Trương Hải Sinh lùi sau mấy bước, điều chỉnh lại vị trí của tấm bảng, lại đi lên phía trước, lấy mấy cây đinh sau cùng đóng lên tường.
"Như vậy đã được chưa?"
"Được rồi, cứ vậy đi." Kỉ Càn Khôn rót đầy ly nước ở trước mặt Ngụy Huỳnh, lại căn dặn "Đem thanh ngang gắn đàng hoàng."
Trương Hải Sinh sầm mặt xuống, nhìn Kỉ Càn Khôn không nói một lời cúi người cầm một giá treo khăn bằng thép không gỉ lên, xé lớp bọc bên ngoài, đặt phía trên tấm bảng bắt đầu lắp đặt.
Gắn xong một bên, liền thô lỗ ngồi phịch xuống giường đối diện với Nhạc Tiêu Tuệ: "Cô, làm xong chưa vậy?"
"Xong ngay đây." Nhạc Tiêu Tuệ cắn đứt cọng chỉ, đưa một tấm vải trắng đã may xong cho Trương Hải Sinh.
Trương Hải Sinh gắn tấm vải trắng qua giá treo khăn, lắp đặt xong bên còn lại, kéo vài cái, rồi đem búa ném vào thùng dụng cụ.
"Gắn xong rồi."
"Ừm, ông ra ngoài trước đi." Kỉ Càn Khôn chỉnh lý lại xấp hình trong tay, không thèm nhìn ông ta "Có chuyện gì tôi sẽ gọi ông."
Trương Hải Sinh ding ding dang dang thu dọn thùng dụng cụ, đưa chân bước ra ngoài, đóng rầm cửa lại.
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ông ra khỏi liền quay đầu thè lưỡi với Ngụy Huỳnh.
Ngụy Huỳnh đành cười xòa.
Nhạc Tiêu Tuệ không biết Kỉ Càn Khôn có thể sai khiến Trương Hải Sinh như thế, bên trong còn có lý do của nó, cũng không tiện nói rõ với cô.
Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn, gọi họ "Nào, dán hình lên tấm bảng đi."
Hai người bắt tay vào làm, Kỉ Càn Khôn chỉ huy.
Rất nhanh, nửa tấm bảng dày đặc những tấm hình.
Căn phòng nhỏ bé, nhìn giống phòng họp của cục công an.
Hình được chia thành 4 hàng, đều là hình khám nghiệm hiện trường và thi thể, xếp theo thời gian xảy ra của 4 vụ án giết người.
Ngụy Huỳnh nhìn một lúc, quay đầu hỏi Kỉ Càn Khôn "Có cần dán sơ đồ hiện trường lên luôn không?"
Kỉ Càn Khôn không trả lời anh ngay, mà nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh ở hàng thứ tư.
Thi thể vợ ông Phùng Nam được ghép lại, tư thế quái dị nằm trên bàn giải phẫu.
Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nhau một cái, yên lặng nhìn Kỉ Càn Khôn.
Ông lão hoàn hồn, ý thức được sự thất thần của mình, vội cười, đưa tay chỉ lên bảng.
"Như vậy tốt biết mấy, có thể nhìn thẳng."
Lời chưa dứt, Đỗ Thành đẩy cửa bước vào, nhìn ba người đang vây quanh vách tường, nhìn chằm chằm vào tấm bảng dán đầy ảnh, giật cả mình.
"Làm gì thế này?"
"Hờ, ông tới thật đúng lúc." Kỉ Càn Khôn gọi ông ngồi xuống, "Thế nào, không tệ chứ?"
"Rất giống." Đỗ Thành đánh giá tấm bảng, "Là chủ ý của ông?"
"Ừm, tiện quan sát phân tích.
Vả lại.."
Kỉ Càn Khôn di chuyển xe lăn, chạy tới vách tường, nắm lấy một góc vải trắng, kéo một cái che hết cả tấm bảng.
"Bình thường còn có thể che được, không đến mức dọa tới người khác."
"Ông nghĩ cũng thật chu toàn." Đỗ Thành cười "Có phát hiện gì chưa?"
Ba người nhìn nhau, đều không mở miệng.
Tài liệu Đỗ Thành cung cấp, chỉ đủ để bọn Kỉ Càn Khôn hiểu đầy đủ về vụ án.
Còn về từ trong đó tìm được manh mối gì, vẫn là chuyện không dễ dàng, có chăng cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ.
"Cảnh sát Đỗ." Kỉ Càn Khôn ngẫm nghĩ, mở miệng nói "Chúng ta đứng cùng một phe, là vì chúng ta đều tin Hứa Minh Lương không phải là hung thủ thật sự, đúng không?"
"Đúng vậy." Đỗ Thành thẳng thắn thừa nhận "Nếu không tôi cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà vẫn chưa thể từ bỏ vụ án này."
"Ừm, vậy xuất phát điểm của chúng ta là như nhau." Kỉ Càn Khôn gật đầu, "Nhưng tiến độ của chúng ta rõ ràng không giống nhau.
Vả lại, có lẽ ông đi xa hơn chúng tôi nhiều."
"Cái đó còn chưa chắc." Đỗ Thành chỉ lên bảng "Thời gian xảy ra vụ án đến nay đã hơn 20 năm, tôi đã tìm một vài người liên quan tới vụ án năm đó, nhưng tin tức thu được chưa chắc chính xác.
Có thể là nhớ nhầm, cũng có thể là suy đoán chủ quan của bản thân."
"Vậy bây giờ trọng điểm mà ông điều tra là gì?"
Đỗ Thành nhìn Kỉ Càn Khôn vài giây: "Ông nói trước đi."
Kỉ Càn Khôn cười: "Ông vẫn chưa hoàn toàn tin tôi đúng không?"
"Đúng vậy." Đỗ Thành không hề che giấu quan điểm và ý đồ của mình "Vì tôi chưa thể xác định ông có thể giúp được gì cho tôi."
"Tôi là chồng của nạn nhân." ngữ khí của Kỉ Càn Khôn nhất thời trở nên sắc bén "Tôi có quyền được biết chân tướng."
"Ông không cần biết chân tướng." Đỗ Thành cũng sắc bén như thế "Tôi chỉ cần đem kết luận nói với ông là được."
"Vậy sao ông còn đưa hồ sơ vụ án cho tôi?"
"Vì ngoài tôi ra, ông là người duy nhất muốn tìm ra hung thủ thật sự." Đỗ Thành nhấn mạnh "Người duy nhất.
Cho nên ông có lẽ có thể cung cấp cho tôi tin tức mà tôi không biết tới."
Kỉ Càn Khôn nhướng mày: "Hử?"
"Mọi người phần lớn đều chọn quên đi bi kịch này, những đương sự tôi tới thăm hỏi đều như vậy, cả mẹ của Hứa Minh Lương." Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Kỉ Càn Khôn, "Nhưng ông thì không, ông lựa chọn sống tiếp nhưng sống trong kí ức của 23 năm trước, có lẽ điều này đối với ông rất tàn nhẫn, nhưng tôi cần ông làm vậy.
Vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể moi được thứ tôi cần."
Kỉ Càn Khôn sững sờ nhìn ông, nhất thời không nói được gì.
"Cho nên, cháu cảm thấy, lựa chọn của bác là đúng." Đột nhiên Nhạc Tiêu Tuệ mở miệng "Cháu không ngại nói với bác bọn cháu trước giờ vẫn luôn thảo luận vì sao hung thủ lại chọn những cô gái này để ra tay."
"Ừm, đây thật sự là một cách nghĩ." Đỗ Thành quay sang Nhạc Tiêu Tuệ, đánh giá cô một lượt "Kết luận thế nào?"
Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Ngụy Huỳnh.
Người đằng sau đang gãi đầu, có chút bối rối mở miệng "Chưa có kết luận."
Đỗ Thành bĩu môi, trên mặt cũng không phải là biểu tình thất vọng.
"Đích thực, chúng tôi không tìm thấy quy luật." Kỉ Càn Khôn chỉ lên bảng, "Nạn nhân thứ nhất tên Trương Lam, 33 tuổi, lúc xảy ra vụ án mặc áo khoác nhung màu đen, áo len cổ cao màu hồng cánh sen, quần Jean xanh, boot ngắn, mái tóc đen uốn gợn; nạn nhân thứ 2 tên Lý Lệ Hoa, 27 tuổi, lúc xảy ra vụ án mặc áo khoác bông màu lam thẫm, áo len màu đen, quần màu đen, boot màu da bò, tóc ngắn màu đen; nạn nhân thứ 3 tên Hoàng Ngọc, 29 tuổi, lúc xảy ra vụ án mặc áo T-shirt màu hồng, quần đùi màu đen, giày thể thao màu trắng, tóc duỗi màu nâu" Đỗ Thành nói tiếp một mạch, rõ ràng đối với tình trạng nạn nhân đã thuộc làu trong lòng "Nạn nhân thứ 4 tên Phùng Nam, mặc váy xanh chấm bi trắng, giày cao gót màu bạc, tóc uốn màu đen."
"Điểm chúng là họ đều có dáng người xinh đẹp, và đều bị hại trong lúc đi đêm một mình." Ngụy Huỳnh chen ngang "Nhưng ngoài những điều này ra, thì cách ăn mặc, vẻ bề ngoài..
đều không hề có điểm chung nào."
"Hắn lái xe đi dạo ban đêm, có lẽ sẽ gặp không ít phụ nữ đi đêm một mình." Kỉ Càn Khôn cúi đầu, giọng nói ảm đạm "Tôi không biết vì sao hắn lại chọn vợ tôi."
"Đây cũng là vấn đề mà tôi vẫn đang nghĩ." Đỗ Thành bước lên trước vỗ vai Kỉ Càn Khôn "Thời gian xảy ra vụ án kéo dài từ đông sang xuân tới mùa hạ.
Chiều cao, mái tóc..
đều không giống nhau, vậy rốt cuộc thứ gì kích thích hăn?"
"Dục vọng?" Ngụy Huỳnh chen một câu, đồng thời có chút khó nói nhìn sang Nhạc Tiêu Tuệ "Dục vọng khó kìm nén liền ra ngoài tìm mồi, sau đó lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên?"
"Không đơn giản như vậy." Đỗ Thành lắc đầu "Điều kiện kinh tế của tên này có lẽ không tệ, nếu chỉ để phát tiết dục vọng cầm thú, thì gái đứng đường có mà đầy."
Ông đi tới trước tấm bảng, chỉ một vài tấm hình trong đó: "Cưỡng hiếp, chắc chắn có liên quan tới sinh lý.
Giết người phân xác, chắc chắn là để giết người diệt khẩu, nhưng có thể thấy được hận ý trong lòng hắn đối với nạn nhân, đối với một kiểu phụ nữ nào đó, hắn vừa muốn chiếm hữu, lại có thù hận sâu sắc."
Nhạc Tiêu Tuệ nãy giờ im lặng chợt mở miệng hỏi: "Cảnh sát Đỗ, những cảnh sát phá án năm đó đều là nam phải không?"
"Hử?" Đỗ Thành với vấn đề của cô có chút ngạc nhiên "Đúng vậy, sao thế?"
"Thảo nào." Nhạc Tiêu Tuệ cười: "Các ông đều bỏ qua một điểm, phụ nữ ngoài quần áo, tướng mạo, kiểu tóc, còn có một thứ nhìn không thấy, cũng có thể kích thích nam giới như vậy."
Ba người đều ngây ra, tiếp đó đồng thanh hỏi: "Là gì?"
Nhạc Tiêu Tuệ chỉ chỉ quần áo trên người mình: "Mùi."
Đỗ Thành là người có phản ứng đầu tiên "Nước hoa?"
"Đúng vậy." Nhạc Tiêu Tuệ gật đầu "Tôi có xem một vài tài liệu, nước hoa của phụ nữ đối với một số nam giới mà nói, chính là thuốc kích tình.
Có lẽ chính là một loại mùi đặc biệt nào đó, kích thích hắn."
Đỗ Thành liền quay đầu sang Kỉ Càn Khôn, người phía sau có chút suy tư liền cho ra đáp án khẳng định: "Không sai, Phùng Nam hôm đó lúc ra khỏi nhà, đích thực có dùng nước hoa Mitsouko."
Nước hoa.
Đại não Đỗ Thành mau chóng hoạt động, tình cảnh về cuộc trò chuyện với chồng nạn nhân đầu tiên Trương Lam hiện ra trước mắt: Ôn Kiến Lương kẹp điếu thuốc, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chậm rãi "Áo khoác nhung màu đen, áo len màu hồng cánh sen, quần Jean, boot ngắn, cả người thơm ngát.
Khi đó tôi còn trêu cô ấy.."
Ông lao tới bàn gỗ, cầm xấp hồ sơ dày cộm, lật giở.
Trong vụ án thứ nhất, nạn nhân Trương Lam tới tham gia họp lớp, bị hại trên đường về.
Trong vụ án thứ 2, nạn nhân Lý Lệ Hoa dạo phố về, vì mua trang sức đắt tiền mà cãi vã với chồng, tức giận ra khỏi nhà xong bị hại.
Trong vụ án thứ 3, nạn nhân Hoàng Ngọc bị hại trong lúc chạy bộ ban đêm.
Trong vụ án thứ 4, nạn nhân Phùng Nam tới tham gia tiệc cảm ơn sau hôn lễ đồng nghiệp, bị hại trong lúc trên đường về.
Vậy, Phùng Nam và Trương Lam có thể trong lúc dùng bữa có uống rượu; Hoàng Ngọc lúc chạy bộ ban đêm sẽ ra nhiều mồ hôi.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến mùi nước hoa càng thêm rõ ràng.
Còn về Lý Lệ Hoa, có thể lúc mua sắm cũng mua nước hoa, hoặc từng thử nước hoa.
Có phải họ dùng chung một loại nước hoa?
Trình trạng của Hoàng Ngọc và Lý Lệ Hoa cần phải điều tra thêm.
Nhưng nếu suy đoán này thành lập, vậy tựa hồ đã có thể đưa ra một kết luận.
"Tôi vẫn cần điều tra thêm." Đỗ Thành thở dài xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Kỉ Càn Khôn, "Nếu nguồn cơn kích thích hung thủ thật sự là nước hoa, vậy Hứa Minh Lương chắc chắn bị oan."
Kỉ Càn Khôn khẩn trương nhìn ông: "Tại sao?"
"Hứa Minh Lương mắc bệnh viêm xoang sàng khiến khứu giác không được nhạy bén." ngữ khí của Đỗ Thành càng hưng phấn "Trên người nạn nhân dùng nước hoa hay tinh dầu, đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì cả."
"Thấy chưa!" Kỉ Càn Khôn kích động vỗ xuống xe lăn, "Tôi nói không sai mà!"
"Ông đừng đắc ý vội." Đỗ Thành xua xua tay, "Tôi phải làm rõ Hoàng Ngọc và Lý Lệ Hoa có dùng nước hoa hay không, và là hiệu gì.
Nhưng.."
Ông chỉ Nhạc Tiêu Tuệ: "Tiểu cô nương này lợi hại."
"Cảm ơn." Nhạc Tiêu Tuệ mỉm cười, ánh mắt trở nên bức người "Bây giờ, tới lượt bác rồi."
"Ồ?" Đỗ Thành sững người, sau đó ý thức được cô đang hỏi mình về trọng điểm điều tra "Tôi quan tâm là cái dấu vân tay."
"Trong vụ án thứ 4?" Ngụy Huỳnh hỏi.
"Ừm" Đỗ Thành chỉ hàng ảnh thứ 4, "Hung thủ trong ba lần gây án trước, không để lại bất kỳ dấu vết vật chứng gì.
Bọn tôi ở hiện trường vứt xác và trên túi nilon gói xác cũng không lấy được gì.
Nhưng trong vụ án thứ 4, hắn đã để lộ sơ hở."
Kỉ Càn Khôn liền nói tiếp: "Lông heo và dấu vân tay?"
"Đúng vậy." Đỗ Thành gật đầu "Trên túi nilon có vân tay của Hứa Minh Lương, vả lại hắn còn bán thịt heo, cho nên cảnh sát mới tin hắn là hung thủ."
"Hung thủ có thể là một trong số khách hàng của hắn?" Kỉ Càn Khôn nói "Suy đoán của các ông, chưa chắc.."
"Trên túi nilon chỉ có dấu vân tay của mình hắn." Đỗ Thành đưa một tay ra, "Lúc vụ án xảy ra đúng vào giữa hè, nếu ông thấy một người mang bao tay tới mua thịt heo, không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Ừm, cũng đúng." Kỉ Càn Khôn thành thật thừa nhận.
"Vả lại, trong túi thi thể còn phát hiện một chiếc giày." Đỗ Thành chau mày "Đây là lần duy nhất chúng tôi phát hiện đồ vật của nạn nhân.
Điều tôi nghĩ mãi không thông là, một người nhẫn nại tỉ mỉ, thủ pháp phân xác ngày càng thành thạo, tâm thái lúc gây án ngày càng bình tĩnh, vì sao lại phạm một sai lầm ngu ngốc như thế chứ?"
"Lúc phân xác gặp phải tình cảnh đột xuất nào đó." Nhạc Tiêu Tuệ nói chen vào "Cho nên hắn hoảng sợ."
"Rất có khả năng đó." Đỗ Thành sờ sờ cằm "Nhưng vẫn không giải thích được chuyện dấu vân tay."
"Chưa chắc." Ngụy Huỳnh thở dài, chậm rãi nói "Nếu hắn không phải là khách hàng của Hứa Minh Lương thì sao?"
"Hử? Ý cậu là?"
"Tình hình bây giờ là thế này." Ngụy Huỳnh vừa nghĩ vừa nói "Chúng ta cho rằng Hứa Minh Lương không phải là hung thủ, nhưng trên túi nilon lại dấu vân tay của hắn, điều này nói lên hắn có chạm qua túi nilon đó, đúng không?"
"Đúng là vậy." Đỗ Thành nhìn anh "Cậu nói tiếp."
"Hứa Minh Lương cầm một túi thịt heo, đưa cho người nào đó, mà đối phương cũng không chạm vào hoặc có thể nói không dùng tay không chạm vào cái túi đó." Ngụy Huỳnh làm tư thế đưa tay ra "Vậy thì có loại khả năng này không__không phải bán, mà là giao hàng?"
Đỗ Thành chau mày, Kỉ Càn Khôn và Nhạc Tiêu Tuệ cũng một dáng vẻ đầu đầy sương mù.
"Tôi không hiểu ý cậu."
"Haizz!" Ngụy Huỳnh không nói rõ được liền dứt khoát biểu diễn "Ví dụ nói, Hứa Minh Lương cầm cái túi, tới nhà một ai đó, bước vào, nói XX tôi tới giao chút thịt heo cho anh, sau đó bỏ xuống, trò chuyện vài câu rồi cáo từ, sau đó đối phương có dùng găng tay để cầm cái túi đó hay không, hắn ta hoàn toàn không biết a."
Biểu diễn của Ngụy Huỳnh vừa khôi hài lại buồn cười, mấy người họ đều không nhịn được cười.
Đỗ Thành cũng bị chọc cười, nhưng một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông, tựa hồ một kí ức nào đó bị Ngụy Huỳnh đào ra.
Nhưng cảm giác này chớp mắt đã biến mất, lúc ông muốn bắt lấy nó, thì nó lại biến mất tăm hơi.
Đỗ Thành tập trung tinh thần, muốn tìm lại suy nghĩ đã trượt mất, đột nhiên nghe thấy tiếng di động trong túi áo mình vang lên.
Ông cầm di động ra xem, là Cao Lượng, vội nhấn nghe.
"Lão Đỗ, chuyện ông nhờ tôi giúp, có tin tức rồi."
Ba người nhìn Đỗ Thành nghe điện thoại, nhìn biểu tình của ông từ kinh ngạc, nghi hoặc rồi trở nên suy tư.
Ông không trò chuyện mấy với đối phương, chỉ ừm à đáp lại, sau cùng hỏi một câu: "Ở đâu?" Sau đó liền cúp máy.
"Ngại quá, các vị." Đỗ Thành đứng dậy, cầm ba lô lên "Tôi phải đi trước đây."
Lâm Quốc Đông ngồi đối diện Trần Hiểu, nhìn cô gái dùng ngón tay thanh mảnh đếm tiền.
Tay cô láng mịn, trắng trẻo, gân xanh nổi rõ.
Lâm Quốc Đông điều chỉnh tư thế ngồi một chút, khẽ thở phào một hơi.
Trần Hiểu chú ý tới ánh mắt Lâm Quốc Đông rồi cười.
"Yên tâm đi, thầy Lâm, không sai được đâu." Cô đưa tiền vào tay Lâm Quốc Đông, "Thầy đếm lại nhé."
"Ồ, không cần đâu." Lâm Quốc Đông có chút bối rối, vội cất tiền vào túi áo.
Trần Hiểu tìm kiếm một lượt trên bàn, lấy ra một túi hồ sơ bằng giấy da bò, đưa cho Lâm Quốc Đông.
"3 bài luận văn, 2 văn án quảng cáo.
10 ngày thế nào?"
"Ừm, để tôi xem nào." Lâm Quốc Đông lấy bản thảo ra xem "Đây là một bài luận văn kinh tế a, có không ít từ chuyên nghiệp phải tra."
"Vậy 2 tuần được không?"
"Được, không có vấn đề gì lớn."
Trần Hiểu đứng dậy, bắt đầu mặc áo khoác, sửa lại túi xách, thu dọn xong xuôi, phát hiện Lâm Quốc Đông vẫn ngồi đó, lật giở bản thảo trong tay.
"Thầy Lâm, tôi đi ăn trưa." Trần Hiểu hỏi dò: "Thầy..
có muốn cùng đi không?"
"Hả?" Lâm Quốc Đông hoàn hồn, vội thu dọn bản thảo "Được thôi."
Trần Hiểu cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng lời đã nói ra, muốn thu lại cũng không kịp nữa.
Ngẫm nghĩ, ăn bữa cơm thôi mà, không có gì to tát cả.
Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng.
Trần Hiểu khóa cửa xong, đi thẳng tới thang máy.
Thời gian đợi thang máy, hai người mỗi người một câu tán gẫu, Lâm Quốc Đông nhìn có vẻ khẩn trương, eo đứng thẳng, từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm con số đang chạy trên màn hình tinh thể.
Trần Hiểu thấy buồn cười, không ngờ lão tiên sinh này cũng thật thơ ngây.
Rất nhanh, thang máy đã dừng lại ở tầng của họ.
Trong thang máy rất đông, đều là người tranh thủ đi ăn trưa.
Hai người bước vào trong.
Trần Hiểu đứng trước cửa, Lâm Quốc Đông đứng phía sau cô.
Thang máy đi xuống.
Trần Hiểu đang suy nghĩ đi ăn hoành thánh hay ăn mỳ cay, đột nhiên cảm giác được sau gáy có làn hơi thở khẽ lướt qua, dường như có người đang ở sau cô thở nặng nhọc.
Cô chau mày, theo phản xạ bước lên nửa bước.
Cùng lúc cô nghe thấy một loại thanh âm tựa hồ không cách nào cảm nhận được.
Giống như tiếng thở dài, lại giống như tiếng rên rỉ.
5 phút sau, Lâm Quốc Đông và Trần Hiểu đứng trong một con hẻm nhỏ ở dưới lầu.
Hai bên phố đều là các loại bảng hiệu, đều là những quán cơm bình dân giá cả phải chăng.
"Hoành thánh, mì cay hay mì bò?" Trần Hiểu quay đầu hỏi ý kiến Lâm Quốc Đông "Tôi mời thầy."
"Đừng như vậy, làm sao lại để phụ nữ mời được chứ?" Lâm Quốc Đông nhìn quanh một lượt "Ăn cái ngon ngon đi, để cô chọn."
"Vậy thì ngại lắm."
"Đừng khách sáo." Lâm Quốc Đông vỗ vỗ túi áo "Không phải vừa mới nhận lương sao?"
Sau cùng, hai người quyết định đi ăn lẩu cá mú.
Bước vào tiệm, chọn một chỗ gần cửa sổ, Trần Hiểu cởi áo khoác, lộ ra áo len màu mỡ gà bên trong.
Lâm Quốc Đông ngồi đối diện cô, trên dưới đánh giá cô một lượt, vẫy tay gọi phục vụ đưa menu tới.
"Cô gọi món đi." Lâm Quốc Đông đưa menu cho Trần Hiểu "Chọn món cô thích ăn."
"Vậy để thầy tốn kém rồi." Trần Hiểu biết chừng mực, chọn vài món giá cả hợp lý, đặc biệt gọi cho một chai bia cho Lâm Quốc Đông.
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên, hai người bắt đầu dùng bữa.
Nồi lẩu đặt giữa hai người đang bốc khói nghi ngút, gương mặt cô gái lấm tấm mồ hôi, hai gò má cũng ửng hồng.
"Mùi vị không tệ." Trần Hiểu kéo cổ áo len lên quạt gió "Sợ ăn tới toàn thân có mùi, lúc nữa tôi phải đi dạo dạo, hóng gió mới được."
Lâm Quốc Đông ăn rất ít, uống từng ngụm bia, cánh mũi khẽ phập phồng.
"Thầy Lâm, thầy tạo một hộp thư điện tử đi." Trần Hiểu gắp một miếng cá "Sau này gửi bản thảo qua mạng được rồi, đỡ mất công thầy chạy tới chạy lui."
"Không sao, lớn tuổi rồi, coi như rèn luyện thân thể."
"Haizz, thầy cũng không già mà." Trần Hiểu chuyên tâm đối phó với mớ thức ăn trước mặt "Bây giờ kiểu hình tượng đại thúc như thầy đang rất thịnh hành."
"Haha, thật hay giả đấy?" Lâm Quốc Đông cười "Rất nóng sao, có cần một ly bia không?"
"Được." Trần Hiểu đưa ly tới, đột nhiên phát hiện tay cầm chai bia của Lâm Quốc Đông quấn băng "Ai yo, thầy sao thế, bị thương rồi?"
"Không sao." Lâm Quốc Đông rót đầy ly cho Trần Hiểu, lại nhìn lòng bàn tay mình, "Bắt một con gián, không cẩn thận mà thôi."
"Gián?" Trần Hiểu thấy hoài nghi lại thấy buồn cười "Mùa này làm gì có gián?"
Lâm Quốc Đông nhìn cô gái tròn xoe mắt và gương mặt ửng hồng, hít sâu một hơi, híp mắt lại, cười nói: "Đúng vậy, là gián."