Edit: Frenalis
Bởi vì là đi công tác, không phải du ngoạn, nên Phương Y không chọn khách sạn rất tốt, mà chỉ chọn nơi gần tòa án cho tiện di chuyển. Cho nên khách sạn có một số mặt hạn chế như cách âm không tốt, có thể nghe thấy tiếng TV từ phòng bên cạnh. Nhưng Phương Y không mấy quan tâm vì cô không ở trong phòng thường xuyên.
Phương Y không nghe thấy tiếng động gì từ căn phòng bên cạnh, nên nghĩ rằng không có ai ở đó, cô không chắc Chu Lạc Sâm đã vào ở từ lúc nào.
Phương Y chần chừ một chút, sau đó mở vali lấy quần áo lựa chọn để mặc cho buổi tối. Cô dự định trở về một chuyến để ăn mừng sinh nhật với Chu Lạc Sâm nên đã sớm mang theo một số quần áo đẹp. Nhưng vì là mùa đông, những bộ quần áo đẹp thường không thướt tha phiêu dật bằng trang phục mùa hè, hiệu quả sẽ kém đi một chút.
Cân nhắc một hồi, Phương Y quyết định mặc một cái váy đen trễ vai vì dù sao cô cũng không đi ra ngoài, cũng không ai nhìn thấy.
Sau khi mặc váy xong, cô nhìn vào trong gương, xương quai xanh xinh đẹp vừa vặn lộ ra bên ngoài, lại đeo lên một sợi dây chuyền, mang tất chân, cảm thấy cũng không tệ.
Phương Y đi đến bàn ngồi xuống trang điểm, nhận ra cái váy hơi ngắn, bởi vì khi ngồi xuống váy bị cuốn lên một chút, lộ ra cặp đùi thon thả, nhưng mà..... cứ như vậy đi, cô cũng không muốn thay đồ thêm nữa.
Làm xong hết mọi thứ, Phương Y mặc áo khoác đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.
Thời điểm chờ đợi mở cửa, Phương Y rất khẩn trưởng, khi cửa vừa mở ra, tim cô suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.
"Vào đi," Chu Lạc Sâm nghiêng người sang một bên, giơ tay ý bảo cô đi vào, đôi mắt đen láy sâu thẳm dừng ở trên người cô.
Cô bước vào phòng, quay lại nhìn anh. Anh mặc vest đen giày da, quần tây thẳng thớm, cà vạt chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn, trên sống mũi là cặp kính không gọng, mái tóc đen gọn gàng. So với những người khác đây chỉ là ăn mặc bình thường, nhưng ở trên người anh lại toát lên vẻ nho nhã tràn ngập cuốn hút.
Quyết đoán đóng cửa lại và khóa an toàn, ý tứ này là, đêm nay Phương Y đừng hòng rời khỏi đây.
Phương Y nhìn động tác đó của anh, đỏ mặt quay đầu đi: "Sinh nhật anh mà còn phải chạy xa như vậy đến đây, em thật áy náy."
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: "Không có gì." Nói xong, anh đi trước vào phòng khách, đề cao âm lượng nói với cô: "Tới đây".
Phương Y chậm rì rì mà đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn có một chiếc bánh kem nhỏ, một vài món ăn và hai đôi đũa. Món ăn được bày trong khay của khách sạn, cho thấy Chu Lạc Sâm đã gọi món ngay sau khi đến.
Ngồi xuống đối diện Chu Lạc Sâm, bởi vì váy ngắn, Phương Y vô tình lộ ra đôi chân thon dài trong đôi tất màu đen, tư thái tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh. Chu Lạc Sâm khẽ liếc nhìn, tháo kính ra lau nhưng tròng kính hoàn toàn sạch sẽ.
"Đơn giản như vậy sao?" Phương Y tự trách, "Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, như vậy có vẻ sơ sài quá."
Chu Lạc Sâm lắc đầu: "Đã lâu rồi anh không ăn sinh nhật, vậy là được rồi." Dừng lại một chút, anh nhìn cô nói thêm: "Hơn nữa, em mặc như vậy thì làm sao anh có thể đưa em đi ra ngoài được."
Phương Y đỏ mặt, cúi xuống nhìn mình, lẩm bẩm: "Em mặc thế nào cơ?"
Chu Lạc Sâm nhấp môi không nói, từ trong túi lấy ra bật lửa thắp lên ba ngọn nến. Phương Y bật cười: "Ba tuổi à?"
Chu Lạc Sâm nghiêm trang nói: "Đúng vậy."
Phương Y cười càng vui vẻ, cô biết ba ngọn nến tượng trưng cho 30 tuổi, Chu Lạc Sâm đã cố tình bỏ qua phần lẻ. Nếu thực sự cắm đúng số lượng nến theo tuổi, chiếc bánh kem nhỏ này có thể sẽ bị hỏng.
"Em vẫn thấy đơn giản quá," Phương Y nhìn những ngọn nến lấy lánh.
Chu Lạc Sâm không ngẩng đầu lên, nói: "Tắt đèn đi."
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y đồng ý, đứng dậy đi tắt đèn. Trong bóng đêm bao trùm căn phòng, khi quay đầu nhìn Chu Lạc Sâm, cô có một cảm giác như lạc giữa biển người mênh mông, bỗng quay đầu lại và thấy người ấy ở dưới ngọn đèn lung linh.
Ánh nến sinh nhật càng tôn lên vẻ đẹp trai lãng tử của anh, những đường cong hoàn hảo trên khuôn mặt được viền bởi ánh sáng vàng kim. Anh thong thả cởi bỏ áo khoác vest và ném lên giường. Khi thấy cô quay lại, anh cởi cà vạt, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô qua cặp kính, chưa từng chớp mắt.
Phương Y vô thức kéo chặt áo khoác trên người, đi đến ngồi đối diện anh, hít một hơi thật sâu nói: "Chúc mừng sinh nhật anh."
Chu Lạc Sâm thản nhiên cười nói: "Cảm ơn."
"Ước một điều đi."
Ban đầu anh định từ chối vì cũng không tin vào điều này, nhưng nhìn ánh mắt nhiệt tình của cô, Chu Lạc Sâm cũng chiều theo.
Nhìn chăm chú vào Chu Lạc Sâm nhắm mắt lại chưa đầy ba giây, Phương Y có chút nghi ngờ liệu anh có thực sự ước nguyện: "Anh đã ước chưa?"
"Ừm." Anh khẳng định.
"Ước gì?" Cô tò mò hỏi vì không tin anh thực sự sẽ ước.
Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: "Nói ra sẽ không linh nghiệm, thổi nến đi." Anh mời cô cùng thổi nến.
Phương Y cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh, như thể anh đang muốn đuổi thời gian. Từ khi cô vào phòng đến giờ chưa được bao lâu, mà bây giờ đã đến lúc thổi nến.
Tuy cảm thấy có chút vội vàng, nhưng cũng không thể không làm theo, Phương Y cùng Chu Lạc Sâm thổi nến, lại hát vài câu chúc mừng sinh nhật và chúc phúc cho anh. Anh an tĩnh nhìn cô trong bóng tối, cô gần như cảm nhận được ánh mắt lấp lánh của anh.
"Em đi bật đèn." Phương Y đứng dậy định bật đèn, nhưng Chu Lạc Sâm giữ tay cô lại và kéo cô đến bên cạnh.
"Không cần." Anh dán má vào bụng nhỏ của cô, tay vuốt ve cặp đùi thon thả mà anh mơ ước, khẽ nói: "Đừng lãng phí thời gian." Nói xong, anh bế ngang cô lên và đi về phía giường.
Phương Y thốt lên một tiếng, luống cuống đến nỗi không biết tay chân phải đặt ở đâu. Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách cô reo lên, cô vội vàng nói: "Chờ một chút, điện thoại của em reo."
Chu Lạc Sâm không kiên nhẫn: "Mặc kệ nó."
"Không được, có thể là mẹ em, em hôm nay còn chưa gọi điện cho bà." Phương Y không biết là thực sự lo lắng cho mẹ, hay là có chút sợ hãi những gì sắp xảy ra.
Chu Lạc Sâm thở dài, đặt cô xuống đất, đứng tại chỗ thô bạo cởi bỏ cúc áo sơ mi, giọng khàn khàn nói: "Cho em một phút."
Phương Y chạy nhanh đến phòng khách lấy điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình, hóa ra là Hình Tứ.
Bình phục nhịp thở, Phương Y nghe điện thoại. Hình Tứ bảo cô mang tài liệu đến văn phòng của anh vì chiều nay cô đã đưa sai tài liệu.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Công việc sai lầm, Phương Y có chút áy náy, cúp điện thoại nói với Chu Lạc Sâm: "Em đưa sai tài liệu cho luật sư Hình, giờ em phải mang tài liệu đúng đến đó, anh ở đây đợi em một lát."
Chu Lạc Sâm nhíu chặt mày: "Sai rồi?"
Phương Y bất đắc dĩ nói: "Buổi chiều đầu óc của em toàn nghĩ về anh, đưa sai tài liệu về tình cảm có thể tha thứ."
Có vẻ như bị câu nói "đầu óc của em toàn nghĩ về anh" lấy lòng, sắc mặt Chu Lạc Sâm không còn u ám như vậy, anh giơ tay chỉ về phía cửa: "Năm phút."
Phương Y vội vàng đồng ý, chạy vào phòng bên cạnh và tìm kiếm tài liệu mà Hình Tứ cần trong thư mục.
Nhưng có vẻ như ông trời muốn thử thách lòng kiên nhẫn của cô, cô tìm kiếm nửa ngày mà không thấy tài liệu ở đâu. Lúc này đã quá hơn năm phút, có thể sẽ mất đến mười lăm phút.
Lo lắng Chu Lạc Sâm sẽ tức giận vì đợi lâu, Phương Y quyết định không lãng phí thời gian tìm kiếm nữa, mở máy tính và in lại tài liệu ở trong phòng, đóng dấu lại một lần nữa.
Tuy nhiên, việc này cũng cần có thời gian. Khi cô vất vả mang tài liệu đúng đến cho Hình Tứ, xin lỗi và chuẩn bị quay lại, Hình Tứ lại bắt đầu chỉ ra cái sai khác.
Thực ra, Phương Y thường mắc những lỗi nhỏ trong cách dùng từ khi làm tài liệu vì cô không phải là chuyên gia pháp luật. Việc sử dụng từ ngữ không phù hợp có thể thông cảm, cũng không vi phạm đạo đức, chỉ cần sửa lại một chút là được.
Chỉ là lần này Hình Tứ không tự sửa mà lại bảo Phương Y ở lại để sửa, giống như cố ý không cho cô thoát thân.
Thực ra ai cũng không ngốc, quần áo trên người Phương Y, sự trang điểm tỉ mỉ đó là dành cho ai, chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ một chút là biết. Hình Tứ trong lòng có những cảm xúc không thể nói thành lời, lý trí bảo anh ta nên buông tay, nhưng tình cảm lại khiến anh ta không thể tuân theo lý trí.
Phương Y đang ngồi trên bàn làm việc kế bên sô pha sửa chữa từ ngữ, khuôn mặt đầy vẻ vội vàng nôn nóng đối diện với màn hình máy tính sáng rực, Hình Tứ vẫn luôn nhìn cô mà cô không hề hay biết.
Hình Tứ từ từ đặt bút máy xuống, nhìn chăm chú vào Phương Y không chút che giấu, cho đến khi cô sửa xong tài liệu, đứng dậy và chuẩn bị đi đóng dấu lần nữa.
Lúc này anh ta mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, không để cô phát hiện.
"Luật sư Hình, tôi quay lại phòng mình để in ra rồi đóng dấu một lần nữa." Phương Y nói.
Hình Tứ gật đầu: "Đi đi."
Phương Y gật đầu rời khỏi phòng của anh ta. Hình Tứ liếc nhìn máy in ở góc phòng mình, đi đến đem nó bỏ vào trong ngăn tủ.
Làm xong tất cả, anh ta quay lại vị trí cũ, cầm tài liệu mà Phương Y vừa mới sửa xong, nhìn vào.
Thực ra, việc sửa hay không sửa đều không quan trọng, anh ta cố ý bảo cô sửa chỉ vì không cam lòng mà quấy phá.
Trở lại phòng của mình, Phương Y không biết sếp đã xem qua bản "sai" trước đó, còn nỗ lực ở đây đóng dấu bản tài liệu mới.
Cô nhìn máy in từ từ phun ra từng trang giấy, nôn nóng đến mức tim đập thình thịch.
Chu Lạc Sâm ở cách vách bên trái lúc này đã đợi gần một tiếng mà vẫn không thấy cô quay lại, sao có thể không sốt ruột?
Anh suy nghĩ một lát, cầm cặp tài liệu, áo khoác và cà vạt, đi thẳng ra ngoài và gõ cửa phòng bên cạnh.
Phương Y nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng rằng Hình Tứ sốt ruột đến thúc giục, ôm một đống tài liệu chạy đến cửa, mở cửa định đưa cho anh ta, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chu Lạc Sâm ăn mặc chỉnh tề.
Phương Y há hốc miệng nhìn anh, anh lại vô cùng bình tĩnh, cử chỉ ưu nhã mà lướt qua cô vào phòng, sau đó từ trong phòng lên tiếng: "Không cần đưa cho cậu ta."
Phương Y ôm tài liệu quay lại: "Nhưng mà, em mới sửa xong phần dùng từ sai cho anh ấy, mai anh ấy phải dùng lên tòa."
Chu Lạc Sâm ném đồ của mình lên ghế sofa, sau đó cởi một vài cúc áo sơ mi, không thèm nhìn cô mà nói: "Chẳng lẽ do em dùng từ sai, luật sư sẽ chiếu theo sai? Em tưởng cậu ta ngốc à?"
Phương Y không biết nói gì, Chu Lạc Sâm nhìn cô, dịu dàng nói: "Em không cần đi, anh hiểu cậu ta, cậu ta sẽ không trách em."
Phương Y vẫn còn do dự, Chu Lạc Sâm phớt lờ hoàn toàn, đi thẳng vào phòng tắm của cô: "Tắm rửa đây, đợi anh." Nói xong, anh đóng cửa lại.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y nhìn vào cánh cửa phòng tắm, tưởng tượng ra Chu Lạc Sâm đang cởi áo, tháo thắt lưng và tắm rửa bên trong, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô đặt tài liệu lên bàn và sửa sang lại một chút, lo lắng suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đưa cho Hình Tứ.
Lần này Hình Tứ không làm khó cô nữa, vội vàng nói "Cảm ơn" rồi tiếp tục công việc. Phương Y nhẹ nhõm thở ra rời khỏi phòng anh ta, nhưng không hề phát hiện khi cô ra ngoài, anh ta đã dùng bút máy gạch ngang trang giấy mà anh ta vừa viết.
Phương Y trở lại phòng khi Chu Lạc Sâm vẫn còn đang tắm rửa. Nhớ ra cái bánh kem ở cách vách còn chưa ăn, cô định lấy về cho Chu Lạc Sâm ăn một miếng, nhưng không tìm thấy trong phòng của anh, cô chỉ còn cách chờ anh ở trong phòng mình. Mà phòng khách sạn không rộng lắm, cô có thể chờ ở đâu? Đương nhiên là trên giường.
Chu Lạc Sâm tắm xong bước ra, khoác trên mình chiếc áo choàng tắm dài rộng thùng thình. Mái tóc đen còn ướt, những giọt nước theo chiếc cổ thon dài của anh trượt xuống dưới, tạo nên một khung cảnh như tranh vẽ.
Thấy Phương Y ngồi ở mép giường chờ đợi, Chu Lạc Sâm khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: "Em muốn tắm rửa không?"
Cổ họng Phương Y khô rát, cô không suy nghĩ mà gật đầu lia lịa đi vào phòng tắm. Lúc đi thoáng qua Chu Lạc Sâm, cô cảm nhận được hơi nước quanh người anh cùng ánh mắt câu người, cô hoàn toàn hiểu rõ đêm nay cô thoát không được.
Nếu không thể trốn tránh, vậy bình thản đón nhận đi. Đó là suy nghĩ của Phương Y khi tắm rửa.
Cô không cố ý kéo dài thời gian, tắm xong và sấy tóc khô phân nửa, chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng lúc nãy do tâm trí rối bời nên trước khi vào phòng tắm cô quên lấy quần áo ngủ. Cho nên hiện tại cô chỉ có thể mặc lại quần áo cũ đi ra ngoài.
Chiếc váy đen ôm sát cơ thể mảnh mai, đôi chân thon dài lộ ra đường viền hoa tinh tế của đôi tất đen khi cô di chuyển, cô gái quyến rũ động lòng người càng trở nên lộng lẫy hơn dưới ánh đèn đang tiến tới gần.
Chu Lạc Sâm nằm trên giường nhìn cô, hầu kết khẽ chuyển động không thể nhận ra.
"Tất đèn đi," Phương Y đứng ở phía đối diện đầu giường nói với Chu Lạc Sâm.
Chu Lạc Sâm nghe lời giơ tay tắt đèn chính, chỉ chừa lại ánh sáng mờ ảo từ cái đèn đầu giường. Ánh sáng này không quá chói mắt, nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ dưới chân mà không bị vấp ngã.
Phương Y chậm rãi đi đến bên Chu Lạc Sâm, chần chừ một lát rồi ngồi xuống. Giơ tay vỗ nhẹ vào mặt anh, cô hỏi: "Có thể sau đêm nay anh sẽ trở nên khác trước không?"
Chu Lạc Sâm khẽ nheo mắt, biểu cảm trên mặt phức tạp nhưng đầy mị lực: "Em lo lắng anh không chịu trách nhiệm?"
Phương Y thản nhiên gật đầu, trong mắt lộ rõ sự lo lắng.
Chu Lạc Sâm ôm lấy vai cô kéo lên giường. Anh hôn vành tai cô, giọng khàn khàn trầm thấp như tiếng gió sương mù, như có như không...
Anh nói: "Vậy em hãy... đánh thức lương tâm anh đi."
Phương Y ngây ngốc nhìn anh, há miệng nhưng không nói nên lời.
Một đêm này, anh đạt được ước nguyện.
Một đêm này, cô có một khởi đầu mới.
(Editor: thế là con sói đã ăn được thịt con thỏ)
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------