thế chuẩn bị chờ đợi xông lên.
Lục Sở hạ người lần theo âm thanh của Cà Rốt sờ lên lưng nó vài cái: "Em về phòng trước đi."
"Gâu--" Tiếng gầm trầm thấp vọt ra từ trong cổ họng Cà Rốt, nhưng vẫn không rời đi.
Tiếng đập cửa càng lúc càng to, Lục Sở lần mò dìu dắt người đàn ông đang ở trên sô pha vào phòng, tiếc rằng cậu không thể kéo Cà Rốt vào cùng, chỉ đành buông xuôi như vậy.
Mở cửa nào.
Người bên ngoài rất có khả năng đồng thời cũng mất cả xúc giác, tiếng cơ thể người đâm vào cửa chống trộm làm Lục Sở cứ nghe là đau đầu.
Nếu như cậu không có tri giác, vậy thì chỉ cần cậu không tự mình đi, thì cho dù cậu có đập đến máu thịt mơ hồ chảy ra không ngừng cậu cũng sẽ không dừng lại, cho đến khi cái chết cận kề, quy chế cơ thể ngừng hoạt động.
Nhưng cửa chống trộm không thể trụ cho đến lúc người đập cửa chết đi.
Trong tay Lục Sở cầm gậy trúc của mình, hô hấp thở sâu, rồi lại nghiêng người về trước lắng nghe tiếng bên ngoài, khi xác định chỉ còn một người, cửa lúc này mới bị đập mở ra.
"Hừ gừ!" Ngay lúc cửa mở, mùi tanh hôi đã ngay tức khắc tạt vào làm cho Lục Sở mất tự giác lùi về sau nửa bước.
Tiếp sau đó, cậu lại cấp tốc phản ứng lại, cậu xông đến hướng truyền tới âm thanh quật thật mạnh.
Lục Sở có ưu thế hơn những người này ở chỗ mình đã quen với chuyện không nhìn thấy, cũng quen với bóng đêm mà mọi người vẫn thường hay nói, đồng thời cậu đã sống ở căn nhà của mình hơn hai mươi mốt năm.
Cho nên cậu hiểu rất rõ bố cục của ngôi nhà này như lòng bàn tay.
Cậu có thể dễ dàng xác định vị trí của "người vô cảm" đó song cùng lúc công kích hắn.
Nghe "người vô cảm" này đôi lúc sẽ phát ra những tiếng gầm như dã thú, có vẻ như là đàn ông.
Bởi vì không có tri giác nên khi bị tập kích hắn ngã xuống mặt đất, tiếp đến lại bò dậy mò đánh lung tung.
Mất đi năm giác quan khiến hắn không biết mình nên làm gì, cứ thế khua vẫy cánh tay đã nhuốm đầy máu từ lâu.
Khát khao có thể gặp may tóm được thứ gì đó để ăn, lắp đầy cơn trống rỗng bất an không biết từ đâu truyền đến này.
Là thứ gì cũng được, cho dù có là thứ dịch thể dính nhớp sau khi bị cắn nát ngoài lớp da mềm dẻo cũng được.
Hắn đều có thể nhắm nuốt.
Lục Sở phán đoán thông qua âm thanh né được rất nhiều đòn vung đánh của người nọ, Cà Rốt cũng không ngừng lao đến cắn hắn, cuối cùng Lục Sở dùng hết sức đập vào đầu của người đó, đến khi hắn không còn động tác phản kháng nào mới ngừng lại.
Lục Sở tê liệt ngã xuống đất, cả tiếng thở hổn hển, rất nhanh sau lại đứng dậy kéo "người vô cảm" ra ngoài cửa, đóng lại cửa chống trộm.
Khi tất cả được giải quyết, đầu tóc Lục Sở đã sớm chảy đầy mồ hôi, cậu không biết mình có đập người nọ chết rồi hay không, nhưng cậu biết nếu mình nương tay, vậy thì người nhiễm máu thịt tanh hôi đó sẽ nhiều thêm nữa.
Sẽ là mình.
Cà Rốt đi qua liếm bầu má Lục Sở, Lục Sở mỉm cười ôm lấy đầu xù xì của nó: "Anh không sao."
Lục Sở đi đến phòng ngủ, sờ vào người đàn ông bên cạnh mình, cầm tay anh lên.
Người đàn ông cảm nhận được tay Lục Sở, lên tiếng hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
- -Không sao.
"Chúng ta rời khỏi nơi này."
Rời khỏi nơi này? Đi đâu đây, cả thành phố đều đang rơi vào hỗn loạn, nếu muốn rời khỏi, thì chỉ có thể rời khỏi thành phố này, nhưng chưa từng có ai rời khỏi nơi đây, thậm chí Lục Sở còn không biết "Bên ngoài ngoại thành là những dãy núi" mà bọn họ nói là cảnh tượng như thế nào.
Cậu có thể dưới tình hình không thể thấy gì dắt người đàn ông và Cà Rốt vượt qua thị trấn hỗn loạn đổ nát, vượt qua vô số đỉnh núi cao, cố gắng sống sót để ra tới thế giới bên ngoài được thật hay sao?
Giống như biết Lục Sở đang nghĩ gì, người đàn ông lại đáp tiếp: "Không phải đi ra ngoài, mà là tới trung tâm thành phố."
- -Trung tâm thành phố?
"Ừm."
Trung tâm của thành phố này là...!
- -Tòa tháp...!cao tầng đó.
Là tòa tháp cao ngút âm u đâm thẳng đến tầng mây, sau khi bước lên tầng ba tầng bốn sẽ không còn cửa sổ trong miệng người người vẫn hay nói.
"Đúng vậy."
Hết chương 5..