Edit: Frenalis
Chu Lạc Sâm vừa đi khỏi, Hình Tứ đã quay trở lại nhưng anh vẫn chưa về.
Vụ án của Chu gia vẫn chưa chính thức được giao cho anh, mà anh lại đang xử lý một vụ án khác ở thành phố Dĩnh, xem như thuận tiện.
Sau khi Hình Tứ trở về, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không còn xuất hiện tình trạng như khi trước Phương Y ở cùng anh ta ở Dĩnh.
Điều duy nhất bất thường, có lẽ là anh ta ngầm ám chỉ rằng sẽ không tiếp tục biện hộ cho Lục Nhất Minh của Nguyệt Lân Thế Giai.
Từ khi biết Chu Trí Hành là ba của Chu Lạc Sâm, Phương Y đã đoán trước được điều này.
Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn bình thản làm việc, về nhà, nghỉ ngơi, lặng lẽ chờ đợi Tết đến.
Hình Tứ rất khâm phục sự bình tĩnh của Phương Y.
Trước đây, Phó Lôi cũng thích Chu Lạc Sâm, luôn quan tâm đến anh, tham gia vào mọi việc như sợ Chu Lạc Sâm không biết cô ta quan tâm anh nhiều thế nào.
Hiện tại Phương Y cũng thích Chu Lạc Sâm, nhưng cô không làm vậy.
Cô thật an tĩnh, lặng lẽ không một tiếng động, điều này khiến Hình Tứ hiểu tại sao cô lại được Chu Lạc Sâm coi trọng.
Loại người đàn ông như Chu Lạc Sâm, chắc chắn thích mẫu người con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, âm thầm duy trì mối quan hệ với anh.
Mẹ Phương Y ở cùng cô một thời gian khá dài, luôn luôn yên tĩnh không có vấn đề gì, Phương Y ban đầu còn cảnh giác nhưng dần dần cũng lơi lỏng.
Buổi tối hôm nay, Phương Y vừa về đến nhà đã tắm rửa rồi nằm trên giường, mở điện thoại video call với Chu Lạc Sâm.
Bên kia màn hình sáng trưng, anh đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng, đèn bật sáng, nghiêm túc làm việc trước máy tính.
Phương Y nhìn ảnh đại diện mạng xã hội của Chu Lạc Sâm, vẫn là icon mặc định, cấp bậc cũng không cao.
Có vẻ anh mới đăng ký để gọi video cho cô.
Thật khó tin là một luật sư nổi tiếng như anh lại không rành mấy thứ này.
“Dạo này thế nào?”, Phương Y hỏi.
“Hình như anh gầy đi rồi.”
Chu Lạc Sâm không trả lời, nhưng lại bắt đầu cởi cúc áo sơmi, Phương Y nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, bánh mì ngậm ở trong miệng cũng rơi trên chăn, làm mẹ Phương tò mò nhìn chăm chú, ngó qua điện thoại xem cô nhìn thấy gì.
Phương Y vội vàng đem điện thoại dời đi, nhìn mẹ cười một cái, sau đó nói với Chu Lạc Sâm ở bên kia điện thoại: “Anh muốn làm gì?”
Lúc này Chu Lạc Sâm đã cởi hết các cúc áo sơ mi, lồng ngực trắng nõn gầy nhưng rắn chắc của anh xuất hiện ở trên màn hình không thể nghi ngờ.
Dáng người tốt như vậy, đường cong cơ bụng như vậy, quả thực làm người chảy máu mũi.
“Em không phải nói anh gầy sao, để em nhìn xem có phải thật sự gầy hay không.” Giọng nói trầm thấp của Chu Lạc Sâm từ tai nghe truyền đến, Phương Y khụ một tiếng, mất tự nhiên mà liếc nhìn mẹ một cái, thầm nghĩ, cũng may cô đeo tai nghe.
Lò dò xuống giường, Phương Y chui vào trong nhà vệ sinh khóa cửa kỹ, ngồi ở trên bồn cầu nói với anh: “Tối nay anh không bận ư? Sao lại có thời gian video với em.”
Chu Lạc Sâm thở dài, như thể mang theo nỗi niềm khó nói.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, tựa như đang ngâm nga một bài thơ tình: “Anh nhớ em, muốn gặp em.” Vừa nói, anh vừa khẽ rũ mắt xuống, che giấu đi tia xao động nơi khóe mắt.
Phương Y cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng trong lòng lại dâng trào niềm vui sướng.
Cô nở nụ cười xinh đẹp, hai má ửng hồng như say rượu, đôi môi căng mọng hồng nhuận mê người.
Chu Lạc Sâm nhìn thấy, ngón tay khẽ động đậy, nhưng rồi lại bất lực, chỉ biết tiếc nuối.
“Luật sư Nghiêm nói sẽ tổ chức một chuyến đi chơi vào dịp Tết.” Phương Y chuyển chủ đề, tỏ vẻ háo hức với chuyến đi.
Chu Lạc Sâm nhẩm tính thời gian rồi nói với vẻ khó xử: “Anh e là không về được.”
Phương Y cười: “Không sao, em đi với mọi người cũng được.
Em cũng chưa đi chơi xa bao giờ, nhân dịp này đi mở mang tầm mắt cũng tốt.”
Chu Lạc Sâm im lặng hồi lâu, như thể không biết nói gì hơn.
Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng: “Tết nhất thì nên ở nhà với mẹ, đừng chạy lung tung.”
Phương Y ngập ngừng: “Nhưng mẹ nói bà sẽ trở về nhà trước Tết, người kia gọi bà về.”
“Trở về?” Chu Lạc Sâm như chợt nghĩ ra điều gì, hỏi: “Bà có nói về làm gì không?”
Phương Y lắc đầu: “Em không quan tâm lắm, cũng không muốn hỏi.”
Chu Lạc Sâm thuận miệng hỏi: “Vậy em quan tâm cái gì?”
“Quan tâm anh.” Phương Y thốt lên theo bản năng.
Chu Lạc Sâm sững người vài giây, vẻ lạnh lùng trên gương mặt dần dịu lại.
Giọng anh trở nên êm ái, ngọt ngào như mật: “Ngoan như vậy, để anh thưởng cho em.
Khi mẹ em đi rồi, anh sẽ về thăm em.”
Nghe xong lời này, Phương Y cứ ngỡ mình sẽ rất vui, nhưng kỳ thực cũng chỉ như vậy.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của Chu Lạc Sâm, đưa tay chạm vào màn hình lạnh lẽo.
Chu Lạc Sâm thấy vậy, cũng đưa tay lên chạm vào tay cô trên màn hình.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hai người bắt đầu từ chạm ngón tay đến chạm cả bàn tay.
Phương Y dùng điện thoại, Chu Lạc Sâm dùng máy tính, tuy kích cỡ màn hình khác nhau nhưng không ngăn được sự thân mật của họ.
“Haiz.” Một lúc sau, Phương Y thu tay về, chống cằm nói với Chu Lạc Sâm: “Em rất vui khi anh về, nhưng cũng không vui lắm.”
“Không vui vì anh về?” Chu Lạc Sâm hỏi ngược lại, “Hay là khi anh đi vắng, có ai đó thế chỗ anh rồi?”
Phương Y bật cười: “Cái gì chứ.
Luật sư Chu, sao anh lại suy nghĩ miên man giống như phụ nữ thế?”
Chu Lạc Sâm cũng hơi ngượng ngùng vì câu nói buột miệng của mình.
Anh nghiêng đầu, đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt dịu dàng cong lên: “Vậy thì tại sao?”
Phương Y bĩu môi: “Vì sao nữa, chẳng phải tại anh cứ thần thần bí bí, chuyện gì cũng không nói với em, lại còn giấu em nhiều chuyện, ví dụ như...” Cô không nói rõ là chuyện gì, nhưng cả hai đều hiểu.
“Em sợ lần này anh về lại không nói gì với em.
Em đoán mệt lắm rồi, mấy hôm nay mới tạm quên được chuyện của anh, anh vừa về chắc em lại tò mò mất thôi.” Cô như lâm vào đại dịch: “Thế là em lại đau đầu, anh đâu biết mỗi lần anh trở về Dĩnh là em khổ sở thế nào.” Cô làm ra vẻ mặt đau khổ: “Cứ như chờ đợi đại quân xuất chinh ngàn dặm vậy đó.”
Chu Lạc Sâm im lặng lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng trấn an: “Lần này về, em muốn biết gì cứ hỏi, anh sẽ nói cho em.” Anh như thở dài: “Thật ra không phải anh không muốn nói, chỉ là em chưa từng hỏi.”
Phương Y ngẩn người, hình như đúng là vậy thật.
Lần trước cô hỏi anh điều gì nhỉ? Hình như là hỏi về vị khách không mời mà đến đêm đó, nhưng sau đó cô lại lén nhìn thấy là Chu Mạn Mạn.
Ngoài ra, cô chỉ hỏi tình hình của bác trai có nghiêm trọng không, còn lại hình như chẳng có gì.
À, hình như theo bản năng cô đã cho rằng anh không muốn nói, điều này dường như...!Ừm, có vẻ hơi oan uổng cho anh.
“Vậy anh về em sẽ hỏi lại anh.” Phương Y sờ sờ mặt, nói: “Oan uổng anh rồi, thực xin lỗi.”
Chu Lạc Sâm nhướng mày: “Lời xin lỗi bằng miệng thì anh không chấp nhận.”
“Vậy anh muốn gì?” Phương Y hỏi.
Chu Lạc Sâm cúi xuống lấy từ ngăn kéo ra một hộp quà, lắc lắc trước camera: “Khi anh về, em đeo cái này cùng với bộ đồ nội y anh tặng lần trước cho anh xem.”
“Anh lấy cái đó ra làm gì...” Phương Y do dự.
Chu Lạc Sâm nói thẳng: “Quà xin lỗi, vì những thứ em thấy trong USB của anh.”
Anh chủ động nhắc đến chuyện đó! Phương Y giật mình trừng lớn mắt, vẻ mặt buồn cười của cô khiến Chu Lạc Sâm bật cười: “Anh cứ tưởng em sẽ nổi trận lôi đình.”
Phương Y quay mặt đi, chột dạ không dám nhìn vào điện thoại, vẻ mặt rất kỳ quái.
Chu Lạc Sâm thấy vậy không nói thêm gì nữa, sợ cô nổi giận, chỉ nhẹ nhàng nói ba chữ: “Xin lỗi em.”
Phương Y thở dài: “...!Thôi được rồi, hôm nay là thế nào vậy, khó khăn lắm mới có dịp video call, cứ xin lỗi qua xin lỗi lại.
Được rồi, em không làm phiền anh làm việc nữa, anh nhớ nghỉ ngơi sớm, mắt thâm quầng hết rồi.”
Chu Lạc Sâm vội đưa tay lên sờ vào mắt, nhíu mày hỏi: “Thật ư?”
Phương Y tò mò: “Sao hôm nay luật sư Chu rất quan tâm đến quầng thâm mắt vậy? Sợ ảnh hưởng đến hình tượng à?”
Chu Lạc Sâm im lặng không nói.
Phương Y tiếp tục: “Thật ra không sao đâu, em có loại kem mắt rất tốt, có muốn em gửi chuyển phát nhanh cho anh không?”
Chu Lạc Sâm nhìn vẻ mặt “Ồ, hóa ra đàn ông cũng quan tâm đến bề ngoài” của cô, mặt đen lại, nói: “Không cần,“ rồi tắt video.
Phương Y nhìn màn hình đã tắt, lẩm bẩm: “Cái gì vậy, em chỉ đùa thôi mà, sao lại tắt thật?”
Chu Lạc Sâm sau khi tắt video, đã gửi cho Phương Y một tin nhắn rất đơn giản, nhưng khiến cô cảm thấy ấm áp: Anh rất nhớ em, sẽ sớm trở về thăm em.
Phương Y xoa xoa gương mặt đang cười đến mức hơi ê ẩm, nhắn lại một chữ “Được” rồi đi vào phòng tắm.
Cô cất điện thoại vào túi, quay lại giường thì thấy mẹ vẫn chưa ngủ, vẻ mặt u sầu.
“Sao vậy mẹ?” Phương Y tò mò hỏi.
Mẹ Phương sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng thay đổi biểu cảm vui vẻ: “Không có gì, con nói chuyện điện thoại xong rồi à?”
“Không phải gọi điện thoại, là video call.” Phương Y giải thích, chui vào chăn.
Hai mẹ con nằm chung một chiếc chăn ấm áp, rất thân mật.
Nỗi buồn trong mắt mẹ Phương cũng vơi đi nhiều.
Bà nắm chặt tay Phương Y, dặn dò đủ điều về việc tự chăm sóc bản thân khi bà đi vắng.
Phương Y nghe đến mức gần như ngủ thiếp đi.
Thấy mẹ lo lắng như vậy, cô không nói gì thêm, tắt đèn đi ngủ.
*******
Vì được Chu Lạc Sâm hứa hẹn, Phương Y cứ đếm từng ngày, tính xem anh sẽ về khi nào.
Nhưng mãi cho đến gần Tết, cô vẫn không nhận được tin tức gì từ anh.
Cô liếc nhìn các đồng nghiệp đang hào hứng bàn tán về chuyến du lịch Tết, buồn rầu mở điện thoại, gửi cho Chu Lạc Sâm một tin nhắn đầy ai oán: “Trợ lý Trần có bạn gái rồi, anh ta hỏi luật sư Nghiêm có được dẫn bạn gái đi cùng không, luật sư Nghiêm đồng ý đấy.
Khi nào anh về vậy? Em không chịu nổi cảnh trợ lý Trần khoe người yêu nữa, chỉ muốn đốt nhà anh ta thôi.”
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Lạc Sâm nhận được tin nhắn của cô khi đang ở tòa án.
Điện thoại trong túi rung lên, tim anh cũng như rung theo.
Anh vội vàng kết thúc phần trình bày của mình: “Tóm lại, đề nghị tòa án bác bỏ toàn bộ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn.” Anh nhanh chóng nói xong rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem tin nhắn, khóe miệng lập tức cong lên.
Thân chủ của Chu Lạc Sâm thấy biểu cảm này của anh, vốn đang lo lắng bỗng chốc bình tĩnh lại.
Ông ta tưởng nụ cười này của anh là dấu hiệu của “chiến thắng”, nào biết đó chỉ là vì tin nhắn của một cô gái.
Nhưng cũng không sao, vụ kiện này Chu Lạc Sâm đã thắng chắc.
Sau khi hội thẩm nghị án, tòa án tuyên bố bác bỏ toàn bộ yêu cầu khởi kiện của nguyên đơn, bị đơn thắng kiện hoàn toàn.
Chia tay thân chủ trong vui vẻ, Chu Lạc Sâm lái xe về biệt thự thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thành phố Cảng một thời gian.
Nếu Phương Y muốn đi du lịch, anh sẽ đi cùng cô.
Cô hiếm khi bày tỏ mong muốn gì với anh, anh không nỡ để cô thất vọng.
Thu dọn xong, Chu Lạc Sâm kéo vali ra cửa chuẩn bị đi.
Nhưng khi anh đang đặt vali vào cốp xe, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới, dừng gấp bên cạnh, làm bẩn ống quần anh.
Chu Lạc Sâm nhíu mày liếc nhìn ống quần, rồi chuyển ánh mắt sắc bén sang Chu Mạn Mạn vừa bước xuống xe.
Anh đóng cốp xe, tiến về phía cô ta, cử chỉ tuy lịch sự nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
“Anh, sao anh lại bảo ba gửi em ra nước ngoài học?” Chu Mạn Mạn vội vã chạy đến trước mặt Chu Lạc Sâm: “Em hứa sẽ không làm vậy nữa, anh không đến mức bởi vì chuyện này mà ép em ra nước ngoài chứ?”
“Đến mức đó đấy.” Chu Lạc Sâm đáp gọn lỏn, dập tắt hy vọng cuối cùng của Chu Mạn Mạn.
Chu Mạn Mạn mắt đỏ hoe: “Anh không nghĩ đến tình nghĩa anh em bao nhiêu năm qua sao?”
Chu Lạc Sâm cười nhạt, nụ cười có chút khinh miệt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, trông lạnh lùng vô tình: “Tình nghĩa anh em? Cô đối với tôi có sao?”
Chu Mạn Mạn sững người, sau đó đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Em, em đương nhiên có, em...”
“Được rồi.” Chu Lạc Sâm mở cửa xe, “Tôi sẽ không thay đổi quyết định, mọi người trong nhà cũng vậy.
Lần này cô phải đi, đừng nghĩ ở lại thêm một phút nào nữa.
Tôi sẽ cho người giám sát cô.” Dứt lời, anh sải bước lên xe nghênh ngang rời đi.
Chu Mạn Mạn nhìn theo bóng xe anh, dậm chân bực tức, vô cùng bất mãn.
Nhưng dù không cam lòng, cô ta cũng phải đi.
Ngày hôm sau khi Chu Lạc Sâm rời Dĩnh, cô ta liền bị Chu Trí Hành cưỡng ép đưa lên máy bay ra nước ngoài.
Lý do Chu Trí Hành kiên quyết như vậy là vì đây là điều kiện duy nhất Chu Lạc Sâm đưa ra để bào chữa cho ông, ông không có lý do cũng không có biện pháp gì để từ chối.
Mặc dù mới rời thành phố Cảng chưa đầy một tháng, nhưng Chu Lạc Sâm cảm thấy như đã xa cách cả năm.
Khi vào thành phố, anh nhìn đồng hồ, lúc này Phương Y chắc đang đi làm, vậy anh sẽ cho cô một bất ngờ.
Chu Lạc Sâm không về văn phòng ngay, mà ghé qua một tiệm hoa, đặt 990 đóa hồng phấn, nhờ tiệm hoa gửi đến văn phòng cho Phương Y.
Sau đó anh mới thong thả lái xe về văn phòng, tính toán sao cho khi anh đến nơi thì cô đã nhận được hoa.
Tại văn phòng, Phương Y đã nhận được bó hồng phấn khổng lồ trước sự chứng kiến của mọi người.
Cô chưa từng thấy bó hoa nào đẹp như vậy.
Trước đây, những người theo đuổi cô đều bị từ chối thẳng thừng, đừng nói là tặng hoa, ngay cả cơ hội nói chuyện nhiều hơn vài câu cũng không có.
Lần này...!là ai tặng hoa cho cô đây?
Thực ra Phương Y đoán được là Chu Lạc Sâm tặng hoa, nhưng cô nghĩ anh bận rộn như vậy, sẽ không có thời gian làm những việc như thế này.
Cho đến khi nhìn thấy tên người gửi trên thiệp là “Eric”, cô mới chắc chắn đó là anh.
Eric là tên tiếng Anh của Chu Lạc Sâm.
Sao anh lại đột nhiên nhớ đến tặng hoa cho cô? Chẳng lẽ là vì không về được nên mua hoa xin lỗi?
Nghĩ vậy, sự phấn khích và vui mừng khi nhận hoa của Phương Y giảm đi nhiều.
Cô đặt bó hoa sang một bên, liếc nhìn các đồng nghiệp đang vây quanh.
Hà Tình còn trêu chọc: “Phương Y, bạn trai em chịu chơi thật đấy.
Chị với chồng lấy nhau bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nhận được nhiều hoa như vậy.”
Phương Y nói: “Chắc chắn là vì chị Hà không cần, nếu không anh rể chắc chắn sẽ mua chất đầy nhà cho chị.”
Hà Tình che miệng cười khúc khích: “Thích nhất mấy cô gái biết nói chuyện như em!”
Phương Y cũng cười theo, che mặt nóng bừng, cúi đầu ra hiệu mọi người đừng vây quanh cô nữa vì cô rất ngại.
Chu Lạc Sâm bước vào văn phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh cô né tránh ánh mắt mọi người.
Anh bình tĩnh bước tới, gật đầu chào mọi người, rồi đến bên cạnh cô.
Lúc này Phương Y mới nhận ra anh.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn Chu Lạc Sâm đột nhiên trở về.
Anh mặc bộ vest màu xám đậm, áo khoác dài màu đen, cà vạt xanh biển.
Có lẽ bên ngoài trời lạnh, gương mặt anh tuấn của anh hơi nhợt nhạt, đôi mắt đen láy tuy bị mắt kính che khuất nhưng vẫn có thể thấy rõ tia máu trong đó.
Chắc là do thức đêm tăng ca, anh quá vất vả, cô thấy mà đau lòng.
Phương Y cắn môi nhìn anh, ánh mắt đầy thương tiếc.
Cảnh này khiến Chu Lạc Sâm cảm thấy kịch bản của hai người có gì đó sai sai.
Đáng lẽ ánh mắt đó phải là của anh biểu đạt mới đúng chứ?
“Thư ký Phương nhận được hoa sao?” Chu Lạc Sâm dựa vào bàn làm việc của Phương Y, nhẹ nhàng hỏi: “Đẹp lắm, có vui không?”
Phương Y ho khan một tiếng: “Vui...!rất vui.”
Chu Lạc Sâm mỉm cười ưu nhã, chào Trần Quân Du rồi nói với Phương Y: “Vui là tốt rồi, vậy là người tặng hoa cho em đã đạt được mục đích.”
Phương Y đỏ mặt chỉ biết “Ừ ừ ừ“.
Chu Lạc Sâm đang định nói gì đó nữa thì Nghiêm Túc từ phòng làm việc bước ra, nhanh chóng tiến đến bên anh, khoác vai kéo anh đi.
“Haiz...” Phương Y thở dài phiền não, thầm nghĩ, mình còn không bằng Nghiêm Túc, anh ta có thể công khai kéo Chu Lạc Sâm đi, còn cô thì khi nào mới được như vậy? Thật thất vọng.
Nghiêm Túc kéo Chu Lạc Sâm vào phòng là để nói chuyện về Giang Nhậm Hứa.
Dạo gần đây Giang Nhậm Hứa có vẻ không ồn, cứ tìm cách liên lạc với anh ta, nhưng anh ta không thèm để ý.
Chu Lạc Sâm im lặng lắng nghe, gương mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Giang Nhậm Hứa tìm Nghiêm Túc không phải vì cuộc sống khó khăn, chỉ là anh đi tìm cô ta, cảnh cáo một chút.
Một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm như vậy, ai biết được cô ta có thể hợp tác với đối thủ của anh để hãm hại anh và Phương Y hay không? Anh phải ra tay trước đối thủ để không còn hậu hoạn.
“Yên tâm đi.” Chu Lạc Sâm trấn an Nghiêm Túc, “Không sao đâu, để tôi nói chuyện với cô ta, đảm bảo cô ta sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Nghiêm Túc cảm động không thôi: “Đúng là anh em tốt, sau này nếu cậu gặp chuyện như vậy thì tôi sẽ làm người hầu cho cậu!”
Chu Lạc Sâm khẽ nhếch mép, lẩm bẩm: “Chỉ có cậu mới gặp phải loại chuyện này.” Nghiêm Túc đang phấn khích nên không nghe rõ, hỏi anh nói gì, nhưng anh không trả lời, chỉ hỏi: “Cuối năm cậu lại tổ chức du lịch à?”
Nghiêm Túc gật đầu: “Năm nay mọi người làm việc tốt, nên cuối năm tôi định đưa mọi người đi Lệ Giang, là một thị trấn cổ, phong cảnh đẹp, bốn mùa như xuân, không cần ăn mặc giống như gấu.
Cậu thấy thế nào?”
Chu Lạc Sâm gật đầu: “Được, cứ như vậy mà sắp xếp đi.”
“Cậu đột nhiên hỏi vậy, chẳng lẽ cũng định đi cùng à?” Nghiêm Túc ngạc nhiên hỏi.
Chu Lạc Sâm tiếp tục gật đầu, thản nhiên nói: “Khi đặt phòng khách sạn, không cần đặt cho tôi và Phương Y.”
“Ý cậu là sao? Hai người định ở riêng một khách sạn khác à?”
“Hôm nay sao thông minh như vậy?” Chu Lạc Sâm hỏi.
Nghiêm Túc ngượng ngùng một lúc rồi nói: “Cậu và Phương Y thật sự đến với nhau à? Vậy Hình Tứ...”
“Cậu lo chuyện bao đồng quá rồi, lo cho mình trước đi.” Chu Lạc Sâm cắt ngang rồi bước ra ngoài.
Vừa ra đến nơi, anh thấy Phương Y đang căng thẳng, chắc là nghe thấy tiếng anh mở cửa.
Chu Lạc Sâm lặng lẽ lấy ra một hộp quà từ cặp tài liệu, khéo léo đặt lên bàn cô khi đi ngang qua, rồi không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phòng làm việc của mình, mở cửa, vào phòng, đóng cửa, tất cả động tác đều rất nhanh nhẹn và dứt khoát.
Phương Y liếc nhìn Trần Quân Du, thấy anh ta đang bận rộn không để ý, bèn mở hộp quà nhỏ.
Một chiếc vòng cổ xinh xắn đang nằm trên nền nhung đen bên trong hộp.
Đây là món quà anh đã cho cô xem qua video hôm đó, món quà yêu cầu cô mặc cùng với bộ nội y...!Tuy nhiên món quà này cùng có thể đeo được hằng ngày.
Phương Y cầm chiếc vòng cổ lên ngắm nghía.
Dây chuyền rất đẹp và độc đáo, mặt dây chuyền không phải loại rẻ tiền mà là một chiếc lục lạc bằng kim cương được chạm khắc tinh xảo.
Gu thẩm mỹ của anh có chút đặc biệt.
Chỉ cần là quà anh tặng, cô đều rất thích.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
- -------------------o------------------.