Edit: Frenalis
Ngày hôm sau tỉnh dậy cả người mệt mỏi, thân thể bởi vì vận động kịch liệt mà hư thoát. Phương Y nhìn lướt qua bức màn đang che chắn không cho ánh mặt trời chiếu vào, hiện tại mấy giờ rồi? Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, hẳn là thời gian còn sớm.
Phương Y thử trở mình, nhưng có cánh tay đang đè nặng ở trên người, cô ngoái đầu nhìn lại, vừa thấy mình đang dựa vào lòng ngực của Chu Lạc Sâm, hai người không manh áo che thân, sợi tóc dây dưa, tư thái ái muội.
Phương Y lập tức không dám động, sợ đánh thức Chu Lạc Sâm, nhưng kỳ thật, anh đã sớm tỉnh.
Chu Lạc Sâm bỗng dưng mở mắt, đôi mắt đen láy không chút buồn ngủ, mỉm cười ôn nhu, anh lặng lẽ ngắm nhìn Phương Y, rồi ôm lấy cô vào lòng. Chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên cơ thể hai người, mang đến hơi ấm và cảm giác an toàn.
"Em muốn rời giường," Phương Y nhấp môi nói, "Hôm nay luật sư Hình lên tòa, em muốn đi cùng anh ấy."
Chu Lạc Sâm bình tĩnh cất giọng, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy mang theo tia sáng sớm mai: "Em có thể lên tòa?" Anh hỏi với ý vị thâm trường.
Phương Y chỉ tay về phía mình: "Em không thể, em sẽ chờ bên ngoài, em chỉ đưa tài liệu cho anh ấy..."
"Ừ." Chu Lạc Sâm đơn giản đáp lại, rồi nói: "Sáng nay anh đã đưa tài liệu của em cho cậu ta."
Phương Y cứng đờ người, xoay người đối mặt với anh: "Anh đưa cho anh ấy?"
"Tài liệu của em đều ở trong phòng, anh thuận tay giúp em sắp xếp lại và đưa cho cậu ta thôi, sợ anh làm sai sao?" Anh hơi cong khóe miệng, nụ cười thân thiết thâm tình, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
"Không phải... Chỉ là do anh đưa đi, vậy anh ấy không phải đã biết anh ở đây sao?" Phương Y nhíu mày nói.
"Cậu ta vẫn luôn biết chúng ta ở bên nhau." Chu Lạc Sâm nói.
Phương Y trầm mặc, như đang suy tư về lợi hại trong đó. Chu Lạc Sâm nhìn cô một hồi rồi buông lỏng tay: "Nếu em thực sự muốn đi theo thì cứ đi."
Phương Y nhìn anh với ánh mắt phức tạp, Chu Lạc Sâm tiếp tục: "Chẳng qua không còn kịp rồi, bây giờ đã 10 giờ."
Phương Y gục cằm xuống giường, lục tung trên giường nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, mở ra thì thấy đúng là đã 10 giờ.
"Sao em ngủ lâu vậy? Không đúng, em đã đặt chuông báo thức." Phương Y mở đồng hồ, thấy chuông báo thức 7 giờ rưỡi đã bị ai đó tắt đi, dùng ngón chân cũng đoán được là ai.
Không nói một lời, Phương Y nhìn về phía anh. Chu Lạc Sâm bình tĩnh nói: "Là anh, tối qua em mệt mỏi như vậy, cần nghỉ ngơi một chút. Em là phụ nữ của anh, anh giúp em sắp xếp tài liệu, chỉ vậy thôi, không có gì sai trái." Lời nói của anh hoàn toàn hợp lý.
Phương Y thở dài: "Anh nói luật sư Hình đã sớm biết chúng ta ở bên nhau, vậy 'sớm' là bao nhiêu sớm?"
Chu Lạc Sâm vén chăn bước xuống giường, chân trần bước lên thảm trải sàn, thân hình gầy gò nhưng săn chắc, trắng nõn trần trụi khiến người ta không thể rời mắt. Thật như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo từ đá cẩm thạch trắng, khuôn mặt trắng nõn đẹp đẽ, cơ thể cũng tinh tế như sứ, như được khắc họa từ băng tuyết.
"Ngay từ ngày đầu tiên cậu ta đã biết." Chu Lạc Sâm lấy áo sơ mi từ trên sô pha mặc vào, thong thả cài cúc áo, "Bữa sáng trên bàn, em rửa mặt rồi ra ăn đi."
Phương Y không còn buồn ngủ nữa, cô nắm chặt chăn rồi từ từ bò dậy, những hành động cẩn thận lo lắng của cô khiến Chu Lạc Sâm nghiền ngẫm nhướng mày.
"Anh tránh đi," anh dứt lời rồi quay người đi.
... Chỉ là quay người thôi, tránh đi gì chứ? Dù vậy, Phương Y vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô không làm ra vẻ, nhanh chóng lấy bộ đồ trên đầu giường ra mặc vào.
Đây là một bộ trang phục công sở khác trong vali của cô, có lẽ Chu Lạc Sâm đã đoán trước được cô sẽ tỉnh dậy như vậy nên đã chuẩn bị sẵn cho cô. Anh thật chu đáo.
Trong lòng vốn dĩ áy náy vì không thể cùng Hình Tứ ra toà cũng bởi vì vậy mà hoà hoãn không ít, Phương Y mặc xong đồ, xuống giường rửa mặt rồi đi đến sô pha phòng khách, ngửa đầu nhìn Chu Lạc Sâm đã mặc xong quần áo.
Tối hôm qua anh vội vàng như vậy, cả hai cũng làm càn, khiến Phương Y nhất thời nóng não quên mất chuyện tránh thai. Nhưng Chu Lạc Sâm là người đàn ông thành thục, anh biết khi nào nên khống chế, ở một khắc cuối cùng phóng thích ra ngoài, giải quyết nỗi lo về sau cho Phương Y.
Phương Y nhìn chằm chằm vào anh, Chu Lạc Sâm mở miệng hỏi: "Hôm nay em muốn đi dạo cùng anh hay đi công tác với Hình Tứ?"
Phương Y lâm vào trầm tư, Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn cô một hồi, chủ động nói: "Anh về thành phố Cảng." Dứt lời, anh đi đến giá áo lấy cà vạt.
Phương Y nhìn theo bóng dáng anh hỏi: "Anh có việc sao?"
Chu Lạc Sâm quay lưng lại với cô, nói: "Em muốn đi công tác thì anh có việc, em muốn đi chơi với anh thì anh không có việc gì"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Rốt cuộc là có việc hay không có việc? Phương Y suy nghĩ cẩn thận. Cô cảm thấy mình đã dành rất nhiều thời gian cho Chu Lạc Sâm, nên ổn định công việc trước đã. Tối hôm qua Hình Tứ đã cư xử kỳ lạ, sáng nay Chu Lạc Sâm đi đưa tài liệu và xin nghỉ giúp cô, không biết anh ta còn nghĩ gì nữa.
"Vậy anh về đi, cẩn thận lái xe trên đường." Phương Y mở nắp hộp đồ ăn sáng, bên trong có bánh mì và cà phê. Cô cầm lấy một miếng bánh mì, xé một mẩu nhỏ bỏ vào miệng, định hỏi Chu Lạc Sâm có muốn ăn không, nhưng anh đã đi đến chỗ cô.
Đứng bên cạnh mép bàn, Chu Lạc Sâm cúi người xuống, một tay thắt cà vạt, một tay nói với cô: "Đút anh."
Phương Y đang nhai bánh mì ngừng lại, ngơ ngác nhìn anh một hồi, rồi lặng lẽ cầm một miếng bánh mì khác từ đĩa đưa đến bên miệng anh. Chu Lạc Sâm hơi rũ mắt xuống: "muốn trong miệng em". Ngữ điệu anh ôn nhu như nước, há miệng cắn vào miếng bánh mì còn nguyên trong miệng cô, chia đôi miếng bánh mì vốn đã không nhiều và nuốt vào bụng. Sau đó, anh thắt cà vạt cho xong, chỉnh lại cà vạt, đứng thẳng người. Toàn bộ động tác đều nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, phong độ nổi bật.
"Khụ." Phương Y giả vờ ho một tiếng: "Anh vội vã về thành phố Cảng vì chuyện gì?"
Thực ra cô cũng không thực sự muốn biết anh vội vã vì chuyện gì, vì cô cũng không chắc sẽ hiểu được những gì anh nói. Cô chỉ là muốn chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng dường như Chu Lạc Sâm không muốn nói nhiều về chuyện này, anh trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Chuyện cá nhân, không có gì ghê gớm."
Phương Y "À" một tiếng, nhấp một ngụm cà phê: "Vậy em đi làm việc đây."
Chu Lạc Sâm hơi gật đầu, đeo đồng hồ vào tay: "Anh không ăn sáng, đi trước đây."
Phương Y nghe vậy đứng lên: "Anh không ăn sao? Cũng ngon lắm."
"Em ăn đi. Ăn ít thôi, lát nữa còn ăn trưa." Nói xong anh quay người đi về phía cửa. Phương Y luyến tiếc nhìn theo bóng dáng anh, vội vàng đi theo.
"Cẩn thận lái xe trên đường..." Cô rất muốn đổi ý, muốn anh ở lại, muốn anh ở bên cạnh mình, nhưng dáng vẻ vội vàng của anh khiến cô nuốt lại những lời muốn nói.
"Trở về đi." Chu Lạc Sâm đi đến cửa, quay người lại cúi xuống hôn lên má cô, nhấc chân rời đi.
Phương Y dựa vào mép cửa nhìn bóng anh khuất dần ở khúc quanh, lòng bỗng chốc trống trải, ăn gì cũng không thấy ngon miệng.
Cô quay lại phòng, lấy điện thoại ra, ước chừng thời gian rồi nhắn tin cho Trần Quân Du, hỏi anh ta có ở tòa án hay không. Trần Quân Du một hồi lâu không trả lời tin nhắn, Phương Y chờ đến sốt ruột, tính gọi điện thoại thì nhận được tin nhắn hồi âm, nhưng người nhắn tin không phải trợ lý Trần mà là Hình Tứ.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: "Em trở về đi."
Trở về? Phương Y sững sờ. Theo lý thuyết, cô vẫn còn vài ngày nữa mới hết công tác, sao bỗng nhiên bảo cô về? Có phải vì Chu Lạc Sâm?
Phương Y nôn nóng gọi điện cho Hình Tứ. Sau một hồi lâu anh ta mới nghe máy. Sau khi chào hỏi, cô hỏi thẳng: "Luật sư Hình, ý anh là bảo tôi về trụ sở sao?"
Hình Tứ ngữ điệu lãnh đạm nói: "Tùy em, về trụ sở cũng được, về nhà cũng được. Nơi này không cần em nữa."
Phương Y cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng lên ngực, như thở không nổi. Giọng cô nghèn nghẹn, thấp giọng hỏi: "Là vì tôi làm sai chuyện gì hay có chỗ nào sơ suất?"
Bên kia Hình Tứ trầm mặc thật lâu mới nói: "Em không sai gì cả, cũng không sơ suất. Chỉ là tạm thời tôi không cần em nữa. Về đi." Nói xong anh ta cúp máy.
Tâm trạng Phương Y hoàn toàn trầm xuống. Cô gần như chắc chắn Hình Tứ đang không vui. Lý do anh không vui chắc chắn có liên quan đến việc cô ở bên Chu Lạc Sâm.
Tối hôm qua Chu Lạc Sâm ngủ lại phòng cô, sáng nay anh còn đến đưa tài liệu cho Hình Tứ, không biết họ đã nói gì, có thể đã khiến Hình Tứ tức giận. Từ khi cô đến văn phòng, Hình Tứ luôn cùng Chu Lạc Sâm không hoà thuận. Anh ta đã nhiều lần nhắc nhở cô cẩn thận với Chu Lạc Sâm, nhưng cô vẫn không nghe lời tiếp tục qua lại với anh. Hiện tại chuyện đi đến nước này, Hình Tứ không vui là điều đương nhiên.
Nhìn quanh căn phòng, Phương Y bắt đầu dọn dẹp hành lý để chuẩn bị về thành phố Cảng. Nếu cấp trên đã lên tiếng, cô ở lại đây chỉ khiến anh ta càng tức giận thêm, không nên cố chấp.
Tài liệu được Chu Lạc Sâm đưa đi vào sáng nay, cô chỉ cần thu dọn hành lý và laptop là có thể lên đường. Mọi thứ chỉ mất khoảng một tiếng, Phương Y kéo vali ra khỏi phòng, đi xuống quầy lễ tân khách sạn gọi xe ra nhà ga.
Mà giờ phút này, Hình Tứ đang chìm trong suy tư. Anh ta nhìn đồng hồ, ước tính Phương Y đã đi đến đâu rồi. Anh ta do dự không biết có nên đi tiễn cô hay không, nhưng cuối cùng quyết định không đi.
Thứ nhất, anh không có thời gian, thứ hai, lý trí cũng không cho phép anh ta làm vậy. Buổi sáng anh ta đã có một cuộc chạm mặt gay gắt với Chu Lạc Sâm, dù hai người không nói gì, nhưng tối hôm qua Chu Lạc Sâm đã làm gì, anh ta đều hiểu rõ trong lòng. Mọi chuyện đã đến nước này, anh ta làm gì cũng không còn ý nghĩa.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trần Quân Du thấy Hình Tứ đang trầm tư không nói, tưởng anh ta đang suy nghĩ về vụ án, liền nói: "Luật sư Hình, tôi muốn trao đổi với anh một chút."
Hình Tứ nhìn cậu ta: "Thế nào?"
"Nguyệt Lân Thế Giai Lục Nhất Minh bị nghi ngờ liên quan đến vụ sát hại Dương Kiến Cẩm và bị giam giữ hình sự. Tuy nhiên, anh ta bị bắt sau khi tố cáo Dương Kiến Cẩm có liên quan đến buôn lậu với số lượng lớn. Nếu Dương Kiến Cẩm còn sống, hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Vì vậy, Lục Nhất Minh không có lý do gì để giết Dương Kiến Cẩm và tự chuốc họa vào thân. Tôi nghĩ, hung thủ thực sự giết Dương Kiến Cẩm có biết tình huống này hay không? Nếu biết, ai đó đã biết rõ Dương Kiến Cẩm sẽ gặp chuyện, vẫn muốn giết hắn và đổ lỗi cho Lục Nhất Minh?"
Hình Tứ nhíu mày: "Cậu đã có suy nghĩ của riêng mình rồi."
Trần Quân Du cười nói: "Luật sư Hình quả là hiểu rõ tôi. Tôi cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy. Cuộc gọi điện thoại cuối cùng Dương Kiến Cẩm nhận được vào đêm hắn bị sát hại là từ Lục Nhất Minh. Lục Nhất Minh nói với chúng ta rằng sau khi anh ta cúp điện thoại đã không ra khỏi phòng, nhưng sau đó lại nhận được tin nhắn kêu anh ta đến gặp Dương Kiến Cẩm. Điều này tạo ra bằng chứng cho thấy Lục Nhất Minh xuất hiện gần khu chung cư nơi sát hại Dương Kiến Cẩm, người dùng điện thoại của Dương Kiến Cẩm nhắn tin cho Lục Nhất Minh có phải là hung thủ hay không?"
Hình Tứ gật đầu: "Có khả năng, nhưng chúng ta không có chứng cứ chứng minh Lục Nhất Minh không có mặt ở hiện trường, video giám sát ở chung cư của Dương Kiến Cẩm lại không phát hiện nhân vật khả nghi, vật chứng đều ở chỗ công tố viên, chúng ta không có cách nào."
"Đúng vậy, cái này quá quỷ dị, Lục Nhất Minh đích thực không có động cơ gây án, nhưng tại sao ở hiện trường lại có tóc của anh ta chứ? Anh ta thân là tổng tài của công ty lớn, chẳng lẽ lại hành động theo cảm tính đến nỗi chờ một thời gian cũng chờ không được, xúc động mà đi giết hại một người mà ai cũng biết là đối thủ của mình?" Trần Quân Du nhăn mày lại.
Hình Tứ nhàn nhạt nói: "Tôi vốn dĩ không cảm thấy Lục Nhất Minh là hung thủ, ánh mắt của một người sẽ không gạt người, nếu thật là anh ta, tôi cũng sẽ không nhận vụ án này. Hung thủ chân chính khẳng định là có mối quan hệ mật thiết cùng anh ta, cũng lo lắng Dương Kiến Cẩm sau này sẽ tạo thành uy hiếp. Giai đoạn hiện tại chúng ta chỉ có thể mau chóng tìm được dấu vết để lại, đem vụ kiện phúc thẩm trở lại."
"Lần này chúng ta có bao nhiêu thời gian?" Trần Quân Du hỏi.
"Vụ án này thực sự bí ẩn. Chúng ta..." Nói đến đây, Hình Tứ bỗng im bặt, như nhớ ra điều gì đó, anh ta tiến đến bàn lấy điện thoại gọi cho lễ tân khách sạn, dặn dò họ đem lên một vài tờ báo đã phát hành mấy ngày qua. Sau đó anh ta quay lại chỗ Trần Quân Du.
"Luật sư Hình muốn báo chí cũ làm gì vậy?" Trần Quân Du hỏi với vẻ khó hiểu.
Hình Tứ lắc đầu không nói chuyện, bởi vì vụ án này liên quan đến nhiều người, cần phải nắm rõ tình hình trước khi tiết lộ thông tin. Tránh gây rắc rối không cần thiết, hoặc là...... Rút dây động rừng.
Khi Phương Y trở lại văn phòng đã là buổi chiều. Các đồng nghiệp trong văn phòng đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không ai hỏi gì vì đó là chuyện riêng của cô.
Phương Y ngồi vào chỗ của mình, tạm thời không có việc gì làm, vì thế cô tìm tờ báo vào buổi sáng cái hôm ngủ lại ở nhà Chu Lạc Sâm. Cô nhớ lúc đó sắc mặt anh không tốt khi đọc báo, chỉ là dạo này cô rất bận nên không có thời gian xem trên đó viết gì. Hiện tại rảnh rỗi, cô quyết định lấy ra xem.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Lấy tờ báo ra từ trong ngăn kéo, Phương Y dựa vào trí nhớ tìm ra trang mà Chu Lạc Sâm đã đọc hôm đó. Cô đọc kỹ một lần, nhìn thấy một cái tên công ty quen thuộc.
Nguyệt Lân Thế Giai? Đây không phải là công ty của Lục Nhất Minh, người mà Hình Tứ đang bào chữa sao?
Phương Y cau mày đọc kỹ tin tức. Nội dung chính của bài báo là Công Ty Xuất Khẩu Mậu Dịch nổi tiếng trong nước tổ chức tiệc rượu để kêu gọi đầu tư cho Công Ty Nguồn Năng Lượng Trí Hành, tổng tài của Nguyệt Lân Thế Giai và tổng tài của Tập đoàn Vận tải Quốc tế Trung Thuyền đã xảy ra xô xát trong bữa tiệc. Cả hai tuyên bố sẽ không tha cho đối phương, vô cùng mất mặt...
Nội dung bài báo này đúng sự thật, Phương Y cũng hiểu rõ về vụ án của Lục Nhất Minh. Anh ta thực sự có mâu thuẫn với tổng tài Tập đoàn Vận tải Quốc tế Trung Thuyền Dương Kiến Cẩm. Sau khi vụ án Dương Kiến Cẩm xảy ra, cảnh sát đã điều tra camera giám sát tại khu nhà của nạn nhân và phát hiện Lục Nhất Minh xuất hiện ở đó, điều này đã khiến nghi ngờ của họ đối với anh ta tăng cao. Hiện tại với đầy đủ bằng chứng, anh ta đã bị truy tố.
Chu Lạc Sâm cau mày vì tin tức này là do cô tham dự vụ án này sao?
Không giống!
Phương Y đọc lại toàn bộ trang báo, các tin tức khác đều không thú vị, không có khả năng khiến Chu Lạc Sâm cảm thấy hứng thú, vậy chỉ có thể là tin này.
Đầu óc Phương Y bỗng loé sáng, cô đặt tờ báo xuống mở máy tính tìm kiếm thông tin về "Công ty Nguồn Năng Lượng Trí Hành". Sau khi tìm kiếm, cô nhanh chóng phát hiện ra một điểm khác biệt.
Chủ tịch đương nhiệm của Công Ty Nguồn Năng Lượng Trí Hành là Chu Trí Hành, Chu Lạc Sâm cũng họ Chu.
Phương Y cảm thấy có thể mình đã suy nghĩ quá nhiều. Góp vốn là chuyện thường xảy ra trong các công ty xuất nhập khẩu, tổ chức tiệc rượu cũng là bình thường, không có gì ghê gớm. Có thể vị chủ tịch Chu Trí Hành này có quan hệ với Chu Lạc Sâm, nhưng đó cũng không phải là vấn đề của công ty Trí Hành, tất nhiên là anh lo lắng cho cô mới như vậy.
Tự an ủi bản thân, Phương Y lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Chu Lạc Sâm để hỏi xem anh có ở văn phòng không. Cô cũng không đề cập đến việc mình đã trở về, mặc dù đây không phải là chuyện tốt đối với cô, nhưng đối với anh hẳn là không tệ nhỉ?
Nhưng sự việc lại diễn ra theo chiều hướng ngoài dự kiến của cô.
Tin nhắn của cô vừa gửi đi, cửa văn phòng Chu Lạc Sâm liền mở ra. Lúc đầu cô còn tưởng anh đã biết cô trở lại nên mới mở cửa lộ mặt, ai ngờ khi cô lòng tràn đầy ngọt ngào ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Chu Mạn Mạn cười tủm tỉm đi ra từ sau vai anh, Chu Lạc Sâm đi theo sau.
Lúc này, tin nhắn cô gửi cho anh đã được hơn mười phút, anh không hề hồi âm, nhưng cô thấy anh đang cầm chặt điện thoại di động trong tay.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt chăm chú cực nóng của Phương Y, Chu Lạc Sâm nhanh chóng nhìn sang, thấy cô đang ngồi trên ghế, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ẩn chứa âm trầm.
Phương Y mặt không biểu cảm thu lại ánh mắt và quay lại máy tính, thầm nghĩ, hóa ra anh gấp gáp trở về là muốn gặp cô ta.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------